Ban công lầu hai sáng đèn, anh đi tới nhưng không thấy người đâu, nhưng nhạy cảm cảnh giác có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi anh.
Lương Thừa xoay người ngẩng đầu —— Trên sân thượng, Kiều Uyển Lâm đang đeo tai nghe, mặt lạnh như tiền từ phía trên nhìn xuống anh.
Đối mắt giây lát, Lương Thừa túm dây đèn kéo tắt rồi lại kéo mở lên. Ánh đèn nhấp nháy khiến Kiều Uyển Lâm chớp mắt hai cái, hồn quay về rồi.
Cậu vịn lan can trước ngực, hỏi: “Anh mới về à?”
Lương Thừa hỏi ngược lại: “Cậu đứng trên đó làm gì?”
Kiều Uyển Lâm đáp: “Ngắm trăng.”
Bầu trời sao rất xán lạn, ánh trăng treo cao cao, nhưng mà trước giờ Lương Thừa đều không thưởng thức nổi quang cảnh lãng mạn này, muốn về phòng ngủ hơn.
Kiều Uyển Lâm gọi anh lại, giống như một quan tòa bễ nghễ, thẩm vấn anh: “Hôm nay anh đã đi đâu?”
Lương Thừa là một bị cáo bướng bỉnh không nghe lời, nói: “Đi gặp đồng lõa, chia chác.”
Kiều Uyển Lâm biết là không có chuyện gì tốt mà, cậu mím môi, tự nhận định rằng giấu chóp môi đi thì sẽ trông dữ dằn hơn một chút. Lương Thừa không nhìn cậu, cũng không bỏ đi, mà xách bình tưới lên bắt đầu tưới cây tưới hoa.
Trên ban công tổng cộng có mười mấy chậu hoa, Lương Thừa tưới xong từng chậu một, sau đó bồi thêm đất, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra mỗi một kẽ lá trong chậu có sâu hay không.
Nửa tiếng sau, Kiều Uyển Lâm nhịn không nổi nữa: “Anh làm xong chưa đấy?”
Lương Thừa cắt một phiến lá đã vàng úa, hỏi: “Sao?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh mau lên đi, làm xong thì đi đi.”
Lương Thừa phủi tay, quay người dựa vào giá để hoa: “Tôi ở dưới đây cũng có ảnh hưởng đến cậu ngắm trăng đâu.”
Kiều Uyển Lâm dời tầm nhìn: “Tôi không ngắm nữa, muốn gọi điện thoại, người không phận sự mời đi cho.”
Lương Thừa nhìn ra cậu chột dạ, cười hỏi: “Gọi cho bạn gái à?”
Kiều Uyển Lâm lại trừng mắt nhìn sang: “Anh bớt quản đi.”
Lương Thừa nói: “Cậu suốt ngày dò thám tôi, theo dõi tôi, tra khảo tôi, tôi không thể hỏi thăm một chút được sao?”
Kiều Uyển Lâm nói không lại, thấy thời gian không còn sớm nữa, dứt khoát thẳng thắn: “Vậy tôi không giấu anh nữa, tôi gọi điện thoại là muốn nói về chuyện của anh.”
Cậu muốn gọi cho mẹ, cũng chính là con gái của Vương Nhuế Chi, Lâm Thành Bích.
Kiều Uyển Lâm nghĩ tới nghĩ lui cả ngày trời, chuyện xảy ra trên đảo đã vượt qua phạm trù bình thường, là chuyện ngoài tầm với của cậu. Cậu không nói cho bà ngoại, không bằng nói cho phụ huynh trước một tiếng.
Lâm Thành Bích bộn bề công việc, cậu cố ý đợi tới tối, mới leo lên sân thượng thì Lương Thừa lại quay về.
Bây giờ nói ra rồi, Kiều Uyển Lâm lại lưỡng lự không hành động. cậu uống thuốc rồi, hạ sốt rồi, có thể cho “bác sĩ Lương” nghiệp dư này một cơ hội.
Cậu yên tĩnh chờ đợi, nhưng Lương Thừa lại tự biên tự diễn đùa nghịch một gốc hoa lan.
“Nè.” Kiều Uyển Lâm nói, “Nếu như anh có thể giải thích hợp lý hành vi trên đảo…”
Lương Thừa ngắt lời cậu: “Không thể.”
Kiều Uyển Lâm khựng lại vài giây: “Mẹ tôi rất khó đối phó đó, hơn nữa còn rất nghe lời tôi.”
Lương Thừa nói: “Vậy tôi muốn nghe thử xem cậu miêu tả tôi như thế nào.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thì có gì nói đó thôi, không cần dùng biện pháp tu từ nào cho anh.”
“Vậy cậu gọi đi.” Lương Thừa nói, “Trừ phi cậu không dám gọi trước mặt tôi.”
Tâm tính tuổi dậy thì của Kiều Uyển Lâm ngay tức thì dâng lên, người làm chuyện xấu cũng không phải cậu, tại sao lại không dám chứ?
Cậu bấm số của Lâm Thành Bích, vang lên năm, sáu tiếng, giọng của Lâm Thành Bích lọt vào lỗ tai: “Alo, Uyển Lâm?”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cho Lâm Thành Bích kể từ khi ba mẹ ly hôn, cậu sững lại chốc lát, giống như đã lâu lắm lâu lắm rồi cậu chưa được nghe giọng của mẹ, một chút cảm xúc từ từ dâng lên.
Lâm Thành Bích gọi cậu lần nữa: “Uyển Lâm?”
Kiều Uyển Lâm vội vàng đáp lại: “Mẹ.”
Lâm Thành Bích hỏi: “Sao thế, gọi cho mẹ có chuyện gì sao?”
Kiều Uyển Lâm “Dạ” một tiếng: “Mẹ, mẹ tan làm chưa?”
“Chưa đâu.” Giọng Lâm Thành Bích hơi khàn, tốc độ nói khá nhanh, “Vẫn còn ở đài truyền hình, sắp vào họp rồi, nếu con không có chuyện gì gấp thì hôm khác nói, làm bài tập xong thì ngủ sớm đi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Con có chuyện.”
Cậu không muốn cúp máy, có lẽ chuyện của Lương Thừa chỉ là cái cớ, cậu chỉ là muốn gọi cho Lâm Thành Bích mà thôi.
“Chuyện gì?” Lâm Thành Bích hỏi.
Kiều Uyển Lâm nói: “Con tới nhà bà ngoại ở rồi.”
“Ờ——“ Lâm Thành Bích nói được một nửa, “Tiểu Trần, phát tài liệu ra đi, sau đó đến phòng biên tập gọi Trương Công về đây, sắp họp rồi.”
Kiều Uyển Lâm nín thở chờ đợi. Lát sau, Lâm Thành Bích nhớ lại còn có cậu, nói: “Uyển Lâm, mới nãy con nói cái gì?”
Kiều Uyển Lâm lặp lại: “Con đang ở nhà bà ngoại.”
Lâm Thành Bích nói: “Nhà bà ngoại xa trường và lớp học thêm, chuyện gì bà cũng chiều con, con như vậy là không được đâu, ngày mai về nhà đi.”
“Con không về.”
“Kiều Uyển Lâm, con cứ bướng bỉnh như vậy cho ai xem?”
“Ba mẹ cũng ly hôn rồi, không ai xem cả.”
Lâm Thành Bích nói: “Mẹ biết ngay là con không có chuyện gì hết, con chỉ đang muốn phát tiết vì ba mẹ ly hôn thôi. Bên chỗ mẹ đang bận, con phát tiết xong thì mau đi ngủ đi.”
Kiều Uyển Lâm siết chặt điện thoại, cổ họng nghẹn một câu biện giải “Con không có”, trong lòng giấu một câu “Con thấy nhớ mẹ rồi”, cuối cùng nuốt từng câu vào trong bụng.
Cậu nói: “Mẹ làm việc đi, con không nói nữa.”
Lâm Thành Bích lại dặn dò lần nữa: “Ngày mai về nhà đi.”
Trong điện thoại là những âm bận sau khi cúp máy, Kiều Uyển Lâm không bất ngờ, nhưng lần nào cậu cũng sẽ thấy mất mát.
Vì để giữ thể diện nên cậu xoay lưng lại.
Lương Thừa cuối cùng cũng hiểu vì sao Kiều Uyển Lâm nằng nặc đòi anh về phòng, là muốn trốn tránh sự lúng túng khi len lén nhớ nhà mà không ai để ý.
Anh ngước lên nhìn, ánh trăng lạnh lẽo rọi lên đầu vai Kiều Uyển Lâm, tỏa ra một vầng sáng bạc. anh kéo tắt đèn, trên ban công rơi vào bóng tối.
Kiều Uyển Lâm thoải mái hơn một chút, biểu cảm suy sụp nói: “Tôi chưa nói với mẹ tôi.”
Lương Thừa không lên tiếng.
Kiều Uyển Lâm nói tiếp: “Là do hôm nay quá muộn, lần sau tôi sẽ nói.”
Lương Thừa nói: “Tùy cậu.”
Kiều Uyển Lâm đứng đến khi hai chân tê mỏi mới leo xuống sân thượng, cậu buồn bã ngủ không được, viết nhật ký hoạt động CAS tới nửa đêm.
Hôm sau cậu thức trễ hơn bình thường nửa tiếng, khi đến trường thì cổng lớn đã đóng rồi.
Ỷ mới khỏi bệnh, cậu cho rằng tới trễ một chút, không cần vội vàng quá, thong thả móc cà vạt từ trong cặp ra, sau đó phát hiện quên đem nhật ký hoạt động.
Kiều Uyển Lâm nhớ lại, đầu tiên là cậu cho người ta leo cây, nếu như đến cả nhật ký hoạt động đã hứa cũng không hoàn thành được, Điền Vũ chắc sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu luôn.
Nhưng mà đường đi xa như thế, bảo bà ngoại chạy một chuyến là không thể nào, cậu móc điện thoại ra, đăng nhập WeChat xong lại thoát ra, lặp lại vài lần, cuối cùng mặt dày ấn mở ảnh đại diện của Lương Thừa.
Kiều Uyển Lâm: Anh có nhà không?
Để tránh hiểu lầm, cậu bổ sung thêm: Không phải tra khảo, tôi có chút chuyện.
Siêu Nhân: Có.
Kiều Uyển Lâm: Nhận đơn không?
Siêu Nhân: Đi học còn đặt đơn?
Kiều Uyển Lâm: Mang hộ bài tập cho tôi, cần gấp.
Kiều Uyển Lâm: Tám trăm tệ coi như xóa bỏ.
Kiều Uyển Lâm: Nhân cơ hội này anh tăng giá cũng được, ra giá đi.
Siêu Nhân: Mười lăm phút.
Kiều Uyển Lâm yên tâm ngay tức thì, bên đường xe cộ qua lại, cậu trả lời: Không gấp thế đâu, nội trong nửa tiếng đồng hồ là được rồi.
Lương Thừa đi vào phòng ngủ đối diện, bài tập rơi trên gối, anh tiện tay phủi thẳng đống chăn mền lộn xộn.
Mấy ngày nay bị thương chưa đụng tới mô tô, Lương Thừa rồ máy, suốt dọc đường đều gặp đèn xanh phi thẳng đến ngã tư cuối cùng, từ xa nhìn thấy bóng dáng đứng ngoài cổng.
Một trận sốt cao khiến Kiều Uyển Lâm đổi sang đồng phục mùa xuân, áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn trên cánh tay, cà vạt thắt nửa lỏng nửa chặt. Vóc dáng cậu chàng cao cao gầy gầy, vừa khoan khoái vừa sạch sẽ.
Lương Thừa chạy tới gần, phanh gấp lại, một chân chống trước mặt Kiều Uyển Lâm. Anh đẩy kính mũ bảo hiểm lên, lấy nhật ký hoạt động ra, nói: “Có phải cái này không?”
Kiều Uyển Lâm nhận lấy: “Đúng rồi, cảm ơn anh.”
Đuôi mắt Lương Thừa hơi nhếch lên, cười khinh thường, tiêu đề nhật ký là “Ghi chép liên quan đến việc hoạt động tình nguyện ở nhà trẻ”, anh nói: “Hình như ngày hai mươi tám cậu theo dõi tôi mà.”
Kiều Uyển Lâm hiểu ý anh, nói: “Ai cho anh xem?”
Lương Thừa nói: “Không xem sao biết lấy cái nào.”
Kiều Uyển Lâm cất bài tập xong, nói: “Vậy tôi viết thêm một bài ghi chép đại chiến kho tàu trên hải đảo, tối nay nhét vào khe cửa phòng anh.”
Lương Thừa nói: “Đi học trước đi.”
Kiều Uyển Lâm cảm nhận được một chút xem thường của Lương Thừa, cậu giữ tay lái, giải thích: “Tôi viết giúp bạn, chỉ lần này thôi.”
Lương Thừa khởi động xe, đẩy kính mũ xuống chuẩn bị rời đi.
Lúc này, có người ở trong trong gọi cậu: “Kiều Uyển Lâm?”
Kiều Uyển Lâm quay đầu lại, là Đoạn Tư Tồn.
Lương Thừa cách miếng kính râm liếc một cái, siết chặt tay lái, lái mô tô xé gió vút đi.
Kiều Uyển Lâm đi vào cổng trường, nói: “Thầy Đoạn, em mới khỏi bệnh, đến muộn cũng có thể tha thứ được mà phải không.”
Đoạn Tư Tồn nhìn chiếc xe và cái người vừa biến mất trên đường, hoàn hồn: “Lần sau đừng viện cớ này nữa, người mới nãy chạy mô mô là đến tìm em à?”
Kiều Uyển Lâm đáp: “À, là một… một người anh em của em.”
Đoạn Tư Tồn gật đầu, nói: “Đi học đừng ngồi xe mô tô, chú ý an toàn.”
Đến ngã tư, Lương Thừa dừng đèn đỏ trước vạch. Anh móc điện thoại ra, dùng trình duyệt mở trang web trung học Đức Tâm ra, trong hồ sơ giáo viên gõ vào một cái tên.
Màn hình thay đổi, xuất hiện trang hồ sơ của Đoạn Tư Tồn.
Lương Thừa nhìn chằm chằm màn hình, đợi tín hiệu đèn xanh được bật anh tăng tốc chạy đi xa.
Kiều Uyển Lâm nghỉ ngơi một ngày nợ bảy tám quyển đề, học bù tới khi trời sụp tối, vất vả mới tới được giờ tự học buổi tối, Đoạn Tư Tồn bảo cậu tan học khoan đi, còn phải bù một tiết thí nghiệm.
Cậu đã lên kế hoạch xong rồi, giáo viên và trợ giảng đều tan tầm, mày mò một hồi thì lén về nhà. Không ngờ khi cậu di chuyển đến tòa nhà thí nghiệm như đi viếng mộ, vậy mà Đoạn Tư Tồn đã ngồi trên bục giảng phòng thí nghiệm trước rồi.
Mấy phút sau, một nhóm học sinh sắp tốt nghiệp kéo vào, Đoạn Tư Tồn đang tăng ca hướng dẫn luận văn học kỳ cho họ.
Kiều Uyển Lâm ngồi trong góc làm chuyện của mình, bất thình lình, một tràng pháo tay hoan hô phá vỡ bầu không khí học thuật, cậu ngẩng đầu lên, hóa ra Đoạn Tư Tồn đang biểu dương thiết kế thí nghiệm của một nhóm nào đó.
Cậu nghĩ, có đến mức đó không. Vẻ mặt của thầy Đoạn ôn hòa, thực tế rất nghiêm khắc, thời gian vừa qua chưa từng tán dương ai.
Nhóm học sinh được biểu dương có chút lâng lâng, hỏi: “Thầy Đoạn, thầy cảm thấy năng lực của tụi em thế nào?”
Đoạn Tư Tồn nói: “Các em đều rất xuất sắc, học rất giỏi.”
Học sinh hỏi tiếp: “Vậy tụi em với học sinh trung học số Bảy, ai mạnh hơn?”
Kiều Uyển Lâm lặng lẽ xem trò hay, tuy rằng trung học số Bảy là ngôi trường mơ ước của cậu nhưng mà con người ai chẳng có lòng háo thắng, cậu và những học sinh kia đều không hy vọng mình bị đánh giá thấp.
Đoạn Tư Tồn cười nói: “Trung học số Bảy và Đức Tâm là hai tấm gương của công lập và tư thục, tính chất khác nhau, năng lực không thể so cao thấp được.”
Các học sinh nói: “Cứng nhắc quá, thấy cứ nói là học sinh bên nào mạnh hơn đi?”
Đoạn Tư Tồn nói: “Bên nào cũng mạnh, và cũng có những điểm không mạnh.”
Học sinh không moi ra được đáp án là không chịu thôi, thu hẹp phạm vi lại: “Vậy học sinh lợi hại nhất mà thầy tự hào nhất là học trường nào?”
Một người khác xen mồm: “Rất lâu trước kia thầy Đoạn đã làm giáo sư đại học rồi, chắc chắn là sinh viên đại học.”
Đoạn Tư Tồn lắc đầu, ánh mắt sau thấu kính trở nên thẫn thờ, ảm đạm, giống như đang thả hồn đi đâu. Ông không quanh co hay bịa ra một đáp án mọi người thích nghe, mà nói: “Là học sinh khi thầy còn ở trung học số Bảy.”
Mọi người thốt lên những tiếng thất vọng, Kiều Uyển Lâm cũng thấy mất hứng, cúi đầu tiếp tục ghi số liệu thí nghiệm.
Có người vẫn chưa từ bỏ, nói: “Thầy Đoạn, học sinh đó là nhất khối ở trung học số Bảy hả thầy?”
Đoạn Tư Tồn nói: “Năm đó thì đúng là vậy.”
“Năm đó?”
Đoạn Tư Tồn nhớ lại: “Em ấy là học sinh mấy khóa trước, là học sinh ưu tú nhất thầy từng dạy. Lý tưởng kiên định, thiên phú xuất sắc, tiền đồ rộng mở.”
“Vậy người đó tốt nghiệp rồi hả thầy?”
“Thi đại học ra sao, thi vào trường nào thế thầy?”
“Học chuyên ngành gì vậy thầy?”
Đối mặt với bảy tám miệng lưỡi, Đoạn Tư Tồn chỉ cười cười cho có lệ.
Kiều Uyển Lâm đói bụng rồi, học xong tiết thí nghiệm liền giơ tay: “Thầy Đoạn, em xong việc rồi, có thể đi được chưa?”
Đoạn Tư Tồn nói: “Được rồi, báo cáo ngày mai nộp cho thầy.”
Kiều Uyển Lâm thu dọn cặp sách, suy nghĩ xem có nên ăn tối trên đường rồi mới về nhà không, rời khỏi phòng thí nghiệm, giọng nói bên trong dần dần không còn nghe thấy nữa.
Đám học sinh kia vẫn không chịu buông tha: “Thầy Đoạn, thầy vẫn chưa trả lời tụi em.”
Đầu óc Đoạn Tư Tồn bỗng nhiên hiện lên bóng dáng trên chiếc xe mô tô, mặt ông sa sầm: “Thầy không nhớ nữa, các em tranh thủ hoàn thành bài đi.”