Không khí vừa sôi nổi lên một tí lập tức ngã xuống lại hố chết.
Trác Y Nhiên vẫn đang gặm dưa, vừa gặm vừa nhìn Lý Nghiêm Hi, hỏi: “Anh chưa nói cho họ quyết định của anh à?”
Mọi người tức khắc quay sang, chờ mong quyết định gì đó từ Lý Nghiêm Hi.
Lý Nghiêm Hi trầm ngâm, đoạn anh ngồi thẳng dậy, gằn rõ từng tiếng: “Cách an toàn nhất là cứ để Ninh Thư đối mặt với ông ngoại.”
“Anh điên rồi!” Trác Lam là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Ông ngoại hận Ninh Thư và ba cậu ấy đến như thế, nếu thật sự để ông cụ trông thấy, Ninh Thư sẽ mất mạng ngay. Anh cũng đừng quên, chúng ta có một người ông không gì không làm được!”
Lý Nghiêm Hi nhìn sang phía cô, lạnh nhạt tiếp lời: “Ông ấy đã già rồi.”
Trác Lam nghe xong bỗng dưng im lặng.
Tiêu Lâm thấy vậy, mở miệng: “Ninh Thư bây giờ còn chưa biết thân thế của mình, cậu tính nói sao với cậu ấy?”
Vấn đề này hiển nhiên khá là khó giải quyết. Gương mặt vốn luôn lãnh đạm của Lý Nghiêm Hi lại xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, dù cho nó rất nhanh đã trở lại vẻ bình tĩnh thường khi.
Trác Y Nhiên nhận ra đôi chút đau khổ trên gương mặt anh trai, không khỏi lo lắng: “Nếu Ninh Thư biết anh là anh họ của mình, liệu cậu ấy có chịu nổi cú sốc này không? Dù sao vẫn còn nhỏ như vậy, có vài việc e là nhất thời không chấp nhận được.”
Trác Y Nhiên vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề, lâu thật lâu sau mới nghe tiếng thở dài não nề của Trác Lam: “Nói cho cùng, mọi thứ đều không thoát được chữ yêu.”
“Dì Út yêu Ninh Hoài Đức, chọn cách bỏ trốn với chú ấy, lại vì yêu Ninh Thư mà lựa chọn rời xa cha con họ. Còn ông ngoại, vì yêu cô con gái nhỏ nhất này mà đang tâm nhổ cỏ nhổ tận gốc, cả cháu ngoại ruột của mình cũng không tha. Nhà họ Trác chúng ta không biết đời trước đã tạo nghiệt gì, để bây giờ xuất hiện loại tình trạng khó giải quyết kiểu như vậy.” Trong đôi mắt xinh đẹp của cô dâng lên làn sương mỏng, cứ như chỉ cần vô ý chút thôi sẽ lăn dài xuống vậy, giữa không gian yên tĩnh, giọng cô nghe như từng cơn nấc nghẹn.
Nham Cánh đau lòng ôm lấy người yêu, đoạn quay sang Lý Nghiêm Hi: “Phía Ninh Thư tạm thời kéo dài thêm chút nữa đi, ít nhất trước khi cậu khơi thông được bên phía ông cụ, nếu không chỉ cần sơ ý một chút, Ninh Thư có thể sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm.”
Lý Nghiêm Hi nghe xong, khẽ gật đầu, gương mặt anh như đang vùi giữa một khoảng tối u ám, không để ai thấy được gì trên đấy.
Cuối cùng, anh khẽ giọng: “Trễ rồi, về phòng nghỉ ngơi cả đi.”
Mọi người lúc này mới chậm rãi đứng lên, Cố Thanh đứng gần cửa nhất, anh đưa tay mở nhẹ cửa phòng, chợt thấy một bóng người lẳng lặng đứng yên nơi đó, hệt như một pho tượng bị người cố định, anh cứng còng cả người.
Chưa kịp kêu lên tên đối phương, người đứng đối diện đã thình lình ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời và trong trẻo ấy tựa hồ đang nổi lên muôn vàn giông bão, lẳng lặng nhìn anh.
“Ninh… Ninh Thư.”
Mấy năm nay theo Lý Nghiêm Hi cũng đã nhìn quen biết bao sóng gió, ấy thế mà giờ đây anh lại bị đôi mắt trong trẻo ấy nhìn đến độ nói lắp cả lên.
Những người trong phòng nghe tiếng kêu này, theo đó nhìn sang. Lướt qua bả vai Cố Thanh, họ dễ dàng nhìn thấy được cậu thiếu niên thanh tú ấy, dưới ánh đèn sáng choang trong thư phòng, sắc da cậu trắng lạ lùng, miệng mím thành một đường thẳng, đôi mắt sáng đến lòng người hốt hoảng, đen láy, sâu thẳm tựa như hố đen không thấy đáy.
Sự xuất hiện của cậu khiến Trác Y Nhiên và Trác Lam sợ đến mức phải bật lên một tiếng kêu nhỏ, sắc mặt mấy người còn lại cũng không tốt chút nào.
Lý Nghiêm Hi bước qua, nhìn cậu, giọng anh vẫn luôn dìu dịu như vậy: “Sao lại thức rồi?”
Ninh Thư giương mắt nhìn anh, nhìn chăm chú, mãi thật lâu mới trả lời: “Ngủ không được, nên dậy.”
“Giờ chúng ta quay về ngủ tiếp nhé.” Lý Nghiêm Hi quàng tay lên vai cậu, giọng anh ôn nhuận tựa nước.
Ninh Thư gật đầu, theo anh xoay người đi, lúc sắp quay sang chỗ khác lại đột ngột lên tiếng: “Hai chị họ cũng nghỉ sớm một chút đi thôi.”
Bàn tay đang ôm lấy bả vai cậu không khỏi buộc chặt, nét mặt Lý Nghiêm Hi khi sáng khi tối khiến người khó mà nhìn rõ.
Hai cô gái trong phòng thì lại đồng loạt ngạc nhiên mở to mắt, cả nửa ngày vẫn chưa thể giật mình tỉnh lại được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng cậu rời đi, không quay đầu lại nữa.
Biệt thự của Nham Cánh cực kì lớn, mỗi một phòng đều được trang trí một cách tinh tế và thanh nhã, từ đèn trần đến thảm dưới chân mỗi thứ đều hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn được.
Ninh Thư ngồi lặng im trên ghế, cúi đầu rũ xuống hai hàng mi.
Lý Nghiêm Hi ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh của cậu, giọng anh trầm thấp: “Em… khi nào thì biết?”
Ninh Thư giương mắt nhìn về phía anh, đôi con ngươi sáng ngời lóe lên vô số cảm xúc phức tạp, cuối cùng hết thảy bị vùi lấp dưới sự bình tĩnh, hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Cậu hơi nhếch môi, cong thành một nụ cười: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Lý Nghiêm Hi bất đắc dĩ nhắm mắt, khi mở ra lại, trong đó đã chỉ còn lại một khoảng trời thăm thẳm: “Anh vẫn nghĩ nếu em không biết gì cả thì tốt hơn.”
“Nhưng em đã biết rồi.”
Người đàn ông nhìn cậu, con ngươi nhuốm dần sự cam chịu: “Xin lỗi, anh không nên gạt em.”
Ninh Thư chỉ cười, vì nụ cười này mà gương mặt thanh tú của cậu bừng lên, khiến người rung động không sao tả xiết, giọng cậu vang lên ngay khi anh dứt lời: “Em không muốn kêu anh là anh họ đâu.”
Lý Nghiêm Hi ngạc nhiên nhìn người yêu, kịp bắt lấy một tia thản nhiên trên trên gương mặt ấy, anh thấy đôi môi mình đã vô số lần hôn lên khẽ mở, nói với anh một câu: “Với em mà nói, thân phận bạn trai này càng hợp với anh hơn.”
“Thân phận bạn trai càng hợp hơn.”
Lý Nghiêm Hi nghiền ngẫm câu nói này, đoạn đứng dậy bước về chỗ cậu, chậm rãi thấp người xuống ôm lấy cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến độ Ninh Thư không thở nổi.
“Anh vẫn luôn lo ngày này sẽ đến.” Căn phòng thật im ắng, tiếng anh vang lên trầm thấp, hệt như những vòng nước lăn tăn không ngừng trên mặt hồ, kích động từng luồng không khí xung quanh.
Ninh Thư chầm chậm ngước lên nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối đen đối diện, khẽ cười: “Em đã nghĩ là mình sẽ nổi điên, nhưng giờ đây em rất tỉnh táo, rất bình tĩnh, thật.”
Chẳng chút chần chừ khi biết mối quan hệ anh em giữa cả hai, bởi vì hình bóng người này sớm đã đâm chồi bén rể dưới đáy lòng cậu, là mối ràng buộc mà bất kể ra sao cũng không thể bị ai rút ra khỏi mình được nữa.
Thế nên, quan hệ máu mủ thì sao, kể có vậy đi chăng nữa cũng không thể buông tay.
Tình yêu vốn dĩ là thứ không hề có quỹ đạo để người tìm ra, nếu chỉ vỏn vẹn vì đối phương là anh trai mình mà cắt đứt sợi tình này, thì thứ mang tên tình yêu này há chẳng phải rất không đáng giá tiền sao?
Nâng hai tay lên vòng quanh cổ người yêu, sau đó từ từ rướn người, chủ động hôn lên hai cánh môi mỏng.
Lý Nghiêm Hi siết chặt cái ôm, đẩy sâu hơn nữa nụ hôn này.
Không khí yên tĩnh mà ngọt ngào, hệt như một đêm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy chầm chậm trôi đi mất.
Sáng hôm sau, Ninh Thư tỉnh giấc trên giường.
Lý Nghiêm Hi sớm đã không còn trong phòng, cậu vò vò mái tóc bù xù, đứng dậy bước xuống giường.
Trên lớp kiếng được cẩn vào nửa bên tường phòng tắm phản chiếu đôi má hồng hào của cậu, Ninh Thư không khỏi đưa tay nhéo một cái, rồi tự dưng cười rộ lên.
Từ lúc cậu quay về lại tuổi mười tám này, cuộc đời cậu có vẻ đã hoàn toàn đổi khác, người bên cạnh cậu ai nấy cũng đều tài giỏi, tao nhã đáng để người ngưỡng mộ, những người đó đối với cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm sóc và khiêm tốn, nếu không nghi ngờ đó mới là chuyện lạ.
Hoặc nên nói, trước đây cậu không mấy khẳng định được mối quan hệ giữa mình và những người này. Rồi cái sự thật không đoán ra được này dần dần trồi lên sau đợt cậu bị Vương Vĩ Minh bắt cóc, nhà họ Trác trong miệng gã, ông ngoại bà ngoại, kèm theo đó là thái độ thân thiết của Trác Y Nhiên, thêm cả năm mươi ngàn khối khó hiểu kia, khiến cậu không thể không đối mặt với đáp án mà trong lòng cậu không muốn chấp nhận.
Bí mật vô ý nghe được ngoài cửa thư phòng đã chứng thực hết thảy phán đoán của cậu.
Cậu sống ngần đó năm, lần đầu tiên mới biết hóa ra mình còn có loại thân phận như vậy.
Buông xuống bàn chải đánh răng, Ninh Thư thất thần nhìn xuống mặt nước, trong đầu lóe lên vô số hình ảnh, có kiếp trước, có kiếp này, ngắt quãng lại thong thả xẹt qua trước mặt mình, vỗ vào lòng cậu từng cơn sóng lớn.
Kiếp trước mình bỗng dưng thi rớt, trượt mất cánh cổng đại học.
Cha chết vào vụ tai nạn, người gây họa trốn mất.
Trác Y Nhiên bất ngờ xuất hiện, đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, sau đó là liên tiếp vấp phải trắc trở trên đường tìm việc làm.
Cậu vốn nghĩ mọi thứ đều chỉ trùng hợp, thế nhưng khi tất cả trùng hợp đặt cùng một chỗ, bày trước mặt chính là sự thật khiến người nghẹt thở.
Người ông ngoại mà cậu chưa bao giờ gặp được kia, không biết cớ gì mà hận cậu tận xương, hận phải đẩy cậu vào bước đường cùng mới bằng lòng hả dạ.
Hai tay vô thức siết chặt bàn chải, nét mặt cậu hiện lêm vẻ quyết liệt. Tiếng đập cửa thình lình vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ, Ninh Thư hơi sửng sốt, sắc mặt bình thường trở lại, vừa vặn sau đó cửa toilet bị đẩy ra, Lý Nghiêm Hi khoanh tay dựa vào khung cửa, mỉm cười dịu dàng nhìn cậu: “Anh cứ nghĩ em rơi mất vào bồn cầu rồi.”
Ninh Thư bị lời này chọc cười, đưa tay lau bọt kem bên miệng, đùa lại: “Bồn cầu quá nhỏ, chứa không hết.”
Ánh mắt anh dìu dàng, từ từ bước lại ôm lấy cậu thiếu niên đang ngạc nhiên ấy vào lòng, cằm cạ nhẹ lên đỉnh đầu cậu, thì thầm từng tiếng nhu hòa: “Ninh Thư, Ninh Thư.”
Ninh Thư lặng yên dựa vào bờ ngực vững chãi, trong mắt dâng lên lớp sương mù nhè nhẹ.
Tiếng “chị họ” vội vàng đêm qua khiến Trác Y Nhiên và Trác Lam khó ngủ suốt đêm, sáng hôm sau gặp mặt, phát hiện đối phương biến thành gấu trúc cả rồi.
Chưa kịp mở miệng trêu ghẹo thì Lý Nghiêm Hi và Ninh Thư đang bước từ trên thang xoắn ốc xuống dưới. Vì thế tầm mắt mọi người đổ dồn về phía Ninh Thư, hai cô gái kích động chạy tới, thế nhưng thực sự tới gần đứa em họ mong nhớ đã lâu này rồi thì lại sợ hãi chùn bước, do dự đứng yên tại chỗ.
Ninh Thư thì hoàn toàn không thấy lạ lẫm hay ngượng ngùng, mỉm cười chào: “Hai chị, chào buổi sáng.”
Mắt hai người không hẹn mà đồng loạt ầng ậc nước, quả là bằng chứng sống cho câu nói “phụ nữ là từ nước tạo thành.”
Kế tiếp tất nhiên mà một màn nhận người thân cảm động, từ đầu đến cuối Ninh Thư vẫn giữ nụ cười ôn hòa, trong nét cười chan chứa sự vui sướng.
Lý Nghiêm Hi nhận ra, vô thức cũng cười theo.
Đợi tới cuối cùng Cảnh Phong mới có cơ hội xen vào, tay phải choàng lên vai Ninh Thư, cười tít mắt: “Em họ Ninh Thư nhà chúng ta rốt cuộc cũng trở về rồi.”
Ninh Thư khó hiểu, vừa đưa mắt nhìn đã nghe Cảnh Phong nói tiếp: “Lẹ lẹ kêu một tiếng anh họ nghe coi nào.”
Ninh Thư dĩ nhiên là không tin lời cậu ta nói, tiếng “anh họ” chậm chạp không thốt ra được.
Lý Nghiêm Hi đứng bên cạnh thấy vậy, khụ khụ hai tiếng tượng trưng, cười giải thích với cậu: “Cảnh Phong cũng họ Trác.”
Lúc này Ninh Thư mới chính thức hiểu ra được, có chút không cam mà gọi một tiếng: “Anh họ.”
Cảnh Phong nhắm mắt ra chiều hưởng thụ, kéo dài một tiếng “ừm” đáp lại cậu, vẻ mặt thỏa mãn.
Mấy người Cố Thanh và Tiêu Lâm thấy vậy cũng trở nên phấn khởi, trường hợp vui vẻ như vầy đã lâu lắm rồi họ chưa có được, hóa ra khoảnh khắc này lại mãn nguyện và thoải mái đến như vậy.
Khoảng thời gian còn lại đương nhiên là tốt đẹp khiến người cảm thấy không thật, cả đám trải qua cả buổi chiều thật vui trong biệt thự của Nham Cánh. Màn đêm buông nhanh, sau khi dùng xong bữa tối, mọi người mới lái xe trở về nội thành.
Trác Lam và Trác Y Nhiên cứ mãi nhiệt tình mời Ninh Thư sang nhà họ chơi, đều bị Ninh Thư khách sáo từ chối.
Bỗng chốc có nhiều anh chị họ tới vậy, tuy rằng đã tiêu hóa suốt cả buổi, nhưng mà bên phía ba mình vẫn chưa hề biết gì, có lẽ năm đó khi ông chọn bỏ trốn với mẹ cũng không biết rõ gia đình bên bà to lớn và quyền thế đến mức nào.
Thôi, vẫn đừng làm ông sợ thì tốt hơn.
Ninh Thư ngồi trên ghế phụ, nhìn không chớp mắt người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Tầm mắt cậu quá chăm chú và mãnh liệt, chiếc xe đang chạy đột ngột dừng lại, người đàn ông quay đầu sang, ngón tay thon dài che đi mắt cậu, trong giọng nói khàn khàn để lộ ra tiếng than nhẹ như có như không: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Ninh Thư cười gỡ tay anh ra đặt lên môi hôn, khẽ giọng: “Nếu chọn yêu em, thì không cần phải băn khoăn kiêng dè gì cả.”
Nghe vậy, con ngươi u ám của người đàn ông càng thêm trầm, hai cánh môi mỏng hé mở: “Anh chỉ sợ em hối hận.”
Ninh Thư ngay sau đó nghiêng người tới gần, hai tay quấn lấy bờ vai rộng vững chãi, nhìn người mình yêu với đôi mắt đen sáng ngời, cậu gằn từng tiếng một: “Em thì không hối hận đã yêu anh.”
Lời cậu nói ngang ngửa với lời bày tỏ, Lý Nghiêm Hi dĩ nhiên là kích động. Anh kéo mạnh người yêu vào lòng, cuốn cậu vào nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn.
Theo độ sâu của nụ hôn, khí lạnh bên trong xe có vẻ mỗi lúc một mất tác dụng. Bầu không khí ái muội xen lẫn cuồng nhiệt len dần khắp mọi ngóc ngách, Lý Nghiêm Hi ôm cậu càng chặt, dùng sức như thể muốn khảm cậu vào người mình mới bằng lòng, Ninh Thư bị ôm như vậy cũng không thấy khó chịu, chỉ là thuận theo đó dựa hẳn vào anh, ngón tay men dần xuống dưới hàng nút áo trước ngực.
Hành động lén lút đó chưa kịp thực hiện đã bị tay anh chặn lại, chất giọng khàn khàn của đối phương để lộ ra sự nguy hiểm, vang lên thật rõ bên trong xe: “Ninh Thư, đừng chơi với lửa, anh… sẽ không nhịn được.”
Thiếu niên vùi trong ngực anh nghe vậy bật cười, rực rỡ như hoa, thanh âm ấy véo von đến lòng người phải rung động: “Vậy thì đừng nhinj nữa.”
Lời này hệt như châm lửa vào củi, cuối cùng còn ngại chưa đủ, lại tưới thêm một can dầu lên đó, đám củi khô ráo phút chốc tí tách bừng lên, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ninh Thư bị đẩy ngã ra thành ghế, cơ thể cao gầy mà rắn chắc lập tức phủ xuống. Đây không phải lần đầu hai người dựa gần như vậy, nhưng lúc này không giống, thậm chí là khác hoàn toàn so với bất cứ lần nào trước đây, Ninh Thư gần như đã cảm nhận được sự dồn dập trong nhịp thở người yêu, đôi mắt cậu bắt đầu mông lung, ngay cả gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Cậu vươn tay chạm lên da thịt ấm áp ấy, cười khẽ: “Lý tiên sinh, rốt cuộc thì anh nhịn bao lâu rồi?”
Lý Nghiêm Hi lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó không để cậu trai dưới thân mình có cơ hội hỏi thêm gì nữa, mút mạnh lấy môi cậu, hôn đến đối phương vựng cả người.
Môi anh mơn man khắp gương măt xinh đẹp của cậu, lướt trên cánh mũi, lần xuống bờ môi, tần ngần mãi nơi đó, rồi đến xương quai xanh, nụ hôn trượt dần một đường xuống dưới, mỗi một nơi chiếc lưỡi ướt át ấy lướt qua đều mang tới từng cơn run rẩy khó nhịn. Cơ thể trẻ trung bên dưới run nhẹ từng cơn, anh cười, miệng gỡ từng chiếc cúc áo trên chiếc sơ-mi trắng tinh. Quần áo mùa hè rất mỏng, chỉ dùng răng đẩy nhẹ mà thôi, cả bờ ngực trăng muốt lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Trẻ trung, lên xuống nhịp nhàng, run rẩy – bờ ngực đặc trưng của riêng cậu.
“Ninh Thư, em thật đẹp.” Mắt anh tối dần, đoạn thong thả cúi đầu, hệt như một con chiên ngoan đạo, thành tâm và kính cẩn tôn thờ từng tấc da thịt bên dưới mình.
Khi môi anh thình lình ngậm lấy viên đậu đỏ trước ngực, cả người thiếu niên bỗng chốc co lại, anh nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú vẫn là vẻ ấm áp thường khi, nhưng lộ ra chút gian xảo, khiến người ta thấy rồi là không tự chủ chìm đắm trong đó. Bàn tay mơn trớn bờ ngực trắng ngần, lướt thẳng một đường xuống dưới, trượt vào lớp quần lót bên trong, hai ngón tay nhẹ nhàng kéo, nút quần nhanh chóng bị cởi bung ra, Ninh Thư vô thức đưa tay lên chắn, do dự vài giây lại rút trở về.
Tựa như lấy được ám hiệu nào đó rất mãnh liệt, người đàn ông chậm rãi luồn tay vào trong, cầm lấy phần bên dưới đã bắt đầu cương lên của thiếu niên.
Động tác khá là trúc trắc, nhưng đã dư dả để ứng phó với Ninh Thư, chỉ thấy ngón tay thon dài ấy trượt dần vào trong lớp quần, nhẹ nhàng đảo quanh thứ cương cứng bên dưới, vết chai trên tay khiến cái chạm càng thêm nhạy cảm, Ninh Thư cắn răn, sắp bị cơn nóng bừng lên trong người tra trấn phát điên.
Không dám buông lỏng khớp hàm, cả người cậu co rút từng cơn, sau đó bắn đầy trong tay Lý Nghiêm Hi.
Người đàn ông nhếch môi, giơ bàn tay đã dính đầy chất lỏng trắng đục ấy đưa đến bên miệng, đầu lưỡi liếm một vòng, cười bảo: “Ngọt.”
Ninh Thư xấu hổ đến độ không nhấc đầu lên nổi, Lý Nghiêm Hi mà cậu biết đó giờ luôn dịu dàng và tao nhã, chứ có phải cái người chỗ nào cũng lộ ra nét mị hoặc lại không đứng đắn này đâu. Đang lúc cậu miên man suy nghĩ, bên miệng bỗng dưng xuất hiện một ngón tay chậm rãi cạy mở hàng răng đang cắn chặt của mình, giọng người nào đó khe khẽ dụ dỗ: “Ninh Thư, anh muốn em.”
Ninh Thư chầm chậm mở mắt, đối diện tầm mắt dịu dàng nọ, cuối cùng thả lỏng đôi môi đang mím chặt, ngậm lấy ngón tay đưa tới bên miệng. Cái vị mằn mặn, tanh tanh mang theo chút mùi vị kì lạ.
“Đây là thứ của mình.” – Nghĩ tới đây là Ninh Thư liền thấy kháng cự.
Ngón tay của Lý Nghiêm Hi cứ nhẹ nhàng xoay tròn trong khoang miệng cậu, nước bọt không kịp nuốt chạy dọc theo chiều dài của ngón tay, bỗng dưng toát lên một luồng ý vị tình sắc.
Quần áo trên người đã cởi hết tự bao giờ, hai cơ thể trần tụi quấn vào nhau, bầu không khí nóng bỏng tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp trong xe.
Ninh Thư vẫn đang đắm chìm trong bể dục mà Lý Nghiêm Hi mang lại, không cách nào kiềm chế được.
Quanh năm tuy luôn ngồi yên trong văn phòng, nhưng cơ thể Lý Nghiêm Hi không hề thua kém gì mấy người huấn luyện viên thể hình, bắp thịt anh săn chắc, màu da khỏe mạnh. Ninh Thư thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, tầm mắt vô tình nhìn xuống, màu đỏ ửng bên má càng thêm tươi, cuống quýt dời tầm mắt. Sống nhiều năm vậy rồi, trừ bản thân mình ra, cậu đã bao giờ trông thấy cơ thể người khác đâu, huống chi lại còn là của người trong lòng, bảo cậu thờ ơ thế nào cho đặng.
Sớm đã muốn giữ lấy người đàn ông này trong tay, nhưng cậu cứ mãi chậm chạp chẳng dám bước tới. Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng được như nguyện, Ninh Thư hạnh phúc đến độ cả ngón chân cũng phát run từng hồi.
Nơi riêng tư nhất bỗng bị vật lạ xông vào, Ninh Thư nhíu mày khó chịu. Người phía sau thấy vậy, vừa định rút tay về thì bị cậu cản lại, đôi mắt sáng ngời của mọi khi nay phủ lên tầng sương mỏng, nom như chú nai nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Giọng cậu mang theo chút khàn khàn: “Đừng ngừng.”
Ninh Thử thở dốc từng cơn, nhìn Lý Nghiêm Hi, trong đôi mắt anh là cả một khoảng trời dịu dàng cùng với tình yêu say đắm, nó khiến cậu như tan chảy, bỗng cảm thấy cả kiếp này thật không uổng, gặp anh – là thu hoạch lớn nhất.
“Anh vào nhé.”
Tiếng anh chợt vang sát bên tai, mang theo sự quyến rũ cùng đắc ý, cậu mới giật mình tỉnh lại. Hơi thở nóng bỏng phả vào sau lưng, Ninh Thư cắn môi, gật nhẹ.
Lần đầu đi vào luôn rất khó, hai người đổ mồ hôi ướt cả tóc, nhịp thở Ninh Thư dồn dập, cười trêu: “Lý tiên sinh đây xem ra… cũng là cô… cô dâu lần đầu ngồi kiệu gả… nhỉ…”
Lời cậu tràn đầy khiêu khích, Lý Nghiêm Hi lại rất bình tĩnh, anh rướn người hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, khàn giọng: “Sợ làm đau em.”
Ninh Thư không trả lời, nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy ẩn nhẫn trước mặt, cắn răng mở rộng hai chân, mặc dù đúng là đau muốn chết đi được, nhưng vẫn cố gắng thả lỏng người. Chưa bao giờ nếm trải tư vị trong chuyện tình sự, nay như bị lạc vào không gian kỳ lạ, cậu ngược lại lại cảm thấy cũng không tệ.
Ngoại trừ cơn đau lúc đầu, về sau càng nhiều là khoái cảm, cải cảm giác như cả người bước lên mây, cơ thể bồng bềnh khiến đôi mắt cậu chìm trong cơn mê đắm.
Người trên đẩy hông, vào sâu, ra cạn.
Làm liền một mạch.
Đau đớn khiến Ninh Thư bất giác bấu chặt lấy người bên trên mình, móng tay để lại từng vệt đỏ tình ái trên lưng đối phương.
Hệt như “nắng hạn gặp nưa phùn”, hai cơ thể quấn vào nhau, nhiệt liệt nồng cháy, không gian trong xe dần dần chỉ còn tiếng thở dốc từng cơn xen lẫn tiếng da thịt đánh vào nhau, khiến cho không khí xung quanh trở nên tràn ngập mùi tình dục.
Ánh mặt trời của tháng Năm kín đáo mà ngượng ngùng, xuyên qua từng tán lá cây rậm rạp rọi vào ô cửa kính, chiếu lên hai cơ thể trần trụi, mang đến sự kiều diễm cùng ái muội lạ thường.
Ninh Thư tỉnh giấc vì đau. Lúc cậu mở mắt, trong khoảnh khắc cậu đã không biết mình đang ở nơi nào.
Trong đầu nhớ lại chuyện mình và Nghiêm Hi đã làm trong xe, trên mặt bỗng chốc nổi lên từng rặng mây đỏ, cũng may là xe vừa lúc dừng ở trong rừng ven ngoại ô, nếu không sợ là mai cả hai người sẽ phải lên mặt báo mà ngồi mất. Chẳng nhớ mình làm sao mà về tới nhà Nghiêm Hi, kí ức cuối cùng của cậu dừng lại ở nóc xe màu xám tro và gương mặt mang theo sự xâm lược của người ấy, mê hoặc lại tao nhã.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Lý Nghiêm Hi khoác áo tắm đứng nơi cửa, thấy cậu thức rồi, bèn vội bước tới mép giường, khom người quan tâm: “Em còn đau không?”
“Còn hơi hơi.” Ninh Thư thành thật đáp lời anh.
Lý Nghiêm Hi không khỏi cau mày: “Anh gọi Nham Cánh tới xem một chút.” Vừa nói anh vừa cầm điện thoại trong ngăn tủ đầu giường.
Ninh Thư vội cản, cười bảo: “Anh gọi Nham Cánh tới làm gì? Nhìn… chỗ đó của em à?”
Lý Nghiêm Hi hiểu ý, bèn xoa đầu cậu: “Vậy lát nữa anh bôi thuốc thêm cho em?”
Ninh Thư lúc này mới nhận ra người mình rất là khô ráo, có lẽ anh đã lau qua cho mình, chỉ là… “Bôi thêm thuốc ạ?”
“Em mới vừa ngủ, anh có tắm rửa sơ cho em, cũng may chỉ hơi sưng chứ không chảy máu, đã bôi thuốc. Bây giờ bôi thêm một lần nữa hẳn là sẽ mau khỏi hơn một chút.”
Vẻ mặt anh ấy khi nói cực kì chân thật và nghiêm túc, còn Ninh Thư thì càng nghe càng buồn bực, hận không có cái lỗ để cậu chui liền xuống cho rồi.
Lý Nghiêm Hi ngước lên, đập vào mắt là hai tai đỏ bừng, bèn rướn tới hôn lên hai má non mềm, tay phải cầm tay cậu lên, cười dịu dàng: “Ninh Thư, phải luôn luôn nắm tay anh như vậy, nhé!”
Ninh Thư sững người trong giây lát, mới gật mạnh, ngón tay co lại, đôi tay hai người lập tức siết chặt lấy nhau, gắn bó không rời.