“Chào buổi sáng.” Có tiếng nói đột ngột vang lên từ phía sau, Ninh Thư quay đầu lại theo phản xạ, chóp mũi vừa vặn chạm đến chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của đối phương, cậu run rẩy lui về phía sau hai bước, cơ thể đang lay động phải dựa vào người nọ giữ chặt lấy cánh tay mới không té ngã xuống đất.
Ninh Thư khựng lại, chần chờ đứng yên, nhìn vào gương mặt khôi ngô của người đàn ông đối diện mình.
Mái tóc đen óng của đối phương lay động trong gió, tựa như những sợi rêu sậm màu đang muốn khoe khoang càn rỡ, ngũ quan hoàn mỹ dừng lại trước mặt, ánh mắt sáng ngời như viên đá Obsidian lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt còn mang rất nhiều tâm sự, khiến cho người khác không kềm chế được sự thán phục.
Ánh mặt trời hắt xuống từ đỉnh đầu, người trước mặt đứng yên nơi đó thôi mà đã che cản hết cả dương quang.
“…chào buổi sáng.” Ninh Thư từ tốn chào lại, giọng nói có phần yếu ớt.
Lý Nghiêm Hi mỉm cười nhìn cậu, tiếng anh nhẹ nhàng mà tươi sáng, “Tôi cứ nghĩ là em sẽ không đến.”
Ninh Thư sửng sốt, đoạn khẽ đáp: “Hiệu trưởng nói tôi là người được chọn hợp nhất, nên dù không muốn tới cũng không còn cách nào.”
Lời này của cậu không có chút nào che giấu, Lý Nghiêm Hi lại vẫn giữ bộ dáng dịu dàng, đưa tay xoa đầu cậu, thanh âm mang theo sự chiều chuộng khó nhận ra được, “Phong Kình là vậy đấy, dù không muốn cậu ta cũng sẽ bắt em tới, bữa khác tôi sẽ nói cậu ta.”
“Không cần đâu, mỗi quyết định của hiệu trưởng đều là vì lo cho trường học thôi.” Ninh Thư vội nói, tiếng nói cậu trong trẻo tựa tiếng sáo, nếu Lý Nghiêm Hi thực sự đi nói với Lý Phong Kình, việc này e là không tốt, nói thật thì chỉ là thực tập một tháng, cắn răng chịu thì cũng qua thôi, huống chi đây cũng coi như là một trong số các cách để tích lũy kinh nghiệm xã hội.
Trong lòng nghĩ vậy, Ninh Thư bỗng cảm thấy buồn cười, nếu đây gọi là gom góp kinh nghiệm, vậy những gì trải qua suốt hai mươi năm quá khứ của cậu đều là uổng phí hết sao?
Quả đúng uổng phí thật, làm những công việc rẻ mạt, ở trong một tầng hầm ngầm âm u và ẩm ướt, ngay cả quần áo đã giặt sạch cũng chỉ có cách phơi trong chỗ tối, hàng năm không thấy nổi ánh mặt trời, thứ cuộc sống như vậy tới cả con kiến cũng không bằng thì còn nói gì đến thứ khác.
Đôi mày nhíu chặt cùng với đôi mắt tan rã của thiếu niên khiến người đàn ông bên cạnh không tự giác cau mày, lập tức vươn tay vỗ vỗ bả vai gầy gò yếu ớt của cậu, thiếu niên tựa hồ bị động tác đột ngột này quấy rầy mà giật mình tỉnh lại, trên gương mặt vẫn còn vương nét ngỡ ngàng, phải một lát sau mới cất tiếng hỏi, “Sao vậy?”
Lý Nghiêm Hi càng thêm cau chặt đôi mày, nháy mắt lại khôi phục bộ dáng dịu dàng, “Đi thôi.”
Ninh Thư đáp lại qua quýt, quay người đi, mở to đôi con ngươi sáng ngời nhìn mặt đất dưới chân mình, có thể thấy được vô vàn những tia nắng mặt trời chiếu rọi khắp mơi, trên nền gạch bóng sạch sẽ, cậu thấy bóng mình và người phía sau chồng chất lên nhau tạo thành một khối hoàn chỉnh, nom đến thật là thân mật.
Cậu sửng sốt mất vài giây, đến khi hồi thần lại thì người đàn ông phía sau đã đi lên trước, bèn vội chạy đến, đi theo đối phương vào trong, cũng quên mất chuyện bản thân sở dĩ đứng đây vốn là để chờ Trương Hiểu.
Cả tập đoàn Thiên Dương có tổng cộng ba mươi hai tầng, các ngành được phân ra một cách tỉ mỉ rõ ràng, quản lý độc lập, nhìn ra được người lãnh đạo của xí nghiệp này đã bỏ ra không ít công sức để quản lý.
Trên đường theo Lý Nghiêm Hi vào trong có gặp rất nhiều người, tuy rằng mỗi người bọn họ đều rất vội vàng, nhưng khi nhận ra Lý Nghiêm Hi thì đều dừng lại chào hỏi một tiếng. Ninh Thư đứng sau lưng anh, nhìn anh nhã nhặn đáp lại lời chào của mọi người, bỗng thấy được ý nghĩ lúc trước của mình có phải đã sai rồi hay không?
Thật ra người bề trên cũng không nhất thiết cần phải có phong cách làm việc nghiêm khắc, cẩn trọng, lấy đức phục người cũng có thể mà nhỉ?
Hai người cùng đi vào thang máy trống không người, Ninh Thư lùi vào trong góc, mắt nhìn những con số không ngừng nhảy lên, hi vọng là thang máy này đi mau một chút, còn tiếp tục như vậy nữa e là cậu sẽ nghẹn thở mà chết mất.
Lý Nghiêm Hi đứng quay lưng về phía cậu, trong buồng thang máy im lặng chỉ có thể nghe được mỗi tiếng hít thở của hai người, ngay lúc cậu đang miên man suy nghĩ thì tiếng nói trầm thấp của người đàn ông ấy bỗng vang lên: “Lúc làm việc đừng lại quá gần các đồng nghiệp nữ.”
Ninh Thư sửng sốt, nhất thời không hiểu được, lại nghe anh tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi rất thích phong cách làm việc nhanh nhẹn linh hoạt của các cô ấy, nhưng, tinh thần buôn chuyện trời sinh của các cô nàng thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, thế nên em phải nhớ kỹ lời tôi nói.”
Cửa thang máy đột nhiên mở ra khiến Ninh Thư phải nuốt lại những lời đã đến bên miệng của mình, đi theo Lý Nghiêm Hi ra khỏi thang máy, vừa ra đã lập tức nhận lấy mấy chục tia sóng điện từ siêu mạnh quét trên người mình, các cô gái mặc quần áo hàng hiệu, trang điểm lại thanh nhã quả thực đúng như lời Lý Nghiêm Hi nói, như sói như cọp.
Ninh Thư nuốt khan, vô thức lùi từng bước về phía sau Lý Nghiêm Hi.
Người đàn ông ấy nhìn thấy, khóe môi khẽ cong, dịch người đứng chắn trước mặt thiếu niên, sau đó nhìn đám cấp dưới trước mặt mình, nói: “Cậu ấy là học sinh thực tập mà Trung học Kỷ Phong đưa lại đây, dẫn dắt cậu ấy thật tốt cho tôi.” Tiếng nói trầm thấp lại lành lạnh vang lên, Ninh Thư đứng phía sau sửng sốt, ngữ khí kiểu này của Lý Nghiêm Hi khiến cậu cảm thấy vô cùng lạ lẫm, tràn nhập cảm giác xa cách.
Mọi người lập tức ăn ý mà gật đầu.
“Trưởng phòng Lý, tôi giao người cho cô, hi vọng là cô sẽ không để tôi thất vọng.” Lý Nghiêm Hi nói với cô gái trẻ tuổi đang đứng dựa vào cửa cách đó không xa, Lý Phượng Linh gật đầu một cách lười nhác, thanh âm uyển chuyển lại hàm xúc không ngờ, “Em hiểu, Boss.”
Lý Nghiêm Hi nhìn thoáng qua cô, đoạn xoay người lại nói với Ninh Thư: “Đi theo Phượng Linh đi, cô ấy sẽ hướng dẫn cho em.”