Ninh Thư nhìn vẻ mặt cậu ta, hơi sững người, vội dời câu chuyện.
Cảnh Phong và Tiêu Lâm ngồi chơi cả buổi sáng, bản thân Cảnh Phong là người thích nói, Tiêu Lâm thì đã quá quen với tích cách này của cậu ta, suốt buổi cứ nghe thấy tiếng Cảnh Phong ríu rít không ngừng, Ninh Thư cũng châm cho cậu ta hết mấy lượt trà.
Tính tình Tiêu Lâm thuộc dạng cởi mở, ấn tượng của Ninh Thư đối với đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên vốn đã tốt rồi, càng đừng nói đối phương còn là bạn của Lý Nghiêm Hi, điều này khiến Ninh Thư càng thêm thấy thân thiết hơn.
Gần giữa trưa, Ninh Thư mời hai người ở lại dùng cơm, Cảnh Phong dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, Tiêu Lâm hết cách với cậu ta, đành phải cười bảo: “Làm phiền cậu rồi, Ninh Thư.”
Ninh Thư chuẩn bị một bàn thức ăn, thật ra tất cả đều chỉ là những món bình thường, ấy thế mà Cảnh Phong và Tiêu Lâm lại rất thích.
Ba Ninh có một sự cố chấp kỳ lạ với cờ vây, có Lý Nghiêm Hi ở, hai người thường xuyên chơi tới trời tối mới chịu nghỉ, nếu không phải có Ninh Thư chú ý, hai người dám chắc cả cơm cũng không ăn, trực tiếp chơi cho đã mới thôi. Giờ Lý Nghiêm Hi xuất ngoại ăn Tết với ba mẹ, ba mà ra ngoài cơ bản là sẽ đi tới mất bóng cả ngày, Ninh Thư hết cách, đành phải mặc kệ, chỉ dặn ông nhất định phải ăn cơm.
Ba người ngồi trước bàn, Tiêu Lâm mải gắp thức ăn cho Cảnh Phong, bản thân lại ăn rất ít, Ninh Thư lẳng lặng dõi theo, cảm giác trong lòng bình thản rất nhiều.
Có người bảo, giới tính khác biệt, làm sao yêu nhau?
Một đôi trước mắt cậu, cũng là đàn ông như nhau, một như lửa một lại tựa nước, an tĩnh đứng ở dối diện, chẳng khác tranh vẽ là bao.
“Ninh Thư, mấy món cậu nấu ăn ngon thật đấy.” Cảnh Phong ăn tận hai bát cơm lớn cùng với những món trên bàn.
Đối với lời khen của cậu ấy, Ninh Thư chỉ cười, tay nghề nấu ăn của cậu chẳng lẽ bản thân cậu còn không rõ sao? Cảnh Phong nói thế hẳn chì vì để cậu vui.
Tiêu Lâm buông đũa, nhìn Ninh Thư, hỏi: “Tôi nghe bảo cậu thi Bắc Đại à?”
Ninh Thư gật đầu, đồng thời buông đũa theo.
Đây với cậu mà nói là một đề tài rất nghiêm túc, cậu không ngại chuyện thất bại thêm một lần, nhưng lại để ý nỗi dày vò trong lòng mình.
Thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, cậu là một người bình thường, đương nhiên không thoát được vòng lẩn quẩn của câu nói này, lúc này đây bất kể có ra sao cậu cũng phải thi được vào đó.
Trước kia là vì bản thân và cha, giờ thêm cả Lý Nghiêm Hi.
Nếu cậu vào được ngôi trường này, khoảng cách giữa cậu và anh sẽ gần thêm một ít, cậu biết mình không phải người xứng đôi với anh nhất, nhưng vẫn cứ muốn trở thành người xứng với anh ấy nhất.
Tiêu Lâm nhìn cậu gật đầu, trầm ngâm giây lát, đoạn cười bảo: “Chúc cậu thành công.” Anh ta vừa nói vừa bưng ly trà trong tay lên giơ về phía cậu, Ninh Thư cười cười cũng bưng ly nước trái cây của mình lên, hai ly nước chạm nhẹ giữa không trung, sau đó cả hai ngửa đầu, cạn sạch chất lỏng bên trong.
“Ninh Thư, cậu còn thiếu gì không? Nói thẳng với tôi là được.” Cảnh Phong ngẩng đầu khỏi bát cơm, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Ninh Thư lắc đầu: “Cám ơn cậu, tôi không thiếu gì cả.”
Cảnh Phong giơ tay chặn ngang, vẻ mặt khinh bỉ: “Tôi đây có lòng tốt thôi mà, chẳng lẽ chỉ có đồ của anh họ tặng cậu mới chịu nhận thôi hả?”
Mấy món Lý Nghiêm Hi tặng cậu cũng không muốn nhận mà, chẳng qua lần nào cũng bại trận dưới ánh mắt dịu dàng của anh thôi, cơ bản là cậu không từ chối người đó được, một chút cũng không thể.
“Đúng rồi đúng rồi, cậu với ảnh phá tan cái hàng rào tâm lý để tay dắt tay về chung một nhà hồi nào đấy?” Cảnh Phong tiếp tục nhiều chuyện, Ninh Thư bất đắc dĩ nhìn cậu ta khinh bỉ, đoạn quay sang Tiêu Lâm. Tiêu Lâm nhận được tín hiệu của cậu, nhún vai ra chiều bó tay, sau đó, trong ánh nhìn mang theo nỗi chờ mong vô hạn của Cảnh Phong, từ tốn phun ra bốn chữ: “Không gì để nói.”
Tự nhiên là rước lấy một trận than vãn của Cảnh Phong, Ninh Thư coi như không nghe thấy gì.
Lúc rửa chén, Cảnh Phong kiên quyết muốn vô rửa phụ, bị dăm ba câu của Ninh Thư đẩy về, đành phải ra ngoài xem tivi.
Chén bát của ba người ăn rửa khá nhanh, chỉ là mùa đông nước rất lạnh, ngâm tay trong nước không được bao lâu đã đỏ hết cả lên.
“Nếu Nghiêm Hi nhìn thấy bộ dáng này của cậu, sợ là lại đau lòng cho xem.”
Ninh Thư ngước lên, phát hiện Tiêu Lâm không biết từ khi nào đã đứng ngay cửa bếp, xem ra cũng đã đứng ở đó một lúc rồi, cậu mỉm cười, nhẹ giọng: “Anh không xem tivi với Cảnh Phong à?” Tuy mới quen biết một buổi sáng ngắn ngủi, cậu cũng đã nhận ra tình yêu sâu đậm mà người đàn ông trước mặt này dành cho Cảnh Phong.
“Cậu ấy đang coi Naruto.” Tiêu Lâm vẫn mỉm cười, lúc nói chuyện trong mắt là những tia sáng sáng ngời.
Ninh Thư cúi đầu tiếp tục rửa chén, cười cười, đột ngột hỏi: “Cảnh Phong là một người đơn thuần, tôi thấy, sự đơn thuần đó không nên bị hiện thực trên cõi đời này hủy diệt, anh hẳn là cũng nghĩ như tôi đúng không?”
Tiêu Lâm sửng sốt khi nghe cậu nói, anh cau lại đôi mày khí khái, “Ý cậu là gì?”
Ninh Thư không trả lời ngay mà xoay người xếp chén bát đã rửa sạch lại vào tủ chén, đoạn quay về chỗ vòi nước rửa tay, tay cậu trắng ngần, mười ngón thon dài đều nhau, khớp xương rõ ràng, từng ngón sạch sẽ và nhẵn nhụi, người khác nhìn sẽ cảm thấy vui mắt. Tiêu Lâm vẫn luôn dõi mắt theo cậu, sau đó anh nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu niên từ tốn vang lên giữa phòng bếp im lặng: “Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản muốn nói ra cảm xúc trong lòng thôi.”
Hiển nhiên là Tiêu Lâm không tin cái cớ thoái thác này của cậu, anh vẫn cau chặt đôi mày. Ninh Thư nhìn bộ dạng này của đối phương, thở dài, tiếp tục nói: “Tôi chỉ thấy chuyện Vương Vĩ Minh bắt cóc tôi lần này không đơn giản, tính tình Cảnh Phong thẳng thắng, lại có quan hệ như vậy với Lý Nghiêm Hi, khó tránh khỏi không bị gã ta theo dõi.” Lúc cậu nói chuyện mắt luôn nhìn thẳng vào Tiêu Lâm, đôi mắt trong veo ấy hệt như có vô vàn tia sáng lấp lánh, giữa trong bầu không khí an tĩnh thế này thật khiến lòng người có chút không yên.
Hôm Vương Vĩ Minh bắt cóc cậu, Tiêu Lâm và Cố Thanh đều có mặt, Lý Nghiêm Hi sau này có nói cậu nghe, nên bây giờ cậu mới có thể nói thẳng với tiêu Lâm như vậy, không rõ vì sao, đáy lòng cứ luôn dâng lên nỗi lo lắng và băn khoăn, mà cậu thì lại không nắm bắt được chút manh mối nào.
Tiêu Lâm dời mắt, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Chuyện này đã được giải quyết rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Ninh Thư cười đổi đề tài: “Anh không về ăn Tết cũng không sao à?”
“Tôi ấy à, một người ăn no, cả nhà không đói bụng.” Tiêu Lâm cong môi, đáp cậu bằng một câu bâng quơ.
(Ý anh ấy ở đây là nhà ảnh bây giờ còn mỗi ảnh thôi.)
Tim cậu hẫng đi một nhịp, tự trách mình sao lại nhắc tới đề tài này, Tiêu Lâm thấy vẻ mặt cậu, vội cười bảo: “Không có gì đâu, ba mẹ tôi cũng đi nhiều năm rồi, hơn nữa có Cảnh Phong, tôi cảm thấy mình vẫn rất tốt.”
“Lý Nghiêm Hi thường nói anh là người cởi mở nhất trong số những người bạn của anh ấy, anh ấy còn bảo, có thể quen biết anh chính là may mắn của anh ấy.” Đây là nguyên văn câu nói của Lý Nghiêm Hi, Ninh Thư lúc ấy nghe xong vẫn luôn nảy sinh sự tò mò vô hạn đối với người tên Tiêu Lâm này, giờ gặp được rồi, mới phát hiện Lý Nghiêm Hi nói không sai chút nào.
Người đứng trước mặt cậu đây có một nụ cười tỏa nắng, lời anh ta nói chỉ là những lời giản đơn, lại khiến người nghe cảm nhận được điều gì đó rất riêng, không hề tầm thường.
Tiêu Lâm nghe vậy thì bật cười, chốc sau mới đáp lời cậu: “Đó cũng là may mắn của tôi.”
Ngoài kia vẫn là thế giới trắng xóa, trên môi cậu nở nụ cười nhàn nhạt, tầm mắt xuyên qua song cửa thủy tinh dõi ra ngoài, bầu trời có chút âm u ngoài kia dường như thấp thoáng ánh mặt trời, mỏng manh thôi mà nom rực rỡ đến lạ.
Cảnh Phong và Tiêu Lâm ở chơi tới chiều mới về, lúc đi vẫn mãi dặn Ninh Thư phải tới nhà họ chơi, Ninh Thư tự nhiên là cười đồng ý.
Tiễn cặp đôi ra về rồi trong nhà lại trở nên im ắng, chỉ còn âm thanh lộp bộp vang lên khi tuyết trên những nhành cây rơi xuống mặt đất. Ninh Thư đứng trong vườn, ngước nhìn lên, trong đôi mắt chiết xạ những tia sáng ngời.
Lý Nghiêm Hi, đột nhiên rất nhớ anh.
Trời dần tối, ba cậu rốt cuộc cũng chịu về, Ninh Thư trông thấy hai tay đỏ lên vì lạnh của ông, nhìn trách cứ: “Ba, ba ăn cơm chưa?”
Ninh Hoài Đức ha ha cười hai tiếng: “Mải chơi cờ nên ba quên rồi.”
Cậu hết cách, đẩy vội ông vào nhà, đoạn vào bếp bê đồ ăn ra, có lẽ do cả ngày chơi cờ mệt mỏi nên ăn xong là ông về phòng nghỉ ngơi liền, Ninh Thư dọn dẹp hết chén bát cũng chuẩn bị về phòng mình đọc sách, ngay lúc này cửa nhà thình lình vang lên tiếng chuông.
Cậu ngó ngó đồng hồ trên tường, thắc mắc đã trễ vậy rồi mà còn ai tới chơi?
Người vừa đến đứng yên ngoài cửa lớn, trên vai phủ lên vài bông tuyết nhỏ, vẻ mặt có hơi tiều tụy đi so với vài ngày trước, thấy cậu mở cửa, ôn hòa nở nụ cười: “Ninh Thư, năm mới vui vẻ.”
Ninh Thư siết chặt bàn tay đang nắm chốt cửa, lễ phép lại khách sáo hỏi đối phương: “Quan tiên sinh, đã trễ vậy rồi còn có chuyện gì ư?”
Nghe vậy, trên gương mặt Quan Hạo thoáng hiện nỗi thất vọng, miễn cưỡng cười giải thích: “Trùng hợp có đi ngang qua nhà em, nên ghé vào thăm.”
Ninh Thư không tiếp lời, Quan Hạo lộ ra vẻ xấu hổ: “Em vẫn khỏe chứ?” Từ sau chuyện Vương Vĩ Minh, Quan Hạo vẫn luôn không xuất hiện, nói thật thì anh ta có thể nhịn tới hôm nay cũng khiến cậu khá là kinh ngạc,
“Cám ơn đã quan tâm, tôi vẫn khỏe lắm.” Vốn cậu định cứ luôn lạnh mặt như vậy, mà sựt nhớ người này là anh của Tinh Không Tinh Dương, cuối cùng vẻ mặt vẫn dịu đi một chút.
“Thế thì tốt rồi, vậy thôi tôi về trước đây.” Quan Hạo có lẽ tới đây chỉ để nghe cậu nói một cậu như vậy, vừa nói xong là chuẩn bị quay người rời đi ngay. Ninh Thư nhìn nửa bên mặt nghiêng của anh ta, thình lình lên tiếng hỏi: “Quan tiên sinh cũng yêu mẹ của tôi sao?”
Hai bả vai của Quan Hạo đột ngột run lên, sau đó thong thả xoay lại, gương mặt anh tuấn đó hiện lên nét thâm tình, anh ta nói: “Mẹ của cậu là một người tốt bụng và hiền lành, khiến mọi người không thể không yêu cô ấy.”
“Thế nhưng bà ấy lại chọn ba tôi.” Ninh Thư không rõ vì sao mình phải cố chấp nói ra câu này, có lẽ là do lời Vương Vĩ Minh đã nói, năm đó, Quan Hạo vì yêu sinh hận rồi cho người đánh ba cậu.
Quan Hạo dường như sớm đã đoán được cậu sẽ nói vậy, thong dong giải thích: “Lúc trẻ không hiểu chuyện, quả thật làm sai rất nhiều chuyện, em hẳn đã biết rồi đúng không, chuyện năm đó tôi làm với ba em, tôi rất ân hận vì hành vi năm đó của mình.”
Ninh Thư mím môi, mãi thật lâu cũng không nói gì.
Cậu có thể nhận lấy lạnh lùng của người khác, lại không cách nào bỏ mặc sám hối và áy náy của đối phương, chuyện này khiến cậu phát hiện ra, mình kỳ thật là một người tàn nhẫn.
Luôn phải dồn người khác tới chân tường, buộc họ phải nói ra những lời như vậy mới thấy hả hê.
Hệt như Quan Hạo đang đứng trước cậu đây, một người kinh doanh thành đạt, danh nhân của cả thành phố này, giấc mộng của vô vàn phụ nữ, và là hình mẫu hướng tới của mọi đàn ông. Người như vậy vốn nên tràn đầy tự tin khi đứng trước người khác, giờ phút này lại như đứa trẻ làm sai chuyện mà cúi đầu giải thích.
Ninh Thư dời mắt, cất giọng bình tĩnh: “Chuyện này ba tôi đã quên rồi, mong là Quan tiên sinh chớ nên nhớ mãi.”
Quan Hạo giương mắt nhìn người đối diện, dưới ánh đèn vàng cam, gương măt nghiêng nghiêng ấy xinh đẹp đến gần như hoàn hảo, so với lần đầu gặp giờ đã càng thêm lý trí và chín chắn, gương mặt này và gương mặt anh vẫn luôn trân quý nơi đáy lòng giờ phút này bỗng nhiên chồng chéo lên nhau, Quan Hạo nhìn ngẩn ngơ, trên mặt tràn ngập vẻ say mê: “Phong Tình, em đẹp quá.”
Ninh Thư phát hiện tình yêu nồng nàn không chút che giấu trong đôi mắt đó, lòng đột nhiên có chút buồn bã.
Thế gian này rộng lớn như thế, vạn vật có mối quan hệ chặt chẽ, sinh tử luân hồi, chỉ có tình yêu là mãi mãi bất diệt.
Tình yêu không sai, sai là ở chỗ yêu nhầm người.
Người phụ nữ Quan Hạo yêu không yêu mình, cho dù gia tài anh ta có bạc triệu thế nào, anh tuấn ra sao, thì không yêu chính là không yêu, nên đã định trước sẽ là người phải chịu tổn thương.
Nghĩ đến đây, không khỏi nảy sinh vài phần đồng tình với người đàn ông trước mặt này.
“Quan tiên sinh, đã trễ rồi, anh nên về nghỉ ngơi đi thôi.” Ninh Thư đứng trước cửa nhà, nói với người đàn ông đã rơi vào hồi ức kia.
Quan Hạo dần tỉnh lại, đoạn mỉm cười xấu hổ, nói câu tạm biệt rồi quay đi, Ninh Thư đứng yên đó dõi theo bóng dáng anh ta khuất dần vào bóng tối mới đóng cửa vào nhà.
Đời người ngắn ngủi, nghìn vạn lần chớ yêu sai người.
Nếu không, chính là đang lãng phí sinh mệnh và nhiệt tình.
—
Mùng ba, Ninh Thư như cũ dậy thật sớm, tuyết đã bắt đầu tan dần, trời cũng đã có tí nắng, nhưng nhiệt độ vẫn còn lạnh đủ để khiến người phát run, Ninh Thư quấn cả người mình hệt như xác ướp mới chịu bước ra đường. Vừa ra tới cửa, di động trong túi bỗng đổ chuông liên tục, cậu tháo bao tay cầm điện thoại ra, ba chữ Lý Nghiêm Hi xuất hiện trong tầm mắt.
“Mới giờ này em định đi đâu?” Thanh âm đối phương mang theo ý cười, tựa như vang lên từ nơi nào đó gần rất gần đây.
Ninh Thư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy ai, “Anh đang ở đâu đó?”
“Em đoán xem.”
Ninh Thư không trả lời, thình lình xoay người, sau lưng cậu, người ấy một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang xách túi hành lý màu đen, thấy cậu quay lại, lập tức ném túi hành lý trên tay xuống đất, dang rộng hai tay mỉm cười nhìn cậu.
Trong nụ cười dịu dàng của đối phương, Ninh Thư chầm chậm bước qua, đoạn nhào mạnh vào lòng anh, sau đó đưa tay ôm chặt.
Trời rất lạnh, trên người cả hai đều mặc quần áo thật dày, đứng giữa trời tuyết mênh mông, tựa như hai gã người tuyết ôm lấy nhau, nom vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.