Sau đó Tằng Tĩnh liền mang theo bọn họ tới nhà ông Ngô, người qua đời đã mồ yên mà đẹp, chỉ là bạn già của lão có lẽ đã chịu đả kích, có vẻ tinh thần có chút hoảng hốt.
Bà Ngô ngồi một mình trước cửa nhà, nhìn bộ dáng khoảng năm sáu mươi tuổi, bà cụ bảy tám chục tuổi bên cạnh có thể chống gậy đi dạo quanh thôn xóm từ sáng tinh mơ, còn bà thì không được, cả người sắc mặt trắng bệch ánh mắt vô thần.
Tằng Tĩnh tới lên tiếng gọi bà: "Chào bà Ngô, cháu là Tĩnh Tĩnh, tới xem bà.
"
Nhưng đối phương hoàn toàn không đáp lại, ánh mắt vẫn cứ ngơ ngác nhìn thẳng, không nhúc nhích.
Tằng Tĩnh nhìn thấy tình huống này mới xoay người nhìn hai người Diêm Hình và Thẩm Bân: "Lúc trước bà Ngô bởi vì ông Ngô qua đời đã chịu đả kích rất lớn, đêm đó vẫn cứ nói năng lảm nhảm, mọi người cảm thấy bà ấy điên rồi, có vẻ đến tận bây giờ cũng chưa tốt lên.
"
Thẩm Bân thấy nhà bà rộng thênh thang, trong nhà cũng không có người, liền hỏi: "Bà Ngô có con cái không?"
Tằng Tĩnh hiểu ý cậu, giải thích: "Lúc này mọi người ra ngoài làm việc, dù sao việc đồng áng không thể để một người làm hết được, hơn nữa bà Ngô tuy rằng tinh thần không tốt, nhưng có vẻ sẽ không đi lung tung, hàng xóm có thể hỗ trợ chú ý một chút.
"
Đối với điểm này, khiến Thẩm Bân từ nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa rất là khiếp sợ, thậm chí không thể hiểu nổi, trong suy nghĩ của cậu, để một người ở nhà chăm sóc người già không được sao? Cái gì mà việc đồng áng không thể để một người làm hết được? Vậy làm ít đi là được, cả nhà cũng không đến mức chết đói.
Cậu đại khái không hiểu, rất nhiều thời điểm đối diện với nghèo khó, mạng người cũng không quan trọng cho lắm, đặc biệt là người lớn tuổi, sống chết cũng là việc bình thường mà thôi.
Thẩm Bân vốn đang định nói không có ai trông bà có vẻ không tốt lắm thì phải? Nhưng nghĩ bọn họ đều là NPC, hơn nữa bản thân cũng không giúp được gì, liền yên lặng ngậm miệng lại.
Ánh mắt Diêm Hình đảo quanh một vòng, cuối cùng mới nhìn về phía bà Ngô, châm chước một chút mới mở miệng nói: "Bà Ngô, nghe nói bà nhìn thấy quỷ?"
Có lẽ chữ quỷ kích thích bà, vừa rồi Tằng Tĩnh chào hỏi cũng không có bất cứ phản ứng gì, lúc này bà Ngô lại hoảng sợ: "Quỷ, có quỷ!.
có quỷ!" bà hô hai tiếng nhìn về phía Thẩm Bân, lại nhìn về phía cậu kêu to: "Tôi thật sự nhìn thấy! Có quỷ!"
Thẩm Bân: "! ! " Mình cùng lắm chỉ mặc váy màu trắng mà thôi, tối hôm qua khiến hai gã đàn ông cao to bị dọa cũng thôi, hiện tại ban ngày ban mặt còn nằm không cũng trúng đạn thì hơi quá mức rồi đấy.
Diêm Hình tiến lên một bước, vừa vặn che khuất Thẩm Bân, sắc mặt tuy không có biểu hiện gì khác, nhưng không lạnh nhạt đã xem như cho cậu mặt mũi lớn nhất rồi.
"Bà Ngô đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc bà nhìn thấy cái gì? Ông Ngô là chết như thế nào?" Diêm Hình hỏi.
Tằng Tĩnh mang theo ngữ khí nghi hoặc: "Ông Ngô là tuổi già qua đời bình thường mà?"
Bà Ngô lại không quan tâm Tằng Tĩnh, sợ hãi nhìn chằm chằm Diêm Hình: "Ông nhà tôi là bị hại chết, buổi tối ngày hôm đó tôi thấy màu trắng!.
quỷ? Yêu quái! Chính là yêu quái hại chết ông ấy, đừng tới tìm tôi, tôi chưa làm qua chuyện xấu.
"
Thấy bộ dáng bà nói chuyện tuy vẫn nói năng lộn xộn, nhưng hiển nhiên ý thức có chút thanh tỉnh, chẳng qua lời nói không có ai tin mới bị coi thành kẻ điên, hoặc là nói mọi người cho dù tin cũng không có cách nào, tình nguyện coi là gió thoảng bên tai, tránh né vì sợ lây tai vạ.
Thẩm Bân trộm từ phía sau Diêm Hình dò ra đầu: "Bà ơi, bà đừng sợ, bà nhìn xem hiện tại là ban ngày, cháu có bóng, không phải quỷ cũng không phải yêu quái.
"
Có lẽ giọng nói của cậu cố tình hạ thấp rất dịu dàng, hơn nữa lần này bà Ngô nhìn kỹ gương mặt của Thẩm Bân, con người khi đối diện với cái đẹp đúng là có thể bình định tâm thần, bà liền chậm rãi trở nên bình tĩnh.
Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lại rất kích động:
Thẩm Y Nhiên: Băng Băng của Thẩm gia ta còn chưa đủ yêu? Còn không phải là tiểu yêu tinh sao?
Bánh bao mập mạp dễ thương: Nhéo lầu trên, mau sửa họ! Băng Băng là của mọi người!
Meo meo: Đó hả? Nếu Băng Băng là nữ quỷ, nửa đêm gặp phải ta cũng nhận ra.
Tập sách tranh quỷ tài: Lầu trên có thể đừng mang tiết tấu không? Hiện tại hơn nửa đêm, một khi tiếp nhận loại giả thiết này, cũng quá xúc động đi.
Tử hoa lam hương: Ta xong rồi, các ngươi cư nhiên mới bắt đầu não bổ?
Kỷ Miên: Không có ảnh không phải thật, không tin lầu trên có thể cởi quần nhanh hơn ta!
! !
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp chính là hiện trường vòng quay bánh xe loại lớn, các bạn nhỏ đáng yêu đều đã quên giới tính của mình, một cái hai cái sôi nổi đứng lên giả làm người lái xe.
Nhưng có đôi khi khoe kỹ thuật lái xe cũng là một lạc thú, các bạn nhỏ đáng yêu thời đại mới còn không phải là gặp được Diêm Hình thì nằm xuống, gặp được Thẩm Bân sẽ đứng lên sao?
Dù sao đương sự hoàn toàn không hiểu được những việc đó, Thẩm Bân tiếp tục nhẹ giọng mở miệng dỗ dành bà Ngô: "Bà ơi ~ chuyện này thật là khủng khiếp, cháu cũng rất sợ hãi, nhưng chỉ có nói ra sự tình thì mọi người mới có thể hỗ trợ cùng nhau giải quyết, bằng không sẽ rất nguy hiểm nha ~"
Giọng điệu ba hoa này.
Mèo đen tỏ vẻ bản thân vĩnh viễn không quen được bộ dạng làm nũng của ký chủ.
Còn Diêm Hình: "!.
.
" Hắn không chỉ vô ngữ, lúc trước gặp được người nào đó làm như thế luôn muốn ra tay, nhưng hiện tại không biết vì sao cư nhiên có loại muốn nhéo cậu một cái.
Bộ dáng Thẩm Bân làm nũng, hình như rất đáng yêu?
Khi Diêm Hình ở đáy lòng toát ra cái suy nghĩ này liền cả kinh, gần đây mình bị làm sao vậy?
Tằng Tĩnh thì không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tương đối mà nói, kỹ thuật diễn xuất của Thẩm Bân cực kỳ không tệ, không lừa được Diêm Hình không phải vì cậu ăn hại, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, bình thường gặp phải những người khác đều lừa dối trót lọt.
Là một cô gái, Tằng Tĩnh rất hâm mộ tính cách biết làm nũng này của Thẩm Bân, một người con gái ở thôn xóm nhỏ như cô, chỉ có thể yên lặng mềm mại trong lòng, hơi làm sai một chút xíu không bị hàng xóm nói đã không tồi rồi, nào còn có dũng khí làm nũng.
Có vẻ bà Ngô cũng bị dỗ dành tầm tình hơi thoải mái lên một chút, biểu tình dần trở nên khổ sở: "Không biết nhà chúng tôi đã tạo nghiệt gì, ông nhà đã một đống tuổi, còn bị hại chết.
" Vừa nói vừa khóc.
Thẩm Bân đành phải tiếp tục nhẹ giọng an ủi, Tằng Tĩnh cũng thường thường nói hai câu.
Nhưng còn Diêm Hình, vẫn luôn mặt vô biểu tình đứng ở một bên, tận đến khi cảm xúc của bà Ngô lại lần nữa tốt lên, hắn thình lình lên tiếng hỏi: "Ông Ngô hồi còn sống có đắc tội người nào không? Có lẽ có người có ý định trả thù giá họa cho yêu quái ở trong lời bà nói cũng nên?"
"Không thể nào!" Bà Ngô không chút do dự trả lời, hoàn toàn không giống bộ dáng hồ đồ nói: "Yêu quái là màu trắng, sau khi hại chết ông ấy liền bay đi, không phải người.
"
Bốn phía xung quanh thôn xóm là núi, nơi xa là rừng cây rậm rạp, cỏ cây hoa lá mọc khắp nơi, bởi vì điểm này nên bà Ngô mới có chút không biết nên gọi thứ màu trắng kia là quỷ hay là yêu quái, bà cảm thấy có khả năng là quái vật trong núi.
Tiếp theo Diêm Hình lại hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng bà Ngô hiển nhiên cũng không biết gì nhiều, hơn nữa lúc ấy cơ hồ bị dọa cho đầu óc trống rỗng, lặp đi lặp lại không chiếm được tin tức gì khác.
Diêm Hình và Thẩm Bân đành phải tính toán tiếp tục đi nơi khác nhìn xem, nhưng lúc này Hàn Cảnh cũng từ cách không xa chậm rãi đi tới.
.
Danh Sách Chương: