2 —12
Ninh Thư không nhớ rõ bản thân được Lý Nghiêm Hi kéo lên xe như thế nào, chỉ có thể cảm giác được bầu không khí im lặng đến mức khiến người khác áp lực trong xe, ngoài cửa xe gió thổi rít qua, mang theo tiếng vang thật lớn.
Sau đó, cậu nhìn thấy ngã tư đường quen thuộc cùng với ngôi nhà cũ nát không gì tả được kia của mình.
Xe ngừng lại, Ninh Thư vươn tay mở cửa, một chân vừa bước ra ngoài lại lùi về, nhìn người đàn ông ngồi cạnh bên vẫn luôn dõi mắt nhìn thẳng về phía trước, “Lý tiên sinh, cám ơn anh vì đã chăm sóc cho tôi trong suốt khoảng thời gian này, tạm biệt.”
Lý Nghiêm Hi không quay lại nhìn cậu, đến cả tiếng trả lời cũng không, Ninh Thư đợi chờ, cuối cùng đành bước xuống đóng lại cửa xe.
Trong xe mờ tối, thế nhưng vẫn như cũ có thể thấy được gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như tạc ấy, đường quai hàm đẹp và hoàn hảo khiến người khác không thể quên được, Ninh Thư bất đắc dĩ nhắm mắt, đến khi mở ra lại, trong mắt chỉ còn sự lắng đọng, cậu chậm rãi xoay đi, bóng dáng nhanh chóng hòa tan vào đêm tối.
Chiếc ô tô dừng trước ngôi nhà cũ nát tận nửa tiếng sau mới quay đầu rời đi, trong đêm tối im lặng của nơi này, đèn chiếu hậu của nó chói mắt đến lạ thường.
Sáng hôm sau sau khi trở về từ cửa hàng tiện lợi, Ninh Thư cứ theo lẽ thường mua mấy cái bánh mì và màn thầu ở quán ăn sáng mà cậu thường ghé, lúc đi ngang góc rẽ, bỗng nhiên cậu dừng chân, phía trước cách đó không xa, hai cậu thiếu niên tuấn tú đang đứng ở nơi đó, mắt đăm đăm nhìn cậu.
Muốn quay người lại tìm một đường khác về nhà cũng đã chậm, bởi vì đối phương đã nhìn thấy cậu.
“Học trưởng, lâu quá không gặp.” Tinh Dương nhẹ giọng, vẫn vẻ mặt ấm áp đến mê hoặc lòng người như thế.
Tinh Không bên cạnh cậu ta khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt hẹp dài nhìn Ninh Thư, một chốc sau mới mở miệng: “Thì ra anh vẫn còn làm thêm trong cửa hàng tiện lợi à?”
Ninh Thư liếc nhìn hai người đó một cái, từ từ đi qua, “Tại sao hai cậu ở đây? Lại cả đêm chưa về à?”
Tinh Dương cười cười, “Bữa sáng trong nhà quá khó ăn, nên muốn tới nhà anh cọ cơm, được không?”
Ninh Thư mém nữa bị nước miếng của mình sặc chết, còn chưa kịp mở miệng từ chối, chỉ nghe Tinh Dương tiếp tục nói: “Yên tâm, tụi này sẽ trả tiền sinh hoạt cho anh.”
Tránh đi bàn tay định đưa qua lấy bữa sáng của cậu ta, Ninh Thư lui về sau hai bước, nhìn hai cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình, cất giọng bình tĩnh: “Hai cậu chắc cũng thấy được tình cảnh nhà của tôi rồi, chỗ đó không có thứ mà hai cậu muốn, cho nên sau này vui lòng đừng lại tới quấy rầy tôi và ba tôi nữa, cả đời ông chưa thấy qua người có quyền chức giàu có gì, ngày nào đó nếu biết thân phận của hai vị, tôi lo ông ấy sẽ bị dọa sợ.”
Tinh Dương sửng sốt, Tinh Không khẽ nhíu mày, nhìn Ninh Thư, “Chỉ vì vậy?”
Ninh Thư gật đầu, vẻ mặt không mặn không nhạt, “Trừ cái này ra đương nhiên còn có nguyên nhân khác, thì phải là hai vị không ở trong giới hạn bạn bè theo như tôi dự tính, cho nên, tạm biệt.” Cậu vừa nói xong lập tức lướt qua hai người nọ chuẩn bị rời đi, đột nhiên một cánh tay chặn ngang trước mặt bắt buộc cậu ngừng bước, gương mặt đẹp như tạc của Tinh Không chỉ còn lại sự lạnh lùng, thoạt nhìn có chút dữ tợn, “Ninh Thư, cậu là đồ không biết tốt xấu!”
Ninh Thư nhếch nhếch môi, từ chối cho ý kiến, không hề có chút ý muốn phản bác lại lời nói của cậu ta, Tinh Dương vội vàng kéo lại cậu em sắp bùng nổ của mình, nhẹ giọng, “Tinh Không, em làm gì vậy, bớt tranh cãi đi.”
“Em nói sai à? Chúng ta có tiền thì sao? Chẳng lẽ lại không thể làm bạn với chúng ta? Kẻ có tiền thì cũng là người, chúng ta có tiền cũng không phải do chúng ta quyết định, căn bản đó không phải là cuộc sống chúng ta muốn!”
Đợi khi Tinh Dương quay sang chuẩn bị làm người hòa giải, cũng là lần đầu tiên Ninh Thư mới thật sự nhìn thẳng vào cậu ta, trong một buổi sớm mai tiếng nói của cậu mang theo một sự bình tĩnh không nói thành lời, đó là một loại ngữ điệu hoàn toàn xa lạ, là thanh âm lãnh đạm đến mức khiến người khác sợ hãi: “Theo tôi thấy thì anh hai của các cậu rất yêu hai cậu, anh ta cho hai cậu hết thảy các nhu cầu vật chất, chăm sóc cho sự trưởng thành và ước mơ của hai cậu, bên cạnh có người như vậy, trước mắt chính là chỗ dựa tốt nhất cho hai cậu, cho dù đó có là vật chất hay tinh thần đi chăng nữa. Có một số người chỉ nghĩ đến mỗi một bữa được ăn no thôi cũng đã đủ, cuộc sống hiện giờ của hai cậu đối với người khác cứ như thiên đường vậy, có người nói, không được yêu quý thì sẽ nhớ mãi không quên, được yêu thương thì không có gì để sợ hãi, hai người các cậu, có lẽ là thuộc dạng người sau đi, người quý ở chỗ phải hiểu được quý trọng những thứ trước mắt, nếu ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, vậy chỉ có thể nói rõ các cậu còn chưa đủ trưởng thành, nên tôi khuyên các cậu trở về theo đường cũ đi, gia đình kia không phải hai cậu nói không muốn thì sẽ không muốn được.”
Lúc cậu nói, vẻ mặt không có nhiều sự thay đổi lắm, Tinh Dương và Tinh Không lại đồng thời trầm mặc, tại một buổi sáng mai yên lặng, khi tia nắng đầu tiên phá tan tầng mây bao phủ mặt đất, tiếng nói bình tĩnh đến mức cứng nhắc của cậu thiếu niên thanh tú từ từ vang vọng khắp trong không khí.
Cuối cùng, Ninh Thư nhìn sang hai anh em họ lần cuối rồi đi lướt qua.
Về nhà ăn sáng với cha rồi nghỉ thêm một tiếng, Ninh Thư cắp sách đi học, Lý Phong Kình đã ở trong văn phòng đọc báo, bàn công tác trước mặt là phần ăn sáng vẫn còn nguyên chưa hề đụng đũa, cậu nhàn nhạt liếc nhìn qua, sau đó ngồi xuống bắt đầu buổi ôn tập của hôm nay.
Về một mặt nào đó mà nói thì cậu cảm thấy rất may mắn khi mà người ôn tập cho cậu là Lý Phong Kình, ông ta tuy rằng chỉ mới ba mươi hai tuổi, thế nhưng qua khoảng thời gian này tiếp xúc, cậu đã bắt đầu hiểu được chỗ hơn người của người đàn ông này, cũng may ông ta là hiệu trưởng, nếu như theo thương nghiệp, chỉ sợ không có vài người là đối thủ của ông ta – tấm biển quảng cáo của cả Kỷ Phong, nghe nói có rất nhiều trưởng cao đẳng ra số tiền lớn để mời về, nhưng ông ta không hề để ý tới, nghĩ tới thì có lẽ trung học Kỷ Phong – hoặc là thành phố này – tồn tại một thứ gì đó mà ông ta không thể dứt bỏ.
Phương châm ôn tập của Lý Phong Kình rất hoàn thiện, thậm chí là hoàn hảo đến mức không gì là không đánh được.
Điều này làm cho người đã mười mấy năm không đụng tới sách vở như Ninh Thư cũng cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng rất bội phục vị hiệu trưởng này.
“Tôi nghĩ tối hôm qua có thể em sẽ về đây, còn cố ý ở lại chờ em một lúc lâu.” Lý Phong Kình đọc báo trên tay, đầu cũng không ngẩng lên, nói.
Cây bút trong tay khẽ khưng lại giây lát, không thể khống chế mà quẹt một đoạn không tính là ngắn trên giấy, một chốc sau, Ninh Thư mới chậm rãi lên tiếng: “Sau đó có một số việc, cũng trễ rồi nên em không quay về.”
Lý Phong Kình gật đầu, tiếp tục đọc báo.
Ninh Thư thì lại thất thần nhìn vệt dài uốn lượn trên bài thi.
Lý Nghiêm Hi, ngày hôm qua đã nói dối.
Chuyện này làm cho những suy nghĩ bình tĩnh của cậu lại bắt đầu dậy sóng, cảnh tượng tối hôm qua đột nhiên ùa về, vẻ dịu dàng của người đàn ông đó, gương mặt mỉm cười, cả đôi mắt sáng ngời ấy đều rõ ràng đến như vậy, tựa như chỉ vừa mới trải qua đây mà thôi.
Sự thật không thể chối cãi này làm cho nhịp tim của cậu tăng nhanh, loạn như ma không cách nào dừng lại được.
Lý Phong Kình gọi cậu vài tiếng cậu mới giật mình sực tỉnh lại.
“Vâng?”
Lý Phong Kình nhìn gương mặt đỏ ửng lên của cậu, đột nhiên bật cười: “Người được chọn đi thực tập vẫn là em, chúng tôi đã họp một lần nữa, các giáo đổng đều cảm thấy em là người có khả năng nhất để đại diện cho trường đi thực tập ở tập đoàn Thiên Dương, thế cho nên chuyện này không sửa đổi được.”
(Giáo đổng: nằm trong ban quản trị của nhà trường, ko hẳn là thầy cô giáo.)
Ninh Thư há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì nữa.
“Em yên tâm, thời gian thực tập chỉ có một tháng, hơn nữa mỗi ngày em chỉ cần tới Thiên Dương đưa tin thực tập vào buổi sáng, buổi chiều trở về ôn tập là được, sẽ không chậm trễ tiến trình ôn tập của em.” Lý Phong vẻ mặt của cậu, lại bổ sung một câu như vậy.
Ninh Thư nhìn bài thi trước mặt mình, gật đầu.