Diêm Hình nhìn Thẩm Bân thật sâu một cái, người nào đó còn tưởng rằng giọng điệu của mình che chở quá mức? Có vẻ có hiềm nghi, vừa định tiếp tục uyển chuyển khuyên giải một chút, không ngờ đối phương chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, liền không nói gì nữa, cũng không có động tác nguy hiểm gì khác.
Cho nên! ! như vậy là qua?
Thẩm Bân không phải kẻ ngốc, mau chóng bỏ qua việc này không bao giờ nhắc tới nữa, tiếp tục xoa bóp bả vai cho hắn.
Diêm Hình nhìn bên ngoài trời đã hết nắng gắt, rất kỳ lạ, rõ ràng loại thời tiết này căn bản sẽ không nóng, giữa 12 giờ trưa sao mặt trời giống như phát điên vậy nhỉ?
"Đi ra ngoài tìm xem manh mối thôi.
" Diêm Hình nói.
Thẩm Bân không từ chối gật gật đầu, mèo đen thì ngoan ngoãn đi theo không kêu một tiếng.
Diêm Hình vốn định thuận tay bế người lên, nhưng mới vừa ra cửa, Thẩm Bân liền lười nhác vơn vai nhảy nhót ra xa, thuận tiện cảm thán nói: "Vừa rồi ngủ thật thoải mái, tối hôm qua cũng không được ngủ ngon, giường ở đây khó chịu muốn chết.
"
Canh tay chưa kịp nâng lên của người đàn ông phía sau liền không có tác dụng, đành phải yên lặng không nói lời nào.
Buổi chiều Diêm Hình không lang thang tìm kiếm không mục đích, mà là trước tiên hỏi thăm chỗ ở của một số người lớn tuổi thân thể không tốt hoặc đầu óc không thanh tỉnh, các thôn dân còn tưởng rằng bọn họ muốn tặng chăn hoặc quà gì đó? Nên cũng không ngăn cản.
Người già nói nhiều, ít cảnh giác, có lẽ có thể tìm được manh mối gì đó.
Một lát sau, hai người liền đứng trước cửa nhà của một người đàn ông lão lớn tuổi nghe nói có chút già cả lú lẫn, người này thường hay phát bệnh, hi vọng hiện tại còn tỉnh táo.
Từ bên ngoài nhìn vào nhà rất nhỏ, giống như chỉ có một gian, bên cạnh còn có cái lều tranh làm thành bếp, Diêm Hình đang định gõ cửa, nhưng tay vừa mới nâng lên nhẹ nhàng đẩy một cái cửa liền mở.
Trang trí trong phòng vô cùng đơn giản, một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một cái tủ đựng đồ bằng gỗ, ngoài ra không còn gì cả.
Ông lão kia lúc này đang ngồi trên giường quấn chăn bông run bần bật, Thẩm Bân nhìn mà không hiểu gì, cho dù người già sợ lạnh cũng không nên vào loại thời tiết này quấn chăn bông chứ nhỉ?
"Chào ông ạ, xin lỗi vì chưa gõ cửa mà đã vào, ông không thoải mái sao ạ?" Thẩm Bân lễ phép mở miệng.
Ông lão kia nghe được tiếng nói hoảng sợ, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng giết tôi đừng giết tôi, tôi chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, tôi sai rồi, thật sự sai rồi!.
"
Giọng nói của ông lão khá nhỏ, nhưng Diêm Hình nghe rõ ràng, hắn âm thầm dùng tinh thần lực, hỏi đối phương: "Bị ma xui quỷ khiến? Làm sai chuyện gì? Nói tất cả những điều mà ông biết ra.
"
Tinh thần lực 3S có thể đạt tới trạng thái tâm lý ám chỉ khi thẩm vấn, khiến cho tinh thần của tội phạm đang trong trạng thái suy sụp nói ra lời nói thật, nhưng thế giới game quy định quá nhiều, tinh thần lực chịu các loại hạn chế, lúc trước khi Diêm Hình gặp bà Ngô không dùng chiêu này, lúc này cũng chỉ muốn thử xem một chút.
Ánh mắt ông lão vốn dĩ vẩn đục, bỗng nhiên trở nên trống rỗng, lão đúng là đã bị mê hoặc chậm rãi mở miệng: "Hai mươi năm trước, đều là chúng tôi sai, không nên mơ ước sắc đẹp của cô dâu, nhưng chúng tôi không muốn giết người, là hắn không biết tốt xấu, chúng ta bên này năm người, hắn thế nhưng còn dám liều mạng!.
"
Ông lão giống như nghĩ tới việc đáng sợ nào đó, ngữ khí dần dần trở nên lộn xộn: "Hắn đã chết, cô dâu cũng đã chết, nhưng cô dâu lại về rồi, muốn tôi chết, muốn chúng tôi chết!" Thanh âm đến cuối cùng không chỉ có cuồng loạn, thậm chí lão lệ tùng hoành.
Thẩm Bân liên kết những lời này lại, cảm giác nhận ra một câu chuyện xưa không tốt, còn Diêm Hình tựa hồ phân tích càng nhiều, hắn không vì người trước mắt mà mềm lòng nửa phần, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, làm sai, cho dù nhiều năm trôi qua, nên còn vẫn là phải còn.
Có lẽ Diêm Hình không phải người tốt gì đó, sẽ diệt trừ sạch sẽ những chướng ngại vật trên đường hành tẩu, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không vì tư dục bản thân mà làm ra những việc ghê tởm thương thiên hại lý như vậy!
Kế tiếp Diêm Hình lại hỏi một vài tin tức mấy người năm đó tham dự vào việc này, liền mang theo Thẩm Bân lặng lẽ rời đi, theo hắn phân tích sự tình đại khái là trong một buổi hôn lễ, năm người mơ ước vẻ đẹp của cô dâu, liền cấu kết với nhau mưu đồ gây rối, cuối cùng tựa hồ giết chết chồng của cô dâu.
.
Truyện Hài Hước
Cho dù suy đoán không hoàn toàn chính xác cũng phải đúng được bảy tám phần.
Cho nên hiện tại cô dâu chết đi quay lại sao? Lúc trước cái chết của ông Ngô có liên quan tới cô dâu hay không? Có lẽ bà Ngô biết một chút tình hình cụ thể trong đó lại không nói ra, dù sao chuyện này cũng không phải việc gì sáng rọi.
Năm tên hung thủ, ông Ngô là một, ông lão si ngốc trước mắt là hai, ba người còn lại toàn thân mạnh khỏe, nhưng đối với việc năm đó vô cùng kiêng kị, Diêm Hình và Thẩm Bân chỉ cần thoáng lộ ra ý đồ muốn hỏi về chuyện này, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi.
Thậm chí có một ông già khỏe mạnh cầm chổi muốn đuổi đánh hai người, Diêm Hình vươn tay kéo Thẩm Bân ra sau, ánh mắt không chút cảm tình nhìn lão, trong miệng phun ra lời nói lạnh băng: "Thời gian sẽ không vùi lấp chân tướng, vô luận qua đi bao lâu, làm nhiều việc ác đều sẽ phải trả giá đại giới.
"
Người nọ nghe được lời này càng thêm phẫn nộ, nhưng thấy ánh mắt Diêm Hình lại không dám động thủ, tức giận đến mức lão che lại trái tim ngồi ở cửa, một bộ không chịu đựng được.
Vừa lúc con trai ông lão lúc này trở về, vội vàng hỏi cha làm sao vậy? Khi lão chỉ vào mình nói bị Diêm Hình và Thẩm Bân hại thành như vậy, khi con của lão lộ ra vẻ nổi giận đùng đùng muốn động thủ, những hàng xóm khác thấy một màn như vậy lại thờ ơ.
Ông lão ngày thường làm quá nhiều việc ác, hai mươi năm trước đến nay không thay đổi, người khác đều ăn thiệt rất nhiều, căn bản không tin lão nói.
Con trai lão quả thực kế thừa tất cả thói hư tật xấu của lão, bao gồm cả háo sắc, lúc này ánh mắt chú ý tới Thẩm Bân, sau đó cũng không quan tâm Diêm Hình cao to liền mở miệng nói: "Chính là chúng mày hại cha tao phát bệnh tim? Bồi thường tiền cho tao!" Nghe giọng điệu này giống như ngựa quen đường cũ, cũng không biết dựa vào một chiêu này lừa bao nhiêu người.
Dù sao hàng xóm đều rõ ràng đây là hai cha con đóng kịch, nhưng lại không muốn gây chuyện hại thân, liền không ai lên tiếng.
Thẩm Bân có chút ngứa tay muốn đánh người, hù dọa ai thế! Tiểu gia lại sợ quá! Cậu khinh thường nói: "Anh thật đúng là có hiếu, cha phát bệnh tim cũng không đi tìm bác sĩ, đòi tiên trước, vậy anh còn muốn mặt mũi sao?"
Con trai ông lão nghe ra cậu đang châm chọc mình, lập tức vẻ mặt hung tợn: "Mày chính là không có tiền phải không! Tao nói cho mày, toàn bộ toàn này là địa bàn của bọn tao, không có tiền, mày liền lưu lại làm vợ tao đi.
"
Ý đồ có thể nói là rất rõ ràng.
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi đánh chữ chửi bới, Băng Băng nói rất đúng, này cũng quá vô liêm sỉ rồi! Ngay cả chị gái nhỏ của chúng ta cũng dám mơ ước?!
Lời này không chỉ khiến Thẩm Bân tức giận, mà còn có Diêm Hình, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, cậu liền giơ chân đạp qua.
"Cái thằng ngu này! Hôm nay không đánh mày tới đoạn tử tuyệt tôn, tao cũng không xứng làm cha mày!" Thẩm Bân một bên chửi một bên động thủ, mèo đen sửng sốt toàn tập, nó còn tưởng ký chủ của mình là một con gà còi chứ, không ngờ còn có thể mạnh như vậy!
Diêm Hình thì không tỏ vẻ gì, mèo con cào người là rất bình thường, nhưng lực đạo này đối với hắn mà nói vẫn là nhẹ nhàng, gặp phải nguy hiểm nghiêm trọng vẫn phải cần che chở mới được.
.
Danh Sách Chương: