Đối với cậu mà nói, quà là một thứ gì đó rất xa xỉ, cho dù có là bây giờ thì cũng vẫn vậy mà thôi.
Sinh nhật, lễ thiếu nhi, Tết Âm Lịch với cậu cũng không phải là ngày lễ gì, bởi vì không quà cũng chẳng có tiền lì xì để lấy nên cậu vẫn luôn đặc biệt hâm mộ những người dù là cả năm cũng chỉ được tặng một món quà, loại cảm giác này hẳn phải là hạnh phúc ấy nhỉ?
“Tiên sinh thật có mắt nhìn, đây là kiểu dáng mới nhất của năm nay, từ người thiết kế nổi tiếng Chilye thiết kế, cả thế giới chỉ có một cái này, vô cùng có giá trị, tôi sẽ lấy ra cho ngài xem kỹ hơn.”
Tiếng nói dịu dàng của cô gái xinh đẹp đối diện kéo Ninh Thứ về với thực tại, cậu mới phát hiện mình nhìn chăm chú vào một kiểu đồng hồ trong tủ kính đã lâu.
Đang định từ chối, cô nhân viên bán hàng đã cầm đồng hồ đưa tới trước mặt, Ninh Thư cảm thấy khá là xấu hổ, giờ mà nói không xem cũng muộn mất rồi.
“Thích kiểu này sao?” Bên cạnh vang lên tiếng nói của Lý Nghiêm Hi, vẫn khẽ khàng như gió, hơi thở khi đối phương nói chuyện phả nhẹ vào một bên mặt cậu, có chút ngứa.
Ninh Thư nhìn anh ta, lại cúi đầu nhìn xuống mẫu đồng hộ đang được cô nhân viên tích cực thổi phồng, “Tôi không hiểu biết lắm về lĩnh vực này, vẫn là anh quyết định đi.”
Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng kiểu dáng của chiếc đồng hồ trước mặt này thiết kế mặc dù đơn giản, tổng thể lại toát lên nét gì đấy không tầm thường, từ thủ công cho đến khảm trám đều tinh tế đến mức hoàn hảo, trang sức duy nhất là viên kim cương khoảng ba ca-ra được đính ở trung tâm mặt đồng hồ, kim cương trời sinh đã toát lên phong cách vô cùng đẳng cấp, bất kể là theo góc nhìn nào cũng đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói.
Có đôi khi thứ càng đơn giản sẽ càng làm người khác cảm thấy được mình khác hẳn mọi người, Ninh Thư đột nhiên nghĩ tới câu nói không biết đã nghe được từ đâu, âm thầm thấy buồn cười.
Đôi con ngươi u ám của người đàn ông bên cạnh đột nhột lóe lên tia sáng, rồi lại nhanh chóng biến mất trong lòng sông tối tăm, cô nhân viên bán hàng nhìn vị khách có dáng vẻ không tầm thường trước mặt, nhanh chóng bắt lấy cơ hội để chào hàng: “Tiên sinh, em trai của anh có vẻ rất thích kiểu dáng này, hay là anh mua nó cho em trai anh đi.”
Em trai dĩ nhiên là chỉ Ninh Thư, tuy rằng hai người kém nhau đến sáu, bảy tuổi, nhưng Lý Nghiêm Hi có vẻ ngoài khôi ngô, nói là anh em cũng không ai nghi ngờ.
“Tôi không phải…”
Hai chữ “em trai” còn chưa kịp nói ra, người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên cười nói, “Gói lại đi.”
Cô nhân viên cười tít mắt, lập tức vội vã chạy đi.
Sau đó Lý Nghiêm Hi lại chọn một kiểu đồng hồ, phong cách hoàn toàn khác với kiểu vừa rồi, Ninh Thư đi phía sau cảm thấy buồn bực, không nói gì thêm, có lẽ Lý Nghiêm Hi định tặng cho hai đứa em cũng không chừng.
Đợi đến khi hai người ra khỏi cửa hàng, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối.
Cả biển người chen chúc, xe cộ như nước, đèn đường rực sáng, Ninh Thư đứng ở một góc phố, đột nhiên cảm thấy thương cảm.
Không biết là do trời bỗng nhiên đổ cơn mưa phùn, hay là do người đang đứng cạnh mình, khiến cậu vô cớ toát lên suy nghĩ rằng cuộc đời này không nên diễn ra như mình tưởng tượng, phải có hết thảy những thứ ngoài ý muốn mà mình không thể biết trước mới là một cuộc đời chân thật.
“Trễ rồi, đi ăn gì đó đi.” Người bên cạnh đột ngột lên tiếng, dưới cơn mưa phùn, thanh âm ấy tựa như đang phiêu đãng trong tiếng mưa.
Ninh Thư còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy lòng bàn tay ấm áp, tay của mình được một bàn tay thon dài mà ấm áp bao lấy, kiên định nắm chặt.
Độ ấm ấy quá mức ấm áp, khiến cho cậu không nỡ giãy ra, nơi sâu nhất trong trái tim – nơi đang bị đầm lầy bao kín đang dần dần tách ra – hé lộ một góc trời mềm mại. Đèn hai bên đường đổi sang màu xanh, Ninh Thư có cảm giác như mình đang bị người khác kéo về phía trước, bầu trời tối đen, đèn đường bị mưa phùn bao phủ cũng trở nên mờ ảo, xung quanh là dòng người lướt qua vội vã, không một ai thấy được người đàn ông anh tuấn cùng cậu thiếu niên nắm tay nhau đi qua ngã tư đường tấp nập.
Với Ninh Thư mà nói, đoạn đường ngay từ đầu đã nhìn thấy được điểm cuối này quá mức ngắn ngủi, nhanh đến mức chỉ mới chớp mắt, người đàn ông bên cạnh đã buông tay cậu ra, lòng bàn tay chợt mất đi độ ấm tựa như một sinh mệnh mới chào đời, trở nên không biết phải làm thế nào.
“Muốn ăn gì?” Vẫn là vẻ mặt ôn nhu khiến người khác không thể soi mói, người đàn ông ấy nhìn cậu.
Tầm nhìn dừng lại trong đôi mắt sâu thẳm ấy, trong lòng bỗng dâng lên nỗi niềm chua xót.
Cậu của tuổi ba mươi, một năm nọ trở về lúc mình chỉ vừa mười tám, một năm đó cậu đứng trước bảng thông báo điểm thi đại học, không tìm được tên của mình, lại ngẫu nhiện gặp được người đàn ông này.
Nếu đây là số mệnh, có phải hay không đây là một quỹ đạo ngay từ đầu đã được vạch ra sẵn?
Khiến cho cậu trong thân xác tuổi mười tám đã định trước khó mà cắt đứt với người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi này?
“Sao thế?” Có lẽ thấy lâu quá mà cậu vãn chưa trả lời, Lý Nghiêm Hi hỏi, trong ánh mắt dâng lên một chút lo lắng.
Cậu vội lắc đầu, dời tầm mắt, “Ba tôi còn đợi tôi ở nhà.”
Bọn họ đang đứng ở con phố đối diện, cả nơi này đều là cửa hàng hoa, mùi hoa tràn ngập trong không khí, gió đêm mang theo mưa phùn phẩy vào từng ngóc ngách, cậu thiếu niên xinh đẹp ấy, vẻ mặt cô đơn đứng trước một cửa hàng hoa, phía sau là những đóa bách hợp cô độc mà tinh khiết, khiến cho ngũ quan tinh xảo trên gương mặt trái xoan nọ càng thêm hút mắt người nhìn, trên người mặc chiếc áo sơ mi đã giặt đến mức ố vàng, thêm chiếc quần jean cũ nát, bộ quần áo quá mức bình thường lại không có chút nào lạ thường, ngược lại còn tăng thêm khí chất cao ngạo.
Lý Nghiêm Hi im lặng nhìn người con trai đang đứng cạnh mình, ánh đèn neon nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt cậu, như đốm lửa nhỏ giữa trời đêm, sáng ngời mà thăm thẳm.
“Ninh Thư.”
Ninh Thư chậm rãi quay lại, nhìn về phía người đàn ông ấy, đối phương cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt mà người khác không cách nào trực tiếp nhìn thẳng vào, “Sự xuất hiện của tôi có phải đã làm em bối rối đúng không?”
Ninh Thư nhìn anh, lại chậm rãi quay đi, mím môi, không nói gì.
Lý Nghiêm Hi từ tốn đút hai tay vào túi quần, dường như vẫn đang một mực chờ đợi câu trả lời của cậu.
Con đường đang náo nhiệt và ầm ĩ đột ngột mất đi thanh âm, cậu như một cá thể đang hoàn toàn bị cách ly, không nghe được tiếng động nào, trong tiềm thức của cậu, hai từ “bối rối” này không nên từ miệng Lý Nghiêm Hi nói ra, cậu cúi đầu nhìn mũi giầy, vải nỉ màu trắng thấm nước mưa, còn có bùn dơ trên đó, rất bẩn.
Con ngươi của cậu như bị khuếch đại, não cũng tựa như bị nổ tung, hồi lâu vẫn không cách nào phục hồi lại.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng thở dài từ bên cạnh, thanh âm mang theo cảm xúc như kim loại va chạm vào nhau quanh quẩn bên tai: “Tôi hiểu.”
Bọn họ không ai nói thêm gì nữa, bên tai vang lên tiếng mưa từ mái hiện rơi xuống mặt đất, réo rắt lại cô tịch đến nhường ấy.