Vậy mà sao chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, mình đã trở nên yếu ớt đến vậy rồi, toàn phải ỷ lại người đàn ông bên cạnh này, dù sao thì đối phương có toàn năng cỡ nào chung quy cũng chỉ là người đi ngang qua đời mình thôi mà?
Ninh Thư thở dài, bỗng nghe người ấy lên tiếng: “Em ra nước ngoài ăn Tết với tôi đi.”
Cậu kinh ngạc nhìn sang phía anh, đón lấy tầm mắt dịu dàng kia, trong đôi con ngươi ấy dường như đang tản ra vô số tia sáng, rực rỡ chói mặt tựa ánh dương quang giữa trời đông giá rét, Ninh Thư sửng sốt hồi lâu, nhưng vẫn không thể không từ chối, “Tôi không thể để ba tôi ở nhà một mình được.”
Lý Nghiêm Hi nghe cậu nói xong, gật nhẹ đầu, tiếp tục thuyết phục: “Tôi sẽ mời bác trai đi cùng, hẳn là bác ấy chưa từng ra nước ngoài đâu, vừa lúc có thể đi du lịch một chuyến.”
Ninh Thư nghe anh nói thật thoải mái mà lòng cậu hệt như bị tảng đá lớn đè lên, Lý Nghiêm Hi có lẽ vẫn chưa biết thái độ của cha, nên mới thân thiết và ôn hòa như vậy, nếu anh biết… Ninh Thư không dám nghĩ tiếp nữa.
Một bên là cha, một bên là người mình thích, cậu đứng giữa trung tâm cán cân, không biết phải nghiêng về ai đây nữa.
“Không cần đâu, ba tôi cả đời sống ở nơi này, đột ngột bảo ông xuất ngoại mừng năm mới, ông lại không biết tiếng Anh, sợ là sẽ không quen.” Tận đáy lòng cậu luôn có cảm giác không muốn để anh biết thái độ của cha, nên Ninh Thư từ chối khá rõ ràng. Lý Nghiêm Hi phát giác trên mặt cậu không còn vẻ thoải mái như khi nãy nữa, lập tức ngừng đề tài, chuyển sang nói chuyện khác. Hai người họ đứng thêm chốc nữa, Lý Nghiêm Hi mới dẫn cậu rời khỏi sân.
Vừa ra khỏi phòng đã gặp một người quen.
Ninh Thư nhìn gã đàn ông đang đi từ kia lại phía họ, tuy rằng chỉ mới gặp một lần, nhưng vì gã là đối thủ trong việc làm ăn của Lý Nghiêm Hi nên cậu nhớ rất kỹ người này, Vương Vĩ Minh.
Bên người gã là một thiếu niên, tóc màu đỏ rượu, ngũ quan xinh xắn, trên người mặc một chiếc áo len đan lưới màu đen phối với quần da, tuy vẻ ngoài ngang ngửa Cảnh Phong, nhưng nom khí chất quá bình thường, không có được sự thu hút cùng tao nhã của Cảnh Phong. Ninh Thư lướt nhanh qua bàn tay ôm eo cậu trai kia của Vương Vĩ Minh, đoạn dời tầm mắt.
Lý Nghiêm Hi cũng thấy Vương Vĩ Minh, bất thình lình ngừng lại rồi đẩy cậu ra sau mình, Ninh Thư ngoan ngoãn đứng yên sau lưng anh, ngay tiếp theo nghe được tiếng cười của Vương Vĩ Minh vang tới, “Ồ, Lý tổng, chúng ta đúng là có duyên, ngay cả đến suối nước nóng cũng có thể gặp được.”
Lý Nghiêm Hi bày ra nụ cười ôn hòa, anh nhẹ giọng: “Hiếm khi Vương tổng cũng có hứng thú như vậy.”
Vương Vĩ Minh nhìn nụ cười khách khí của đối phương cũng không giận, ánh mắt lướt qua đầu vai Lý Nghiêm Hi, chỉ nhìn thấy một mái tóc đen, ánh mắt gã trầm xuống, lập tức cười giả lả: “Đúng vậy, cuối tuần mà, nếu cứ tất bật kiếm tiền mà không biết hưởng thụ thì đời người làm gì còn thú vị.”
Ninh Thư đứng sau Lý Nghiêm Hi không nhịn được phải nhíu mày, người tên Vương Vĩ Minh này rất thích cười, chỉ là tiếng gã cười khiến người ta rất không thoải mái. Tiếng cười đôi khi là một loại biểu hiện sự vui vẻ trong lòng, cũng là phương pháp người ta dùng vì muốn đạt được mục đích, gã đàn ông này xem ra khó đối phó hơn so với tưởng tượng.
Lý Nghiêm Hi ung dung cắm một tay trong túi quần, trong mắt lóe lên tia sáng không quá rõ, khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Vương tổng nói đúng, tôi còn có việc xin phép đi trước, Vương tổng xin cứ chậm rãi hương thụ.” Nói xong liền nhấc chân đi về phía trước, Ninh Thư cũng nhanh chóng đi theo anh, lúc ngang qua Vương Vĩ Minh, thình lình nghe tiếng gã hỏi: “Lý tổng có phải khinh thường Vương mỗ không, có cậu bạn nhỏ xinh đẹp như vậy cũng không giới thiệu cho tôi.”
Giọng gã mang theo ý cười, mà ngữ điệu thì thật khiến người khác nổi giận, Ninh Thư dừng bước vừa định đáp trả, bả vai bỗng bị Lý Nghiêm Hi ghìm lại, cậu nghe thấy tiếng anh không nhanh không chậm vang lên: “Bên ngoài vẫn luôn có lời đồn Vương tổng thích nuôi vài đứa bé đáng yêu, nhưng tôi không biết thì ra cậu em họ này của tôi cũng có thể vào được mắt Vương tổng đây, Tiểu Thư, lại chào chú Vương một tiếng đi.” =))))))
Một tiếng chú của Lý Nghiêm Hi có thể nói là hệt như lưỡi sao bén ngót, cắt đến độ sắc mặt Vương Vĩ Minh xanh cả lên, Ninh Thư suýt nữa đã phì cười, vội nghẹn lại rồi lễ phép chào một câu: “Chú Vương, chào chú ạ.”
Trên mặt Vương Vĩ Minh lộ ra sự xấu hổ, gã gật đầu, sau đó tìm đại cái cớ dẫn cậu thiếu niên xinh đẹp bên cạnh rời đi.
Cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng hai người đó nữa, Ninh Thư mới phá lên cười, ngắm nụ cười trên mặt cậu, Lý Nghiêm Hi cũng cười theo, đoạn nhỏ giọng dặn dò: “Về sau thấy mặt gã này nhớ phải vòng đường khác đi.”
Ninh Thư gật đầu, ghi nhớ lời anh dặn.
Cậu biết người tên Vương Vĩ Minh này thật chất là một gã hồ ly mặt cười, thích nam, đặc biệt là các cậu trai xinh đẹp, có thể đoán được phần nào từ cách gã nhìn cậu khi nãy, dù Lý Nghiêm Hi không nhắc thì cậu cũng sẽ né gã thật xa, tốt nhất là cả đời này cũng đừng chạm trúng gã.
“Ông ta dẫn theo đàn ông rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ không sợ vợ ông ta tức giận sao?”
Lý Nghiêm Hi đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt tò mò đi sau mình, giọng anh trầm thấp, “Vợ gã năm năm trước đột ngột chết trong nhà, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn chưa điều tra rõ, trở thành một vụ án chưa giải quyết được.”
Lời của anh khiến cậu nhịn không được chấn động, nguyên nhân chết không rõ – điều này chứng tỏ là bị sát hại, vậy thì, người giết vợ ông ta chẳng lẽ là…
Cậu đột nhiên hoảng sợ vì điều mà mình vừa nghĩ tới, Lý Nghiêm Hi thấy vẻ mặt cậu, tỏ vẻ hiểu rõ, “Em đoán đúng đấy, nhà vợ gã cũng có lai lịch lớn, từng mướn thám tử tư điều tra chuyện này, xác thực là gã làm, nhưng vì không có chứng cớ nên không làm gì được gã.”
Vụ này quả thật khiến Ninh Thư phải tiêu hóa một hồi mới khôi phục lại đây, cậu hỏi ngược lại anh: “Sao anh lại biết?”
Lý Nghiêm Hi hơi khựng lại, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: “Bởi vì tôi là người đã bảo người nhà của cô vợ đó điều tra chuyện này, thám tử tư cũng là do tôi sắp xếp, vợ của gã ta, từng là người bạn thân nhất của tôi.” Giọng nói trầm hẳn xuống của đối phương khiến Ninh Thư có chút buồn lây, càng thêm kinh ngạc vì sự thật được nói ra từ anh, bạn thân bị người sát hại, lại không thể lôi cổ kẻ sát nhân ra trước pháp luật, đích xác khiến lòng người lạnh giá và phẫn nộ. Có lẽ sự bình tĩnh của anh là kết quả của sự rèn luyện suốt cả thời gian dài, nên mới có thể giữ được lý trí khi kể ra chuyện này.
“Nếu không thể truy cứu trách nhiệm của ông ta, cũng có thể lén tìm người dạy cho ông ta bài học mà.” Nhìn vẻ mặt anh ảm đạm, Ninh Thư bèn an ủi.
Nghe cậu nói anh mỉm cười, “Chắc là em không chú ý tới thôi, gã ta mỗi khi ra ngoài đều sẽ mang theo cả tá bảo vệ, là do bị đánh tới sợ đấy.”
Ninh Thư a một tiếng, chợt nhìn sang người đàn ông đang nói chuyện với mình, “Anh ra ngoài cũng có bảo vệ mà.”
“Những người đó đều là ba mẹ tôi xếp vào, tôi không có cách từ chối.” Lúc anh nói, vẻ mặt mang theo sự rầu rĩ, một anh như vậy quá đỗi xa lạ với cậu, trong lòng bỗng có chút khổ sở, mãi hồi lâu mới nhớ tới hỏi anh, “Nhưng dạo này tôi không thấy bảo vệ của anh nữa.”
Lý Nghiêm Hi thu hồi tầm mắt, anh dõi theo cậu thiếu niên bên cạnh mình, “Vì tôi đã nói với mẹ mình, nếu bà không cho bảo vệ nghỉ, con trai của bà sẽ độc thân suốt kiếp.”
Ninh Thư thình lình khựng người, mím môi, xem ra mẹ của Lý Nghiêm Hi vô cùng mong anh nhanh nhanh cưới vợ về cho bà, nếu không sao lại dứt khoát đồng ý yêu cầu của anh chứ?
“Ninh Thư, em có thích cô gái nào chưa?” Phát hiện sắc mặt cậu hơi khó coi, khóe môi anh khẽ cong.
Con gái sao? Hình như tới giờ chưa từng có nhỉ, đàn ông thì thật ra có một, lại không thể nói ra được.
Cậu lắc đầu, “Bận học quá nên chẳng có thời gian, hơn nữa các cô gái đều thích bạn trai mình giàu có, vậy nên tôi không đủ tư cách.”
Lý Nghiêm Hi cực kỳ vừa lòng với đáp án của cậu, anh nhẹ giọng an ủi: “Là những người đó không may mắn, không nhìn ra được em tốt đến nhường nào.”
Ninh Thư suýt thì bật cười, cậu rốt cuộc tốt ở chỗ nào đây? Thật ra ngay bản thân cậu cũng không rõ nữa, nãy giờ có vẻ như anh luôn hoặc cố ý hoặc vô tình an ủi cậu, mặc kệ những lời đó thật lòng hay giả dối, từ tận đáy lòng cậu luôn thấy cảm kích. Dù sao, có đôi khi người vẫn rất cần được cổ vũ, nhất là đối với một thiếu niên đã trải qua sự thất bại trong kỳ thi đại học vừa qua mà nói.
“Cám ơn đã khen ngợi.” Ninh Thư cười nói với anh, Lý Nghiêm Hi vừa nhìn vẻ mặt cậu đã nhanh chóng hiểu ngay câu trả lời của cậu chỉ là đáp cho có lệ, anh đột ngột đưa tay nắm lấy bờ vai cậu, nghiêm mặt, “Trong lòng tôi, em chính là người tốt đẹp như thế.”
Thình lình bị lời nói nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, nghe xong Ninh Thư quả thật không biết phải làm sao bây giờ nữa.
Trên hành lang không một bóng người, người đàn ông này lại nói ra những lời tình tứ như này, thật khiến người khác khó nén được xúc động muốn nhào hẳn vào lòng anh.
Ninh Thư hít sâu vài hơi, mới dằn xuống được khát kháo sắp nổ tung trong lòng mình, chỉ ậm ờ đáp lại: “Ừm, cám ơn.”
Lý Nghiêm Hi lúc này mới buông cậu ra, có một chút lúng túng lan tỏa giữa bầu không khí gợn sóng, nhưng đa phần vẫn là sự ái muội mơ hồ.
Nếu ngày nào đó thực sự đến – ngày mà cậu đã không cách nào rời khỏi người đàn ông này, cậu nghĩ, đó cũng là do con người tên Lý Nghiêm Hi này cứ một lần lại một lần cho cậu hi vọng và ảo tưởng mà ra. Lời Cố Thanh nói vẫn vang vọng bên tai cậu, cậu càng thêm khẳng định, mình không muốn buông tha người này, dù chỉ một chút cũng chưa từng nghĩ.
Nếu chỉ cần nắm chặt không buông là có thể nắm đến mãi mãi, vậy thì thật tốt biết bao nhiêu.