Thẩm Bân sửng sốt: "À đúng, còn có cha anh, nhưng vừa rồi tôi hỏi là lấy thân phận của anh chắc chắn mọi người trong nước từ trên xuống dưới đều nhìn vào, mọi người không để ý tôi là nam sao?"
Diêm Hình không quá hiểu những lời này, trầm tư một chút mới nói: "Địa cầu cổ rất để ý việc cưới nam sao?"
"Ách....." Thẩm Bân nghĩ nghĩ: "Không phải để ý, có vài người cảm thấy việc không liên quan tới mình không quan tâm, đại đa số người không tán đồng hoặc là kỳ thị, chỉ có một bộ phận nhỏ người ủng hộ, đúng rồi, còn có vài người tư tưởng đặc biệt cổ hủ thậm chí hận không thể lôi người đồng tính ra bắn chết."
Loại cách nói này Diêm Hình lần đầu tiên mới biết, hắn gật gật đầu: "Tinh Không giới chúng ta vô cùng cởi mở trong vấn đề hôn nhân, muốn cưới động vật cũng sẽ cho phép, huống hồ là nam? Cho nên giới tính không phải vấn đề."
Thẩm Bân: "......Vậy cha anh thì sao? Ý của anh là ông ấy sẽ ngăn cản?"
Diêm Hình trực tiếp cho câu trả lời: "Sẽ không" cho dù có cũng phải biến thành không.
Thẩm Bân không nói, lại lần nữa trầm mặc.
Diêm Hình lại nhỏ giọng dỗ dành cậu vài câu, người nào đó cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh trở lại, ít nhất sắc mặt còn tạm được.
Cậu biết có nổi giận cũng không giải quyết được gì, sau khi nôn nóng chỉ có thể bình tâm tĩnh khí mở miệng nói: "Anh mở phát sóng trực tiếp ra đi, tôi muốn nhìn tình huống hiện tại một chút."
Diêm Hình cũng lo lắng người trong phòng phát sóng trực tiếp nói ra lời gì đó không tốt, dù sao bạo lực mạng vô luận thời đại nào cũng có, nhưng nếu Thẩm Bân mở miệng, hắn không thể cự tuyệt, liền một lần nữa mở ra phòng phát sóng trực tiếp.
Các bạn nhỏ đáng yêu chưa từ bỏ ý định ngồi canh cho tới tận bây giờ lập tức hoan hô, trải qua thảo luận, mọi người đại khái có thể hiểu vì sao Thẩm Bân lại yêu cầu đóng phát sóng trực tiếp, là ngượng ngùng đúng không?
Nói ra cũng không thể trách cậu, tuy hiện tại đồng tính kết hôn rất bình thường, nhưng là một người đàn ông lại mặc nữ trang nơi nơi thả thính vẫn rất khảo nghiệm nhân tâm, chẳng trách cậu muốn bùng nổ.
Khi phát sóng trực tiếp mở ra, các bạn nhỏ đáng yêu sôi nổi nói lời tốt đẹp:
Quái vật trong suốt: Bân Bân, ta là fan cuồng nhiệt của ngươi, thật muốn ký tên, đáng tiếc không lấy được, quá khó khăn.
Thuyền trưởng già của Santuchuan River: Chúc chủ blog cùng với nam thần Bân Bân của chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, phóng pháo hoa cho các ngươi ~
Khe đình: Bân Bân có thể mở phát sóng trực tiếp cho chúng ta xem không? Nếu có gì riêng tư có thể đóng lại trước, chúng ta tặng lễ vật cho ngươi.
Ăn một miếng dưa hấu to: Tất cả sự quan tâm mà ta tích cóp được trong nhiều năm xem phát sóng trực tiếp đều cho Bân Bân, mở đi, chúng ta còn có thể giúp các ngươi phân tích manh mối tình báo v.v, dù sao ngoài cuộc tỉnh táo.
......
Mọi người lúc này cuối cùng cũng đứng đắn một lần, thậm chí ngay cả "Băng Băng" cũng đổi thành "Bân Bân", tung ra các loại lời nói mê người, khích lệ còn coi là nhẹ, lời ngon tiếng ngọt dụ hoặc tuy mỗi người đều thích, nhưng Diêm Hình vừa mới nói bên tai cậu một hồi, những người khác nói liền sẽ bị suy giảm lớn.
Nhưng phân tích manh mối à? Đúng vậy, chỉ cần phòng phát sóng trực tiếp mở, những người ngồi trước màn hình có thể nhìn thấy mọi việc xung quanh, nhiều người đồng tâm hiệp lực làm việc càng tốt hơn không phải sao?
Thẩm Bân nghĩ như vậy, nhìn nhìn lại mọi người khen cậu, sắc mặt lại đỏ lên, trong đầu lại suy tính một lần, vẫn là giúp Diêm Hình hoàn thành nhiệm vụ và tích cóp năng lượng cho mình quan trọng hơn, cho nên....
"Hay là cứ mở phòng phát sóng trực tiếp ra nhỉ? Rất nhiều lúc ở góc độ chúng ta không nhìn thấy, có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo, người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể cung cấp manh mối." Thẩm Bân thở dài.
Diêm Hình đại khái cũng hiểu ý tứ của cậu, mở miệng nói: "Không sao, Bân Bân không muốn mở phòng phát sóng trực tiếp, tôi cũng có thể làm nhiệm vụ không trở ngại."
Đương nhiên Thẩm Bân tin tưởng năng lực của Diêm Hình, nhưng ai mà chả biết đạo lý người khôn ngoan đôi lúc cũng mắc sai lầm? Cậu lắc đầu: "Mở đi, dù sao cũng không ảnh hưởng."
Diêm Hình nhìn thoáng qua màn hình: "Được" hắn tựa hồ không có vấn đề gì.
.....
Việc này cuối cùng cũng cho qua, Thẩm Bân ăn chút đồ vật giảm sốc, sau đó cầm trang phục kẹo ngọt đã hong khô phát ngốc.
Cái này bắt người ta mặc thế nào đây?
Sau một lúc lâu, Thẩm Bân động đậy, vào toilet thay quần áo, sau đó choàng bên ngoài cái áo khoác to rộng của Diêm Hình đi ra, cho dù không che kín mít cũng không để người nhìn thấy bao nhiêu.
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp trợn mắt nhìn, thật muốn xuyên qua màn hình lột áo khoác.
Diêm Hình nhìn cậu một cái, trong lúc nhất thời cũng không làm gì, nhưng chờ tới buổi tối lúc đi ngủ, một giây đem người ấn vào trong chăn.
"Chúng ta hôm nay mới xảy ra chuyện, nói không chừng ban đêm còn sẽ bị bóng đè, anh định cùng tôi đóng phim cho quỷ xem à?" Thẩm Bân cười tủm tỉm hỏi.
Diêm Hình: ".....Tôi bảo đảm có bất luận động tĩnh gì không đúng đều sẽ dừng lại."
Thẩm Bân không nghe theo: "Miệng đàn ông lừa ma dối quỷ, tôi cũng là đàn ông đấy anh biết không? Mau dừng tay, nếu không tôi đá anh!"
Diêm Hình không dừng lại động tác, chỉ hỏi một câu bên tai cậu: "Vậy sao? Bân Bân lừa tôi cái gì?"
Thẩm Bân: "Tôi ngay cả giới tính đều là giả, anh nói lừa anh cái gì? Cái bên dưới to hơn anh!"
Diêm Hình xoa xoa tiểu ong mật của cậu, còn dám so sánh với đại ong vàng của mình sao?
Vì thế, Diêm Hình cùng cậu chơi trò hai bạn ong chơi trong vườn hoa.
Bí: H h h h h ~
Vườn hoa có bao nhiêu đẹp người bình thường không thể tưởng tượng ra được, toàn bộ xung quanh được trang trí từ giấy kẹo, từ bên ngoài nhìn vào đầy tinh mỹ tuyệt luân, độ ngọt kia, cho dù từ trước tới nay không thích đồ ngọt như Diêm Hình cũng nhịn không được nếm thử. Sau khi bóc ra giấy gói kẹo, những cánh hoa màu trắng như tuyết bên trong quả thực chói mắt, nơi này chính là thế giới mộng ảo, vườn hoa tư nhân quý giá của Diêm Hình, người khác nếu dám nhìn một cái, thậm chí có tâm tư mơ ước hắn đều có thể giết chết.
Vườn hoa này tổng cộng có hai con ong mật, một con lớn luôn thích bắt nạt con nhỏ, chỉ cần hai con ong gặp nhau, nhất định đánh đến túi bụi, mỗi lần tiểu ong mật không bao lâu liền phát khóc, khiến cho trên người đại ong mật tràn đầy nước mắt.
Mà đại ong mật cùng tiểu ong mật lại không có thù oán, thấy đối phương khóc còn phải an ủi dỗ dành, tận đến khi tiểu ong mật lên tinh thần mới được.
Sau đó đại ong mật lại đi tìm nụ hoa nhỏ chơi.
Nhưng bông hoa nở rộ trong vườn đã sớm bị đại ong mật cọ qua vài lần, gió nhẹ thôi qua, cánh hoa không ngừng đụng vào đại ong mật, như là một bàn tay tuyết trắng đang vuốt ve, vô cùng thoải mái.
Sau đó, đại ong mật liền bắt đầu hành vi ác liệt của nó, bắt nạt nụ hoa nhỏ.
Nụ hoa nhỏ vô cùng xinh đẹp, chỉ nở một chút, xung quanh từng cánh hoa xếp thành từng hàng chỉnh tề xen kẽ, chỉ chừa một cái lỗ nhỏ, bên trong toàn bộ đều là nhụy hoa chứa phấn hoa chưa nở rộ.
Đại ong mật đầu tiên dừng lại bên ngoài nụ hoa, hai móng bắt lấy cánh hoa non mịn cơ hồ muốn chảy nước kia, theo gió lay động một chút, không bay lên, ngược lại rất vui vẻ không ngừng cọ cọ.
Sau đó chờ đến thời cơ thích hợp vui đùa ầm ĩ đủ rồi, tựa hồ nhân lúc nụ hoa nhỏ không chú ý, bỗng nhiên chui vào, lực đạo kia, đại ong mật thậm chí còn cảm giác nụ hoa nhỏ sắp khóc, vì thế nó tạm thời nhịn xuống không nhúc nhích.
Nhưng tiểu ong mật gần đó lại không dám ngăn cản hành động độc ác của đại ong mật, lại lần nữa khóc lên, tựa hồ đau lòng cho nụ hoa nhỏ, đại ong mật thấy một màn này, không biết vì sao trong lòng có chút hưng phấn, dứt khoát ra ra vào vào nhìn tiểu ong mật.
Kỳ thực nụ hoa nhỏ cũng không bị thương tí nào, nhụy hoa nở ra tuy có vẻ nhỏ, nhưng sẽ tự động khép lại sau khi bị đại ong mật chui ra, độ mềm dẻo vô cùng tốt, giống như được chế tạo theo kích cỡ của đại ong mật.
......
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp có chút buồn bực, dù chủ blog biết mở phòng phát sóng trực tiếp, màn hình vẫn bị che chắn, vừa đến buổi tối liền che kín toàn bộ màn hình, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không tiết lộ.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người ngồi xổm đợi ở đây, mọi người cùng nhau tâm sự, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Chỉ cần người thường xuyên xem phát sóng trực tiếp trò chơi đều biết, nửa đêm là thời điểm dễ dàng xảy ra chuyện nhất, ngươi thả thính thì cứ thả thính, quỷ quái cũng mặc kệ ngươi có mặc quần áo hay không, cứ thích thì tới.
Cuối cùng, trời xanh không phụ lòng người, chờ sắc trời hoàn toàn tối đen, tầng ba truyền tới một tiếng hét chói tai của bé gái.
Thẩm Bân đổ mồ hôi đầm đìa ghé vào trên giường: "Đã xảy ra chuyện, dậy." Cậu rất mệt, cũng rất buồn ngủ, dù sao trước đó không lâu tiểu ong mật mới khóc xong, nụ hoa nhỏ cũng bị lấy mật đến một nửa.
Mà sắc mặt Diêm Hình thì hoàn toàn biến đen, hắn lạnh lùng nói: "Chưa tới 12 giờ!"
Vốn dĩ cho rằng quỷ quái xuất hiện ít nhất cũng phải đợi đến đêm khuya gì đó, hoàn toàn không ảnh hưởng hai người bọn họ vui vẻ, kết quả quỷ ở thế giới này không dựa theo lẽ thường xuất hiện.
Thẩm Bân nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hữu khí vô lực trả lời: "Đại khái bởi vì đó là trẻ con, cho nên không có quan niệm thời gian chăng?"
Đại ong mật không phục, đại ong mật lại bắt nạt nụ hoa nhỏ hai cái.
Thẩm Bân giãy giụa: "Mau đứng lên!" Cậu cũng không phải cố ý muốn kêu dừng, chỉ là bộ dáng hiện giờ của hai người, nếu thật sự quỷ quái tới sớm, cũng quá xấu hổ nhỉ? Thật sự thành bộ phim.
Diêm Hình chịu đựng một lúc.....
Sau đó một tay ôm lấy Thẩm Bân vào phòng tắm, hai người nhanh chóng đơn giản rửa sạch một chút liền mặc quần áo ra ngoài.
Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên ngoài công viên trò chơi lại hoàn toàn lâm vào bóng tối, từ xa nhìn lại, lâu đài cổ tích giống như một tòa lâu đài hoang cô độc, thậm chí có chút u ám âm trầm.
Thân thể Thẩm Bân không thoải mái, Diêm Hình vẫn luôn ôm lấy eo cậu kéo vào trong ngực, mới ra khỏi cửa đứng trên hành lang, toàn bộ lâu đài bỗng nhiên rơi vào hắc ám, tất cả ánh đèn lập tức bị tắt hết.
"A ——" cách đó không xa lại truyền đến một tiếng hét chói tai của bé gái.
Thẩm Bân vô cùng sợ hãi trong lòng, như này mà cậu còn không sợ thì không phải người thường đúng không? Nửa đêm đen thùi lùi cộng thêm tiếng hét chói tai cùng biết rõ có quỷ quái, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Diêm Hình càng ôm chặt lấy cậu, cảm giác được người nào đó hô hấp dồn dập, liền ở bên tai cậu trấn an: "Có tôi ở đây, không có việc gì, chúng ta đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Là lão đại có năng lực cảm giác siêu tốt, Diêm Hình tìm được nơi phát ra tiếng hét chói tai dễ như trở bàn tay, thậm chí còn mơ hồ có thể nhìn thấy người trong phòng, hai người chơi kia đều có mặt, trừ cái này ra, phía đối diện còn có hai bé gái.
Không sai, là hai đứa, một cao một thấp, cao một chút hẳn là NPC khoảng 10 tuổi ban ngày mọi người đều nhìn thấy, nhưng thấp hơn ước chừng bốn năm tuổi, nho nhỏ, thân hình như là đứa bé nhìn thấy ở nhà ma kia.
Diêm Hình vừa tới liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, có loại cảm giác khủng bố hơn cả quỷ.
"Đậu xanh rau má! Anh đừng nói chuyện, tôi cảm giác thứ đồ kia sẽ nhắm vào chúng ta." Thẩm Bân nhỏ giọng nhéo hắn một cái nói.
Hai người chơi còn lại nhịn không được run lên một chút, lúc này ai dám trả lời Diêm Hình? Không biết sợ quỷ quái xông lại đây à?
Mà bé gái bốn năm tuổi kia lại giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ nhìn về phía bé gái 10 tuổi mở miệng: "Bảo chị ta ra, bảo chị ta ra gặp ta! Ra gặp ta!" Giọng nói đầy phẫn nộ, giọng trẻ con đáng yêu nhuộm đẫm thành gào rống.