• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính ra cậu và anh tách ra vẫn chưa được bao lâu, mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi.

“Vài bữa” mà anh nói trong điện thoại hôm đó bị đẩy lên trước thời hạn như vầy, thiệt tình là khiến cậu có vài phần ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là xúc động cùng vui vẻ khi được nhìn thấy người yêu, cứ như hai người họ đã chia cách rất lâu rồi vậy, lúc này chỉ muốn mặc sức ôm lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hô hấp của đối phương.

Một sớm tinh mơ, tuyết phủ trắng trời, giữa khoảnh đất trống trước tứ hợp viện, bóng dáng hai người ôm lấy nhau, mãi thật lâu sau mới chịu tách rời.

“Anh về hồi nào đấy?” Ninh Thư vừa hòi vừa nhìn túi hành lý bị anh ném thẳng trên đất.

Lý Nghiêm Hi rướn người qua hôn lên môi người yêu, hôn đủ rồi mới chịu trả lời: “Nừa tiếng trước.”

Ninh Thư bỗng không biết phải nói sao cho đặng cảm xúc trong lòng mình, sống ngần ấy năm rồi, lần đầu mới có người khiến cậu cảm động đến như thế, sau mười mấy tiếng bay, điều đầu tiên anh ấy làm lại là tới thẳng nơi này, cảm giác được ai đó khắc ghi trong tim sao có thể không cảm động đây chứ?

“Anh vào nhà nghỉ ngơi chút đi.” Ninh Thư đề nghị một cách tự nhiên, người đàn ông đối diện lại đột ngột nở nụ cười: “Đã gặp Tiêu Lâm rồi à?”

Ninh Thư gật đầu, kể anh nghe chuyện Tiêu Lâm và Cảnh Phong ghé chơi hôm mùng một, Lý Nghiêm Hi nghe xong cười càng thêm vui vẻ: “Cần phải ra ngoài sớm vậy à? Nếu hôm nay kẹt xe thêm chút nữa chẳng phải anh tới hụt rồi sao?”

“Sao lại vậy được, có điện thoại mà.” Ninh Thư vội bảo, nói rồi mới phát hiện sự trêu đùa trong nụ cười người yêu.

Kiểu cười đó nhìn sao cũng có cảm giác mình biến thành dê nhỏ bị sói nhìn chằm chằm, trừ ngoan ngoãn chịu trói ra thì chả còn cách nào khác.

Lý Nghiêm Hi lần nữa sấn tới ôm cậu vào lòng, tiếng anh nói chầm chậm vang rõ trên đỉnh đầu: “Ninh Thư, cả đời này, anh không muốn để vụt mất em.”

Quẩn quanh chóp mũi là mùi hương quen thuộc lẫn xa lạ, nếu không phải cái ôm này quá đỗi ấm áp, cậu nhất định sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, thanh âm đối phương vẫn khiến người mê say như trước, vào một buổi sớm năm mới, nghe như một loại thề ước, chạm đến lòng cậu, vang mãi không thôi.

Ninh Thư chậm rãi vươn tay vòng quanh eo săn chắc, nép người sát hơn nữa vào lòng đối phương, lấy hành động thực tế làm lời hồi đáp.

Ôm chặt cơ thể mảnh khành trong vòng tay, bên môi người đàn ông khẽ nhếch, nét cười thỏa mãn nháy mắt nở rộ trên khắp gương mặt anh tuấn ấy.



Nhà của Cảnh Phong và Tiêu Lâm tọa lạc trên mảnh đất quanh một hồ băng rất đẹp, dọc theo bờ hồ là cả dãy biệt thự thời thượng, giản đơn nhưng không mất phần phong cách, kiểu dáng phức tạp phối hợp với sắc trắng lãng mạn bên ngoài khiến người nhìn vô thức nhớ ngay tới cảnh vật ngày xuân, tưới tắn và thoải mái.

Hai người xuống taxi, men theo con đường lót đá cuội dọc bờ hồ dẫn thẳng vào trong, đi một đoạn ước chừng bảy tám phút mới nghe Lý Nghiêm Hi lên tiếng: “Tới rồi.”

Ninh Thư à một tiếng, giương mắt ngắm căn biệt thự hai tầng trước mặt, vây quanh nó là dãy hàng rào trắng, đứng từ ngoài có thể nhìn rõ khung cảnh đầy sức sống bên trong sân vườn. Cậu khá ngạc nhiên khi một người khá tùy tiện như Cảnh Phong lại biết trồng hoa cỏ, hơn nữa thoạt nhìn còn chăm sóc chúng rất tốt nữa, nhìn vào sâu hơn chút nữa là cánh cửa gỗ sơn đỏ, ngay lúc Ninh Thư nhìn sang thì cửa đó đột nhiên bị người mở ra, một bóng người nhanh như gió lao ra.

“Ninh Thư, cậu tới rồi.” Cảnh Phong vừa chạy vừa hô, tiếng cậu ta nghe đặc biệt vang đội giữa buổi sáng sớm yên tĩnh này, Ninh Thư lo là cậu ta làm ồn như vậy liệu có phiền tới mấy nhà kế bên hay không đây.

Cảnh Phong chạy tới gần mới phát hiện kế bên Ninh Thư còn một người, ngạc nhiên thốt lên: “Ủa, anh họ, sao anh về sớm vậy?”

Lý Nghiêm Hi nhìn cậu em này, vẻ mặt trước sau vẫn cứng ngắc: “Tiêu Lâm đâu?”

Vừa hỏi xong thì bóng Tiêu Lâm cũng xuất hiện ngay cửa, “Ninh Thư, mau vào trong ngồi.” So với Cảnh Phong, người đàn ông này xem ra đáng tin cậy hơn nhiều.

Ninh Thư bước theo Cảnh Phong vào nhà, Tiêu Lâm và Lý Nghiêm Hi thì vẫn nán lại trong vườn, Tiêu Lâm hỏi: “Về sớm vậy hai bác không nói gì à?”

Lý Nghiêm Hi nhìn anh ta, đáp: “Mẹ tôi còn chưa biết gì về tình hình lúc này, có anh tôi và Phượng Linh, về sớm cũng không sao.”

Tiêu Lâm vô thức cau mày: “Nếu bác gái biết thì sao? Phải làm thế nào?”

“Cậu cũng nghĩ mẹ tôi sẽ phản đối chuyện tôi và Ninh Thư à?” Lý Nghiêm Hi có vẻ khá là đau đầu vì vấn đề này, trong giọng nói mang theo chút phiền muộn.

Tiêu Lâm vỗ vỗ vai anh bạn thân, trả thời thành thật vô cùng: “Theo như hiểu biết của tôi về bác gái, trăm phần trăm bác ấy sẽ phản đối, bộ cậu nghĩ ai cũng cởi mở như ba mẹ của chú Phong Kình à?”

Lý Nghiêm Hi thở dài, nhăn lại đôi mày khí khái: “Dù sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không để ba mẹ có cơ hội tổn thương Ninh Thư.”

Án chừng Tiêu Lâm cũng không ủng hộ mấy lời này của bạn mình, chỉ thấy anh ta nhướn mày, như cười như không nhìn người trước mặt: “Nghiêm Hi, Ninh Thư đã là người trưởng thành rồi, cậu ấy có thể tự bảo vệ mình, suy nghĩ này của cậu có phải là quá dư thừa rồi không? Đừng quên chuyện của Vương Vĩ Minh, chúng ta có lý do để tin tưởng cậu ấy hoàn toàn có khả năng bảo vệ chính mình.”

“Tôi dĩ nhiên là tin em ấy, Ninh Thư rất thông minh, thế nhưng sự thông minh đó không chút tác dụng gì trước thế lực của mẹ và ông ngoại cả.”

Tiêu Lâm nghe xong không nói gì, có lẽ cũng đang nghĩ tới vấn đề giống Lý Nghiêm Hi.

“Tôi cứ thấy Ninh Thư trông không hề giống một cậu trai mới mưới tám cả, lời nói và việc làm của cậu ấy, cả cái cách cậu ấy đối xử người khác cũng quá tinh tế và cẩn thận, càng khiến tôi ngạc nhiên là, chuyện Vương Vĩ Minh bắt cóc cậu ấy thế mà lại khiến cậu ấy nhìn ra được một ít manh mối.”

Lý Nghiêm Hi nghe xong cũng ngẩn ra: “Sao cậu lại nói với em ấy?”

Tiêu Lâm nhún vai: “Đương nhiên là để cậu ấy đừng có nghĩ nhiều, mà nhìn vẻ mặt cậu ấy thì lí do thoái thác này hiến nhiên chả có tác dụng gì.”

Sáng mùa Đông trời rất lạnh, hai tay lộ trong không khí của Lý Nghiêm Hi vô thức siết chặt, trên gương mặt đẹp như tượng ấy tràn đầy sự nghiêm nghị.

Hai người đứng trong viện trò chuyện suốt một lúc, mãi tới khi Cảnh Phong lên tiếng gọi mới trở vào nhà.

Thì ra ngoại trừ anh và Ninh Thư đến chơi thì vẫn còn những người khác, trong phòng khách được trang trí theo phong cách đồng quê, Nham Cánh đang ngồi đọc báo, thấy Lý Nghiêm Hi bước vào thì mở miệng trêu chọc: “Một ngày không thấy như cách ba thu nhỉ, Lý tiên sinh, cuối cùng cũng không trốn nổi một chữ “tình” ha.” Nói xong không quên cảm thán một câu.

Lý Nghiêm Hi liếc cậu ta, nói với chất giọng không mặn không nhạt: “Tiểu Lam sắp về đấy.”

Nham Cảnh ngẩn ra, tờ báo trên tay rớt xuống hồi nào cũng không phát hiện, Tiêu Lâm bên cạnh chậc chậc cảm thán: “Chiêu này của Nghiêm Hi quá độc!”

Cảnh Phong gật gù ra chiều đồng ý, không quên bổ thêm một câu: “Anh họ quá tàn nhẫn!”

Lý Nghiêm Hi phảng phất như không phát hiện sắc mặt Nham Cánh, vừa nói xong là quay sang hỏi Cảnh Phong: “Ninh Thư đâu?”

“Ậy… cậu ấy theo Cố Thanh lên lầu rồi, bảo là có vài lời muốn nói.” Cảnh Phong chỉ chỉ cầu thang trong góc phòng, nghĩ thầm, ảnh chắc không phải ghen tị đấy chứ?

Vừa rồi Ninh Thư vừa vào thì đụng ngay Cố Thanh, Cố Thanh lúc nhìn cậu ấy trên mặt cũng chẳng có nhiều cảm xúc gì, chỉ là cảm giác không giống trước đây cho lắm, sau đó chợt nghe anh ấy hỏi: “Tôi muốn gặp riêng cậu một chút, có thể chứ?” Ninh Thư đương nhiên không thể từ chối, bèn ngoan ngoãn đi theo Cố Thanh lên lầu, còn về việc anh ấy định nói gì, Cảnh Phong không biết, cậu giờ chỉ muốn biết, thấy Ninh Thư và bạn thân của mình đi cùng một chỗ liệu cảm giác của ông anh họ bây giờ thế nào, mới nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.

“A Lâm, tụi mình lên trển coi được không?” Cảnh Phong ngó bóng anh họ biến mất ngay khúc ngoặc của cầu thang, quay sang dụ Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm nhìn cậu người yêu, ngắn gọn: “Không được.”



Biệt thự của Tiêu Lâm và Cảnh Phong từ ngoài vào trong tất cả đều được trang trí rất tinh tế, khéo léo; phòng khách dưới lầu đậm chất đồng quê, trên lầu hết thảy mọi thứ – từ đèn trần đến ghế ngồi – đều nồng đậm phong cách retro, Ninh Thư và Cố Thanh ngồi đồi diện nhau trên chiếc ghế sô-pha trong thiên tính ở tầng 2, nửa ngày vẫn không ai mở lời.

Ninh Thư chờ đối phương mở miệng, hiển nhiên đối phương cũng đang đợi cậu lên tiếng trước.

Trong phòng rất ấp áp, từ nơi này nhìn ra có thể thấy được khung cảnh tuyệt đẹp của hồ băng, Ninh Thư ngắm đến xuất thần, thình lình nghe thấy giọng Cố Thanh hỏi: “Nghiêm Hi vừa mới đến nhỉ?”

Ninh Thư quay đầu lại nhìn anh ta: “Phải.”

“Tôi thu lại những lời trước đây đã nói với cậu.” Cố Thanh ngã lưng ra thành ghế, nhẹ giọng.

“Cố tiên sinh đã nói qua rất nhiều, ý anh là câu nào trong số đó?” Ninh Thư bình tĩnh đón lấy tầm mắt đối phương, thanh âm bình thản.

Cố Thanh cười cười, cậu thiếu niên đối diện mình bình tĩnh như thế, trên gương mặt ấy là sự chững chạc và nội liễm, mà lại khiến anh không tự chủ phải chậm lại ngữ điệu: “Cho dù sau này phải hồi hận, cũng muốn ở bên Nghiêm Hi, đúng chứ?”

“Đúng.”

Câu trả lời rõ ràng vô cùng, Cố Thanh một tay che trán, thấp giọng bật cười: “Ninh Thư, phát hiện tôi có chút thích cậu.”

Ninh Thư sửng sốt, không rõ vì sao người đối diện lại đột ngột nói như vậy, không đợi cậu nói gì, đối phương đã bỗng dưng đứng dậy, nhìn cậu gằn từng tiếng: “Nếu đã nhận định, vậy hãy quý trọng cho tốt, đừng để dăm ba câu của người khác cùng với tương lai không biết trước được sau này ảnh hưởng tới.”

Giọng anh ta cực kì nghiêm túc, khiến Ninh Thư vô thức phải ngồi ngay ngắn lại, kiên định gật đầu: “Tôi biết.”

Cố Thanh nghe câu trả lời của cậu, lúc này mới vừa lòng rời đi, không gian chợt an tĩnh lại mang theo đôi chút vắng lặng, căn phòng dần dần bị lấp đầy bởi sự yên ả từ vô số tia nắng mặt trời ngoài kia, le lói, mềm mại mà lại sáng ngời vô cùng tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK