Ninh Thư im lặng nghe cô ấy nói, cẩn thận đọc hết nội dung của giấy tờ, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi cha mình, “Ba, ba thấy sao?”
Trên gương mặt Ninh Hoài Đức là nét trầm mặc và ngưng trọng, trong đôi mắt đục màu có vài sợi tơ máu, “Cô Trác, năm mươi ngàn đồng tiền bồi thường cô vừa nói, có phải ý là nhà mới tặng cho chúng tôi sau này sẽ không phải nơi này đúng không?”
Trác An Nhiên cười đáp, “Khu nhà này của hai người sau này sẽ được xây thành quảng trường Thời Đại, nhà mà chính phủ tặng cho mọi người nằm ở một nơi khác, đương nhiên địa điễm vẫn sẽ nằm trong khu vực này.”
Nỗi lo của cha thật sự không thể tránh được, dù sao đây là nơi mà cha con họ đã sinh sống suốt mấy chục năm, phòng này có lẽ còn có hồi ức về người mẹ của cậu, những hồi ức đó dù cậu đã hoàn toàn không còn ấn tượng, nhưng đối với cha mà nói, hết thảy đều là những điều quý giá nhất, những kí ức có dùng tiền cũng không thể mua lại được.
Nhìn vẻ mặt ấy của ông, Ninh Thư cất tờ giấy thỏa thuận lại, đoạn nói với An Nhiên, “Chị Trác, có thể để chúng tôi suy nghĩ hai ngày sao?”
Ninh Thư tiễn cô ấy về, ra tới sân hai người dừng lại nói chuyện một lúc. Cậu đột nhiên cảm thấy thời gian như đang quay ngược về năm đó, bọn họ cũng đứng ở nơi này, thế nhưng ngày ấy trời đổ mưa tầm tã, không giống với ngày nắng tươi đẹp của hôm nay.
“Tôi đi trước nhé, cả con phố này tôi đã đi suốt một tuần rồi.” Trác An Nhiên cười nói, lớp son môi hồng nhạt dưới ánh mặt trời chiết xạ nên một sắc màu đẹp đẽ.
Cô xoay người định đi thì Ninh Thư đột ngột lên tiếng, “Chị Trác, nếu chúng tôi thật sự không dọn đi, vậy chị tính giải quyết như thế nào?”
Có lẽ không ngờ cậu lại nói như vậy, Trác An Nhiên sửng sốt trong giây lát, đoạn cười đáp: “Tôi cũng không biết, đến lúc đó, e là phải nhờ tới cao nhân giúp đỡ rồi.”
Ninh Thư nở nụ cười sáng tỏ, hóa ra những lời có dự tính trước ban nãy đều là để an ủi cha cậu thôi. Một An Nhiên như vậy càng làm cho người khác cảm thấy dễ thân hơn, ngay cả nét cười trên gương mặt cậu cũng sáng ngời thêm đôi chút, “Chị vừa nói đã đi dọc con phố này hết vài ngày, vậy còn có ai không chịu dời đi không?”
Trác An Nhiên nhìn cậu, đáp: “Thật ra, nhà cậu là nhà cuối cùng rồi.”
Trong lòng Ninh Thư hơi khựng lại, “Họ đều đã đồng ý sao?”
Trác An Nhiên gật đầu.
Có lẽ mọi người sẽ không nỡ bỏ đi, thế nhưng bên ra mặt là chính phủ, hơn nữa món tiền bồi thường rất nhiều, khiến người ta không cách nào từ chối, cha suy sụp là vì xuất phát từ hoài niệm, dù sao những gì đã cũ cuối cùng cũng sẽ bị thay thế, chỉ là vào lúc nó thật sự bị thay, người ta vẫn sẽ có cảm giác khó chấp nhận được.
Ninh Thư cúi đầu suy nghĩ, đoạn nói, “Ba ngày sau tôi sẽ cho chị câu trả lời.”
An Nhiên gật đầu, lấy ra tấm danh thiếp từ trong túi xách, “Có việc thì gọi cho tôi.”
Ninh Thư cầm lấy danh thiếp, bỗng nhớ tới Trương Hiểu và Lý Nghiêm Hi, hai người này cũng là người thích tặng danh thiếp cho người khác.