“Tôi nghe Trương Hiểu nói Thiên Dương có ba chủ chốt, sao lại lấy tên này vậy?” Cả bàn ăn trước mặt đang bốc khói nóng nghi ngút, Ninh Thư nhìn những món ăn mà trước giờ ngay cả nhìn thôi cậu cũng chưa từng được thấy, khẽ giọng hỏi.
Lý Nghiêm Hi đang cầm bát đũa của hai người tráng lại lần nữa bằng nước nóng, nghe được lời cậu hỏi, không khỏi bật cười: “Liễu Nhan và Phượng Linh em gặp rồi, còn lại Hiểu Nhàn, các cô ấy là người tôi tuyển dụng từ hồi còn đại học, ba người họ đã công tác ở Thiên Dương sáu bảy năm rồi, thời gian còn lâu hơn cả Trương Hiểu và Cố Thanh, với tôi thì ba cô ấy tựa như em gái vậy, còn về nickname chủ chốt, đây là do nhân viên trong công ty gọi, cho tới giờ có vẻ các cô ấy cũng vô cùng hưởng thụ kiểu gọi như vậy.”
Ninh Thư lại gật đầu, lại nghe Lý Nghiêm Hi tiếp tục nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, em hẳn là sẽ trở thành đàn em cùng trưởng với các cô ấy.”
Câu này khiến Ninh Thư phải kinh ngạc ngước nhìn anh, ngờ ngờ hỏi lại: “Các chị ấy đều tốt nghiệp Bắc Đại ư?”
Lý Nghiêm Hi đặt lại chén đũa đã tráng lại bằng nước nóng xuống trước mặt cậu, gật đầu, “Không chỉ các cô ấy, Trương Hiểu cũng tốt nghiệp ở Bắc Đại, chẳng qua là khác chuyên ngành, Trương Hiểu tốt nghiệp khoa Luật của Bắc Đại.”
Chỉ tiêu đầu vào của Bắc Đại mỗi năm đều có hạn mức, nếu tính theo thời xưa thì đậu vào đó thì cũng đã ngang ngửa với đậu Trạng Nguyên, Thiên Dương có được nhân tài ưu tú như vậy, hơn nữa một lần còn có tới tận bốn, càng đừng nói tới những người mà cậu chưa biết, sao có thể khiến cậu không ngạc nhiên đây?
Lý Nghiêm Hi nhìn vẻ mặt cậu có chút sa sút, bèn khẽ mỉm cười, “Em hẳn là nên tin tưởng Phong Kình, càng phải tin vào bản thân mình, sang năm em nhất định sẽ đậu.”
Lời này nói thẳng ra thật chả có chỗ nào thuyết phục, thế nhưng được thốt lên từ miệng anh, lại khiến người ta cảm thấy không tin không được, nếu kiếp này của cậu vẫn không có cách nào vượt trội lên được, thì đúng là uổng phí cơ hội sống lại ngoài ý muốn này rồi. Ninh Thư gật đầu, cũng nở nụ cười theo anh, “Chỉ phải cố gắng gấp đôi thôi.”
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, nét cười trên gương mặt mềm mại lại dịu dàng, đẩy chén canh đã múc ra lại trước chỗ cậu, “Canh nơi này nấu rất nổi tiếng, em uống ngay lúc còn nóng đi.”
Ninh Thư không từ chối nữa, đưa bát canh lên miệng, nước canh có mùi vị tươi ngon, dù đã nuốt xuống rồi vẫn còn cảm nhận được hương vị còn sót lại tràn ngập trong khoang miệng, đây có lẽ là món ăn ngon nhất mà đời này cậu nếm phải, quy luật sống còn của xã hội này đại khái chính là thế này, người có năng lực thì ăn ngon mặc đẹp, người không có tài cán gì chỉ có thể sinh hoạt dưới đáy xã hội, trải qua những tháng ngày tồi tệ nhất.
Cha của cậu, cả cuộc đời ông làm việc trong một khu xưởng đen mà chính ông không hề hay biết, rõ ràng ông là một người tốt, tại sao lại có cảnh ngộ thê lương đến như vậy, nên trách số phận không công bằng, hay nên trách bản thân mình bất lực đây?
Nghĩ đến đây, nước canh đậm đà bỗng chốc mất đi sự tươi ngon, chỉ còn lại tư vị ảm đạm mà đắng chát tràn ngập khoang miệng.
Lý Nghiêm Hi thấy cậu đột nhiên khựng tay lại, cùng với đó là nét mặt buồn bã đi hẳn, bất thình lình đưa tay xoa lên mái tóc đen mượt mà, nói: “Đừng làm bản thân áp lực nhiều quá, không tốt cho cuộc thi sắp tới.”
Ninh Thư ngẩn ngơ, bỗng giật mình thoát khỏi suy nghĩ, cậu nhìn vào đôi mắt dìu dịu của anh, gật gật đầu.
Người sống trên đời này, dĩ nhiên là phải có áp lực, thế nhưng giờ phút này đây, điều khiến cậu thật sự cảm thấy nặng nề không phải đến từ sinh hoạt, mà là từ người bên cạnh mình, khiến cậu một lần nữa không thể không mệt mỏi công nhận, khoảng cách giữa cậu và người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi này to lớn biết bao nhiêu, lớn đến độ ngay cả tự ti nơi cậu cũng đã chẳng còn chỗ để ẩn nấp nữa rồi.
Sau khi hai người ăn xong, Ninh Thư phải về trường, vốn Lý Nghiêm Hi muốn đưa cậu về, lại bị cậu kiên quyết từ chối.
Cuối cùng, thấy cậu nhất định không muốn, anh cũng không lại ép cậu nữa, chỉ dặn cậu trên đường về nhớ cẩn thận. Ninh Thư nói câu tạm biệt rồi xoay người rời đi, Lý Nghiêm Hi đã đi hay chưa cậu cũng không biết, vì không có can đảm quay đầu lại, cậu sợ thấy được nét dịu dàng trong ánh mắt đó. Ninh Thư chưa bao giờ biết là mình lại có lúc mềm yếu đến nhường này, chỉ một lời nhẹ nhàng của đối phương, chỉ một nét cười ấm áp, lòng của cậu cũng đã lạc lối. Nếu như chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ cậu vẫn sẽ chịu đựng được.
Bởi vì thói quen là thứ rất đáng sợ, nếu cậu quen với sự tồn tại của Lý Nghiêm Hi, quen với sự quan tâm dịu dàng của anh, quen một nếp sống như bây giờ, vậy thì, nếu một ngày nào đó anh đột ngột rời khỏi cậu, cậu biết phải làm thế nào bây giờ đây?
Từ Thiên Dương về trường phải đi đến bảy trạm xe bus, Ninh Thư xuống xe, nhìn cửa chính của trường ngay trước mắt mình, đôi rồng phụng được điêu khắc trên đó vẫn sống động như xưa, đây là điều tượng trưng cho quý tộc, cậu ngửa đầu nhìn suốt một hồi lâu, cảm thấy khá là mệt mỏi. Có vài người bôn ba suốt cả cuộc đời, kết quả chẳng qua chỉ là một hồi mây bay, gì cũng chẳng còn. Cậu không muốn trở thành kiểu người như vậy, cậu thà là bản thân mình tiếp tục sống dù chỉ là một cuộc đời bình đạm, nhưng chân thật.
Phải, sống một cách chân thật và bình đạm, an ổn đi hết cả đời có gì là không được chứ?
Kiếp này, cậu chỉ mong cha mình bình an mạnh khỏe, cuộc sống của mình yên ổn, ngoài ra, không còn mong gì khác nữa.