Trên gương mặt thanh tú của cậu giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, tầm mắt dõi ra ngoài khung cảnh bạt ngàn qua khung cửa sổ, độ cong trên khóe môi khiến người xem mê mẩn, rồi, cậu quay đầu lại, đón lấy ánh mắt dịu dàng của người đàn ông ấy.
“Anh đứng ở đây suốt từ nãy, tới giờ em mới phát hiện ra anh.” Lý Nghiêm Hi cười nói với cậu, không vội bước tới bên cậu.
Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế, bước từng bước về phía trước, ngã vào lòng anh, sau đó mới hỏi: “Lý Nghiêm Hi, có phải anh đợi em rất lâu rồi không?”
Lý Nghiêm Hi nghe vậy sửng sốt, bèn cười hỏi lại: “Sao lại hỏi như vậy?”
Chờ đợi, vốn dĩ là một chuyện rất giày vò, những ai lựa chọn yên lặng chờ đợi phải cần biết bao nhiêu can đảm, mới có thể chịu được qua ngần ấy những mùa xuân hạ thu đông đây?
Ninh Thư – vẫn đang tựa đầu trong ngực anh – khẽ lắc đầu: “Chỉ là tự dưng em nhớ tới, có ai đó đã từng nói, đời người ngắn ngủi, đừng vì đợi chờ mà lãng phí sinh mệnh trong vô ích.”
Người đàn ông gắt gao ôm lấy thiếu niên trong lòng mình, bầu không khí an bình lại yên ả bao phủ quanh họ, tựa như ánh mặt trời bên ngoài ô cửa kia, tràn đầy và rực rỡ.
—-
Sau Tết Âm Lịch, trường học bắt đầu mở lớp lại, mỗi ngày Ninh Thư vẫn lên văn phòng của hiệu trưởng trên tầng cao nhất để ôn tập, mà vì Lý Nghiêm Hi, cậu phát hiện Lý Phong Kình càng thêm quan tâm tới mình, kỹ đến độ ngay cả cậu cũng hết chịu được nổi rồi.
Lúc cây anh đào trong vườn nở hoa, Ninh Thư có mời Lý Phong Kình đến ngắm. Lý Phong Kình có vẻ thật sự rất yêu loại cây ăn quả này, sau khi thấy được cây trong vườn nhà cậu là bỏ mặc luôn Đường Quân Linh sang một bên. Đường tiên sinh đáng thương chỉ đành phải ngồi cách đó không xa mà trơ mắt nhìn sang, tưởng tượng nếu mình mà là cái cây đó thì tốt biết bao nhiêu. (=)))
Kì thi dần tới, khối lượng bài ôn cũng theo đó tăng dần, cơ bản thì mỗi ngày luôn phải sau 0 giờ đêm Ninh Thư mới chợp mắt được, Lý Nghiêm Hi biết được tự nhiên là phản đối mạnh mẽ, nhưng mỗi lần như vậy đều bị cậu nói ngược trở về, hết cách, anh cũng chỉ đành phải quan tâm chăm sóc cậu kĩ hơn thôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà kì thi đã tới ngay trước mặt.
Trong khoảng thời gian này, chuyện mới mẻ duy nhất chắc có lẽ chính là việc hôn thê của Lý Nghiêm Hi về nước. Người phụ nữ tao nhã khoác trên người bộ váy dài màu lam nhạt ấy, dù đứng giữa ánh năng chói chang của ngày hè vẫn khiến người ta thoảng nghe được hương thơm tươi mát của những đóa sen mới vừa chớm nở, cô ấy chẳng phải gọi là quá đẹp, ấy thế nhưng đôi mắt lại cứ như là biết nói, mỗi khi lẳng lặng nhìn ai, đều khiến người ta như rơi vào giữa dòng nước xoáy.
Ngày đó trùng hợp là ngày Lý Nghiêm Hi đi công tác, Ninh Thư vừa đi đến cửa phòng làm việc của hiệu trưởng không biết sao lại quay trở về, ngay cửa trường thì gặp được vị hôn thê trong truyền thuyết này.
Đối phương cùng lúc cũng thấy cậu, phải nói, căn bản là đối phương tới đây để tìm cậu mới đúng.
Ninh Thư vừa liếc nhìn đã nhận ra ngay người này chính là Trác Lam trong miệng của Trương Hiểu và Cảnh Phong, bức chân dung khỏa thân của cô ấy tới nay vẫn còn treo trên huyền quan của bar Hắc Lan đây.
(Chi tiết này từng xuất hiện ở chương 19.)
“Ninh Thư, xin chào.”
Vẻ tự nhiên cùng hào phóng của đối phương làm cậu hơi ngây người một chút, vài giây sau mới giật mình lễ phép chào lại: “Xin chào, cô Trác.”
Trác Lam nhướn mi, cánh môi duyên dáng cong lên nhè nhẹ: “Cậu biết tôi à?”
Ninh Thư gật đầu: “Trương Hiểu thường nhắc tới cô.”
“Trương Hiểu giờ còn ở bên Châu Âu đây, tên này chơi tới buông thả rồi, không biết đường về ổ.” Lời này khiến Ninh Thư phải tiêu hóa suốt một lúc lâu, bản thân Trác Lam cứ như là tắc kè hoa vậy, cậu không cách nào tưởng tượng cho ra được một người phụ nữ vừa đẹp vừa tao nhã như cô làm cách nào mà mới giây trước còn đang hào phóng, uyển chuyển ngay giây tiếp theo đã biến sang phóng khoáng thẳng thắng kiểu như vậy. Kích thích này với cậu hơi bị quá mức rồi.
“Tôi nghe Lý Nghiêm Hi bảo anh ta sang Châu Âu là để học hỏi thêm, phải sang năm mới về.”
Trác Lam nhìn cậu, cười cười: “Ninh Thư, không phải là cậu nên mời tôi tới chỗ nào đó ngồi sao, đứng giữa trời nắng như vậy, tôi sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào đấy.”
Ninh Thư cười xấu hổ, dẫn cô tới một quán trà gần đây nhất.
Trác Lam gọi một ly nước lê chưng đường phèn, còn Ninh Thư chỉ gọi một chai nước suối, mới này bên ngoài không phát hiện ra, giờ ngồi xuống dối diện nhau rồi, Ninh Thư mới nhận ra đối phương đang hiếu kỳ đánh giá cậu.
Cậu không biết Trác Lam làm cách nào mà tìm được tới trường, cũng chả rõ tại sao phải cố ý một mình tìm cậu, trước kia chưa gặp được vị hôn thê này cậu ít nhiều còn có chút tò mò, giờ nhìn thấy người thật rồi, ngược lại cũng chẳng còn tò mò vậy nữa. Bởi vì từ gương mặt tươi cười cho đến ánh mắt của người phụ nữ này đều đang nói với cậu, cô ấy về đây không phải là để cướp người.
Đương nhiên, cho dù cô ấy thực sự về để cướp Lý Nghiêm Hi, cậu vẫn tin chắc mình sẽ thắng. (:”>)
“Cậu và Lý Nghiêm Hi tới với nhau cũng nửa năm rồi đúng chứ?” Ngón tay thon thon của đối phương cầm lấy muỗng nhỏ khuấy khuấy ly nước, chất giọng vừa mềm mại lại nhẹ nhàng vang lên.
Ninh Thư có hơi sửng sốt: “Ừm.”
Thời gian trôi nhanh quá, thấm thoát cũng đã nửa năm rồi.
“Tôi xem hai người các cậu trải qua cũng không tồi.” Cách chốc lát, Trác Lam lại nói.
Ninh Thư giương mắt nhìn cô ấy: “Cô Trác muốn nói gì với tôi?”
Trác Lam khoát tay với cậu: “Cô Trác gì chứ, kêu tôi Trác Lam là được rồi, tôi thiệt sự chỉ là quan tâm hai người một chút thôi, chút xíu tình cảm này chả nhẽ cậu cũng từ chối ư?”
Ninh Thư lại cúi đầu nhìn ly nước suối trước mặt mình, cất giọng hờ hững: “Tôi chỉ tò mò thôi, cô Trác một mình chạy tới đây tìm có phải là có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi chăng? Lại còn không muốn để Lý Nghiêm Hi biết?”
Nghe vậy, Trác Lam bật cười, nụ cười ấy thật trong sáng, khiến cả căn phòng như bừng cả lên: “Tôi chỉ muốn tới xem cậu mà thôi.”
Ninh Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đoạn nghe thấy cô ấy tiếp tục: “Cậu chuẩn bị cho kỳ thi tới đâu rồi?”
“Cám ơn đã quan tâm, cũng không tệ lắm.”
Trác Lam không đáp lại mà chỉ nhìn cậu với cặp mắt như có thể nhìn thấu hết mọi chuyện, đáy mắt cô ấy lóe lên vô vàn những tia sáng phức tạp, nhiều đến độ Ninh Thư không cách nào nhìn thẳng được, cậu dời tầm mắt một cách khó khăn, cách một cái bàn, hai người đối diện nhau không ai nói gì, bầu không khí nháy mắt ngưng đọng, sau đó Trác Lam mỉm cười che giấu: “Ninh Thư, phải hạnh phúc đấy.”
Sáu chữ ngắn họn, khiến cho Ninh Thư rất nhiều năm sau nhớ lại, vẫn sẽ cảm nhận được sự rung động khó hiểu.
Giờ phút này đây, cậu chỉ có thể cảm giác được tim mình hơi thắt lại, có vô số những nỗi niềm nhỏ bé lại tê dại dần dần chiếm lấy trái tim mình, mãi thật lâu sau, cậu mới đáp lại bằng một đơn âm ngắn gọn: “Ừm.”
Buổi gặp mặt vui vẻ ấy chấm dứt bằng sự xuất hiện đột ngột của Lý Nghiêm Hi.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, Ninh Thư và Trác Lam vẫn còn ngồi trong quán trà, hai người chả ai cố ý gợi chuyện nói, thế mà phát hiện quả thật có không ít chuyện có thể lấy ra tán gẫu. Trác Lam kể cậu nghe một câu chuyện hài, Ninh Thư phụt một tiếng bật cười, phun cả nước trong miệng ra. Cậu không ngờ là mình lại có lúc bất lịch sự như vậy, vội vã cầm khăn lên định lau, ai ngờ đối phương thình lình cầm tay cậu kéo tới trước ngực mình, mắt thấy tay cậu sắp chạm tới ngực của đối phương, một bàn tay to bỗng dưng chen ngang, kéo tay cậu về lại.
Cậu chưa hết ngạc nhiên, ngước lên thì thấy được đường cằm banh chặt của Lý Nghiêm Hi, nhìn sao cũng thấy là anh đang rất tức giận.
“Trác Lam, trò này cô còn muốn diễn bao nhiêu lần nữa?” Giọng của anh hệt như vụn băng, từng chữ thốt ra khiến người nghe phải vô thức run rẩy.
Trên gương mặt ấy bao phủ lớp băng tuyết lạnh lẽo, đôi con ngươi đen trầm đến đáng sợ, Ninh Thư chỉ thoáng nhìn vào thôi đã phải dời đi tầm mắt, mà Trác Lam có vẻ chả lấy gì làm sợ bộ dáng này của Lý Nghiêm Hi, chỉ thấy cô ấy bĩu môi, phàn nàn một cách không vừa lòng: “Gì mà chơi chả vui gì cả, em chỉ muốn trêu Ninh Thư thôi.”
Ninh Thư có cảm giác mấy giọt mồ hôi lạnh tuôn trên trán mình – sau khi nghe được mấy lời này – không hẹn mà cùng lúc rơi xuống hết, vừa vặn rơi ngay xuống mu bàn tay của Lý Nghiêm Hi.
Lý Nghiêm Hi cúi đầu nhìn người yêu, đưa tay vuốt nhẹ trán cậu, trong giọng nói chất chứa sự yêu chiều vô hạn: “Trời nóng như vậy còn ngồi ở đây, sao lại không vào quán nào có máy lạnh?”
“Hơ… Tại chỗ này gần nhất.” Cậu buồn bực nhìn sang chỗ khác, phát hiện mình hiện giờ đúng thiệt là lúng túng chết đi được.
“Ninh Thư, em đáng yêu thật, chị đây thiệt muốn cắn cho vài phát.” Bản chất hủ nữ của Trác Lam ngay khoảnh khắc này hoàn toàn trỗi dậy, giữa cơn mơ hồ, Ninh Thư cứ như đang thấy miệng cô ấy đang từ từ trồi ra cặp răng nanh bén nhọn cùng với hai cái sừng nhú ra trên đầu, phụ nữ quả nhiên là ai cũng đáng sợ như cọp. (=)))))
Không đợi Ninh Thư phản ứng lại, Lý Nghiêm Hi đã đưa tay kéo cậu từ chỗ ngồi ra sau mình: “Anh đưa Ninh Thư về trước, còn cô, cô định ở đây bao lâu?”
Trác Lam bĩu môi, liếc anh không vui, lại nhìn sang Ninh Thư đang bị anh giấu phía sau, vén vén lại lọn tóc ra sau tai, cười bảo: “Hai người giờ đang ở đâu? Cho em ở nhờ vài ngày đi.”
“Anh đã bảo Nham Cánh tới đón cô.” Lý Nghiêm Hi nhìn cô nàng, nói với vẻ mặt bình tĩnh, lời anh vừa dứt Trác Lam ngay lập tức đổi sắc mặt, xách túi đi ngay ra ngoài, chỉ là vừa ra tới cửa đã bị ép phải ngừng lại. Ninh Thư xoay người, đúng lúc nhìn thấy Nham Cánh xuất hiện ngay cửa tiệm, thân hình cao gầy vừa khớp chặn lại ngay phía Trác Lam định đi, tuy cô ấy đứng đưa lưng cậu không nhìn thấy mặt, nhưng cơ bản cậu cũng đoán được nét mặt lúc này của cô, nhất định là đang nghiến răng nghiến lợi cho xem.
Cậu tuy mới gặp Nham Cánh vài lần thôi, ấy vậy mà nét mặt lạnh lẽo, ẩn nhẫn lại khổ sở của anh ta lúc này vẫn là lần đầu tiên cậu thấy được. Ninh Thư thấy anh ta không để ý tới ánh mắt người xung quanh, lôi mạnh Trác Lam ra khỏi tiệm, sau đó đẩy lên chiếc xe trắng đậu gần đó. Trác Lam vẫn luôn giãy giụa, chẳng qua sức cô so với người luôn phải cầm dao mổ như Nham Cánh mà nói quả thật là như gặp phải sư phụ, không bao lâu đã thua trận, chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Mãi tới khi chiếc xe mất hút, Ninh Thư mới thu lại tầm mắt, Lý Nghiêm Hi đứng sau cậu, cười hỏi: “Lúc trước không phải em hỏi anh sao Nham Cánh lại ốm xuống được sao?”
Ninh Thư quay lại nhìn anh, cậu thấy đôi môi đẹp đó hé ra hợp lại: “Trác Lam bỏ đi, Nham Cánh tuyệt thực một tháng, sau lần đó thì hoàn toàn gầy đi.”
“Không phải Cảnh Phong bảo Trác Lam là hôn thê của anh sao?”
Lý Nghiêm Hi nhướn mày: “Nó còn nói gì với em nữa?”
“Không nói gì cả.” Ninh Thư nhìn sang chỗ khác, tránh né ánh mắt nóng rực của người yêu.