Mục lục
Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Tử Minh cũng không phải ăn chay, chắc chắn sẽ đánh trả, hai người xông vào đánh nhau, bên cạnh có người đi can ngăn, nhưng như thế nào cũng không ngăn được.

Cuối cùng vẫn là Túc Sùng đi qua một phen túm chặt hai người: "Ai còn động thủ tôi liền không khách khí!"

Cuối cùng, trận đánh nhau này mới bình ổn lại.

Nhưng Phương La lại rất không cam lòng, sắc mặt hắn khó coi nói: "Dựa vào cái gì là tao? Tất cả mọi người cùng nhau làm, dựa vào cái gì bắt tao chết!"

Thẩm Bân ở bên cạnh nhân cơ hội truy vấn một câu: "Chuyện gì?"

Phương La trợn mắt ghét cay ghét đắng nói: "Đương nhiên là về cai chết của Phong Tư Tư và Tống Di! Rõ ràng tất cả mọi việc đều do Viên Tương Tân, nhưng nó lại được trong sạch, phải chết cũng là nó chết mới đúng!"

Viên Tương Tân sắc mặt lạnh lùng nhìn Phương La: "Mày muốn tìm chết? Hay là muốn cho ba mẹ mày chết cùng mày?"

Phương La vốn dĩ hơi hơi hé miệng muốn nói gì đó, lúc này im lặng ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng, có không cam lòng cũng phải đem tức giận nuốt xuống, cho dù hắn chết, nhưng cha mẹ người nhà của mình còn tại thế gian, chẳng máy Viên Tương Tân không chết, gia đình Phương La sẽ xảy ra chuyện.

Người xung quanh nghe đến đây nhiều ít đều mang theo nghi hoặc, lớp trưởng tốt xấu có tác dụng đi đầu, lúc này hắn đứng dậy hỏi: "Phương La vì sao nói cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di là do Viên Tương Tân? Các cậu tốt nhất giải thích một chút."

Thẩm Bân vẻ mặt mờ mịt, không phải do Đỗ Tử Minh sao? Hay là hồ sơ còn có chuyện gì không nói rõ ràng?

Viên Tương Tân hung hăng trừng mắt nhìn lớp trưởng một cái: "Con mắt nào của mày nhìn tháy do tao?"

"Không nhìn thấy, nghe được cậu uy hiếp người khác không được nói ra hành vi ác độc của cậu còn chưa đủ sao? Việc này liên quan tới mạng sống của rất nhiều người, chẳng may không giải quyết liền cứ tiếp tục nói thật hay đại mạo hiểm kéo dài, đến lúc đó mọi người đều chết hết." Lớp trưởng không chút sợ hãi nói.

Mặc kệ thế nào ở trong lớp, lớp trưởng vẫn là đại diện cho đức trí thể mỹ, hơn nữa gia thế cũng không tồi, trong lòng tuyệt đối không sợ hãi bất cứ kẻ nào, cho dù sau lưng Viên Tương Tân có quyền thế cũng không tác dụng, hắn việc nào ra việc đó.

Nghe được mấy chữ nói thật đại mạo hiểm, sắc mặt mấy học sinh lúc trước bắt nạt Phong Tư Tư và Tống Di càng thêm khó coi, đây còn không phải trò chơi đêm đó chơi sao?

"Sao có thể luôn có người chết tiếp được chứ!" Viên Tương Tân muốn phản bác, lại bị lớp trưởng lập tức ngắt lời.

"Sao lại không thể? Trường học ngoài lớp chúng ta ra những người khác đều là người ngoài cuộc, cậu còn hoài nghi tính nghiêm trọng của việc này được sao? Dùng đầu óc một chút đi, nếu không lần này cậu là người đặt câu hỏi, sau này không biết chết như thế nào đâu." Lớp trưởng không chút khách khí nói.

"Mày!" Viên Tương Tân ném cây bút cầm trong tay: "Tìm chết à?"

"Được rồi" làm giáo viên Túc Sùng ngắt lời bọn họ, nồng nặc mùi thuôc súng như này, nói thêm gì nữa sợ là lại đánh nhau tiếp: "Sự tình đúng là không biết khi nào sẽ chấm dứt, Viên Tương Tân chuyện vừa rồi em với Phương La nói là như thế nào?"

Viên Tương Tân đối mặt giáo viên đương nhiên sẽ khách khí rất nhiều, huống chi rõ ràng là giáo viên có thể đánh hắn - Túc Sùng.

"Không có, trong trường học mọi người kéo bè kéo cánh bắt nạt người khác cũng không phải một mình em, nếu Phong Tư Tư và Tống Di là bị người bắt nạt đến chết, vậy tất cả mọi người trong lớp đều có phần." Viên Tương Tân nói.

"Trong lớp ít nhất có một nửa người là vô tội" lớp trưởng phản bác hắn: "Không cần tự mình trong lòng có quỷ, liền cho rằng mọi người đều giống như cậu có được không?"

Ánh mắt Viên Tương Tân nhìn lớp trưởng càng ngày càng phẫn nộ, uy hiếp nói: "Mày chờ cho tao."

Lớp trưởng châm chọc cười: "Thằng hề nhảy nhót."

Viên Tương Tân bỗng nhiên cất cao giọng: "Mày nói ai?"

Lớp trưởng: "Cậu, thằng hề nhảy nhót, còn có nghi vấn gì sao?"

Mọi người nghe được lớp trưởng nói như vậy vô cùng kinh ngạc, rốt cục hắn ở trong lớp từ trước tới giờ luôn lấy hình tượng ôn hòa công bằng chung sống với mọi người, gặp chuyện uôn bảo trì lý trí, nói chuyện uyển chuyển khiến tất cả mọi người có thể tiếp thu, cho dù còn không coi là thân quen, cũng có thể nhìn ra tương lai sẽ là người có tính tình trầm ổn cỡ nào.

Nhưng hiện tại hắn cư nhiên trực tiếp châm chọc người khác? Ngây thơ thay đổi, ngay cả lớp trưởng cũng mất trí rồi sao?

Viên Tương Tân không nói hai lời lập tức liền xông tới muốn động thủ với lớp trưởng, vừa rồi Phương La và Đỗ Tử Minh mới đánh qua, hôm nay cư nhiên nhiều vụ như vậy.

Chẳng qua Viên Tương Tân thì khác, hắn buông ra một câu tàn nhẫn trước: "Hôm nay ai ngăn cản tao đánh người, tao cmn xong việc liền giết chết kẻ đó!"

Túc Sùng đứng cách đó không xa cũng nổi giận, nghe xem đây là lời nói một học sinh nên nói sao? Giết chết ai! Coi mình là gì, khiến Túc Sùng đều muốn giết chết hắn trước.

Túc Sùng vừa định tiến lên ngăn cản, lớp trưởng đứng ở chỗ ngồi vẫn không nhúc nhích chờ đối phương xông tới, giớ tay đánh trả một cái.

Sau đó không chút khách khí dứt khoát lưu loát đem người tẩn một trận.

Người xung quanh nghe thấy Viên Tương Tân nói cũng không dám lên tiếng ngăn cản, Túc Sùng thấy một màn như vậy đứng tại chỗ bất động, học sinh này đáng bị đánh một trận, vừa lúc để lớp trưởng động thủ.

Tuy hắn biết mình là giáo viên dung túng cho học sinh đánh nhau không tốt lắm...

Còn tâm lý của đám học sinh xung quanh lúc này: "..." Viên Tương Tân bị đánh? Hắn chính là bạo chúa trong trường, không chỉ hoành hành ở trong lớp, mà còn ở toàn bộ trường học, thực lực rất mạnh, nghe nói đã từng một mình đánh bại 10 người không chút nương tay.

Đương nhiên, một câu cuối cùng có thể là học sinh thêm mắm dặm muối khoa trường đồn thổi, nhưng cũng nói lên hắn rất lợi hại, lớp trưởng ngày thường chăm ngoan học giỏi vì sao có thể nhẹ nhàng đánh lại hắn?

Thế giới càng ngày càng kỳ ảo.

Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng rực tiếp từ đầu tới đuôi không ngừng bàn tán, lúc này sôi nổi gõ chữ xoát kênh: Viên Tương Tân làm màu thất bại a ha ha ha ha.....

Chính Viên Tương Tân cũng ngây ngốc, hắn biết rõ sức chiến đấu của bản thân, nói thành tích học tập có lẽ không tốt, nhưng đánh nhau sao có thể thua?

Lớp trưởng thu tay sau đó lạnh lùng nhìn hắn: "Biết vì sao tôi nói cậu là thằng hề nhảy nhót không? Ngoại trừ cha mẹ có tiền ra, tự bản thân cậu không có đến nửa cái ưu điểm, thành thích không tốt không sao, nhưng có thể làm ra việc lấy bắt nạt bạn học làm niềm vui, thậm chí gặp phải phiền toái như hiện giờ, đặt mọi người vào trong nguy hiểm, quả thực chính là phế vật, bại hoại không có đầu óc."

Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, có lẽ lớp trưởng cũng không phải là người đặc biệt chính nghĩa, nhưng hắn đã nhìn ra, Phong Tư Tư và Tống Di chết tuyệt đối có liên quan tới Viên Tương Tân!

Đầu tiên Phong Tư Tư và Tống Di đều bạn học cùng lớp, sau đó đều là hai mạng người, thậm chí hiện tại liên lụy tới càng nhiều mạng người, có thể không tức giận sao?

Loại người này không đánh cũng thực xin lỗi bản thân.

Viên Tương Tân nằm trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy, cả người hắn đều là thương tích, thậm chí mặt còn có chút sưng, phẫn nộ rít gào nói: "Phong Tư Tư và Tống Di chết không liên quan tới tôi!"

Lớp trưởng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện nữa, đối với vô lại có chết cũng không thừa nhận lỗi lầm không có biện pháp, cho dù sự thật bày ra trước mắt đối phương cũng sẽ phủ nhận.

"Thời gian không còn nhiều." Đến bây giờ cũng chưa nói chuyện Diêm Hình bỗng nhiên mở miệng nói.

Các bạn học nghi hoặc như là nhớ ra điều gì, sắp tan học, vấn đề nói thật còn có hai người chưa hỏi, một là Viên Tương Tân, hai là Hạ Kiệt.

Viên Tương Tân lúc này lập tức mở miệng nói: "Từng Khang Thành, tôi đêm qua mơ thấy gì?" Hiển nhiên câu hỏi khó mà trả lời được.

Chắc chắn Từng Khang Thành không trả lời được, nhưng nhà hắn sao có thể sánh bằng nhà Viên Tương Tân, ngay cả dũng khí tiến lên đánh người cũng không có, tuy rằng trong lòng cũng phẫn nộ, hắn chỉ là kẻ đồng lõa, lại không phải chủ mưu! Dựa vào cái gì chủ mưu được sống tốt còn hắn lại phải chết?

Tiếp theo là Hạ Kiệt, cũng hỏi vấn đề căn bản không thể nào trả lời được, việc này liền coi như tạm thời chấm dứt.

Nhưng kế tiếp sẽ có người chết sao?

Hẳn là sẽ có, trong lúc nhất thời lớp học trở nên an tĩnh, tên của sáu học sinh chói lọi trên bảng đen, ba người đầu hơi thở phào một hơi, ba người sau biểu hiện có chút khác nhau, khóc thút thít, phẫn nộ, tuyệt vọng, sôi nổi thể nghiệm sợ hãi trước khi chết.

Bọn họ đã sớm hối hận đến xanh ruột, lúc trước vì sao phải tham gia trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm nhàm chán như vậy! Còn không cẩn thận gây ra mạng người, nếu có thể quay lại một lần, bọn họ về sau tuyệt đối thấy Phong Tư Tư và Tống Di liền đi đường vòng.

Lớp học trong lúc nhất thời trở nên an tĩnh, Thẩm Bân ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi, Diêm Hình đi xuống bục giảng ngồi xuống cạnh cậu, học sinh xung quanh đã sớm tốp năm tốp ba ôm lấy nhau, nếu là trước kia có lẽ còn tò mò giáo viên tiếng Anh mới tới cùng học sinh mới chuyển tới có quan hệ gì? Hiện tại cũng không có tâm tư đi tìm hiểu.

Úc An cũng đang nhìn Túc Sùng, y có một người bạn tốt ngồi cùng bàn, vì thế cùng người đó chen một chỗ, tự mình bá chiếm toàn bộ bàn học.

Túc Sùng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của y, không làm thất vọng tâm tư của bạn học nhỏ, đi xuống bục giảng đi tới chỗ ngồi của cậu ngồi xuống nói: "Không sợ, có tôi ở đây."

Úc An vội vàng gật gật đầu, tương đối mà nói cậu cảm giác còn khá ổn, bản thân cũng là đối tượng bị bắt nạt, nếu Phong Tư Tư và Tống Di thật sự trở về báo thù cũng sẽ không tìm mình, có cảm giác sợ hãi đơn giản là bởi vì sợ ma quỷ thôi....

Hơn nữa bản thân tốt xấu có thể ngồi gần với thầy giáo như vậy.

Úc An lặng lẽ hướng dịch tới gần Túc Sùng, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo người ta.

Túc Sùng cho rằng y sợ hãi, duỗi tay ôm lấy Úc An: "Không có việc gì, tôi nói cho em một vài vấn đề toán học, dời đi lực chú ý là được rồi."

Úc An: "......" Này cũng thật vừa đau vừa vui sướng, mọi người đều biết, toán học là thiên địch của tất cả học sinh.

......

Thẩm Bân thấy người xung quanh đều ôm gần như vậy, liền yên tâm lớn mật ôm lấy cánh tay Diêm Hình cọ cọ, Diêm Hình hít sâu một hơi không thể nghe thấy, đem người ôm vào trong ngực: "Tiểu bảo bối đừng nháo."

Thẩm Bân có chút không rõ nguyên do: "Gì cơ?"

Nam nhân mím môi không nói chuyện.

Thẩm Bân bỗng nhiên như là hiểu ra cái gì, cậu biết bình thường Diêm Hình thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế phương diện nào đó đều mạnh hơn bất kỳ ai, liền vươn tay sờ soạng lên cà rốt của Diêm Hình.

Có thể là trời nóng? Cà rốt cũng sẽ gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại? Tóm lại đã nở thành siêu lớn.

Vẻ mặt Thẩm Bân cười có chút đều giả: "Nơi này là lớp học, học sinh xung quanh sợ thành cái dạng gì, anh cư nhiên còn có tâm tư này? Là coi trọng ai trong lớp? Nói xem nào."

Câu nói kế tiếp đương nhiên là cậu đang trêu chọc Diêm Hình, đều là đàn ông, Thẩm Bân biết phương diện này có đôi khi lớn lên mà không có lý do, không có biện pháp.

Đầu ngón tay Diêm Hình chạm vào cánh môi Thẩm Bân, nghe được người nào đó nói như vậy, hắn đương nhiên muốn hôn lên chứng minh trong sạch, mình còn có thể coi trọng ai? Không phải coi trọng cái tên bên cạnh sao.

Chỉ là như vậy Thẩm Bân liền choáng váng, mau chóng né tránh nhỏ giọng nói: "Trong lớp đấy! Đừng, anh muốn làm gì?"

Từng hàng icon tròn tròn màu vàng chảy máu mũi trôi bồng bềnh trên màn hình phát sóng trực tiếp, lớp học, thật kích thích ~ hơn nữa sôi nổi đánh chữ: Làm trước mắt bao người, điện hạ lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK