• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Thừa lái xe tới đài truyền hình đón Kiều Uyển Lâm rồi cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, gặp đèn đỏ ở ngã tư, anh dừng xe lại, nói: “Không phải hôm nay được nghỉ hả?”

Kiều Uyển Lâm tìm một cái cớ: “Có vài tài liệu cần nộp cho sếp Tôn.”

Ấn tượng của Lương Thừa với Tôn Trác chủ yếu đến từ chương trình y học rất lâu trước đây, cộng thêm lần giải thích cho Kiều Uyển Lâm, anh cảm thấy Tôn Trác không phải là một lãnh đạo hống hách.

Nhưng mà thái độ của cấp trên và tố chất của cấp dưới có quan hệ rất lớn, anh nói: “Em làm việc tốt, ông ấy rất quý trọng em.”

Kiều Uyển Lâm gật gù: “Em cũng rất kính phục ông ấy.”

Đến siêu thị, Lương Thừa đã liệt kê những thứ cần mua dựa theo thực đơn nên chỉ cần mua theo đó là được. Hai người càn quét một đống đồ, Kiều Uyển Lâm còn bỏ thêm rất nhiều đồ ăn vặt.

Về đến nhà là bắt đầu lóng nga lóng ngóng, có thể nói Kiều Uyển Lâm là một người chưa từng làm việc nhà, hoàn toàn không biết nấu ăn. Lương Thừa không xem trọng việc ăn uống, tài nấu nướng rất bình thường nhưng cũng không có ý định luyện tập. Tóm lại độ khó nấu ăn đãi khách đã giảm bớt đi nhiều.

Kiều Uyển Lâm rửa xong hai rổ rau là bắt đầu bực bội rồi, bèn lượn ra phòng khách xé một gói bim bim tôm, Lương Thừa ở trong bếp nói: “Em sao thế?”

Cậu nói rất hùng hồn: “Bác sĩ Lương, không phải anh bảo em nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sao?”

Lương Thừa nói: “Đi một quãng đường xa đến chỗ làm cũng chẳng thấy em than mệt.”

Kiều Uyển Lâm nghẹn họng, đề nghị: “Hay là chúng ta gọi một phần ăn gia đình đi, ít nhất bày trên bàn cũng đỡ thấy trống trải.”

“Vậy thì gọi đồ ăn của nhà hàng hải sản cho rồi.” Lương Thừa còn giảo hoạt hơn, “Bảo anh Ứng mang đến luôn, đỡ tốn phí ship.”

Đang hò nhau tính kế thì chuông cửa vang lên, Kiều Uyển Lâm đi ra huyền quan.

Ngoài cửa, Ứng Tiểu Quỳnh đeo một cái mắt kính đen, tay trái xách một lốc bia, tay phải cầm một hộp thăn bò, vào nhà ngửi thử, chẳng có mùi gì, nói: “Ít nhiều gì cũng phải hầm ít canh trước chứ cái bọn này.”

Kiều Uyển Lâm hết sức nhiệt tình: “Anh Ứng, em dẫn anh đi tham quan.”

Lần đầu tiên Ứng Tiểu Quỳnh đến nhà, dạo hết một vòng rồi quay lại cửa bếp, Kiều Uyển Lâm định vào trong giúp đỡ thì bị kéo lại, trực giác anh nói cho anh biết Kiều Uyển Lâm rất có khả năng là một chủ nhà đốt cháy lò nướng và làm nổ tung nồi áp suất.

“Đi ăn bim bim của nhóc đi.” Ứng Tiểu Quỳnh đi rửa tay rồi tới thái đồ ăn thay cậu.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sao lão Tứ không đến cùng anh?”

“Nhóc suốt ngày chí chóe với cậu ta, giờ không gặp lại thấy nhớ à.” Ứng Tiểu Quỳnh cười nói, “Nhưng mà anh không thông báo cho cậu ta, nên tối nay cậu ta không tới.”

Lương Thừa khựng lại: “Anh không thông báo? Em cũng không thông báo cho người khác.” Người khác là chỉ Trịnh Yến Đông, lần trước gây náo loạn ở nhà hàng xong, định hỏi thử ý của Ứng Tiểu Quỳnh rồi mới nói.

Chuông cửa lại vang lên, Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Không cần hỏi, anh gọi người ta tới rồi.”

Lưỡi dao gõ thoăn thoắt trên thớt, giọng nói sắc bén, Ứng Tiểu Quỳnh là một người có tính cách vui buồn gì đều viết hết lên mặt, hiếm khi lại che giấu cảm xúc như lúc này.

Lương Thừa hơi nghiêng mắt, cảm thấy sắp có chuyện gì đó, lúc duỗi tay lấy lọ tiêu anh thấp giọng: “Anh Ứng ——”

“Yên tâm đi.” Ứng Tiểu Quỳnh thái miếng dưa leo cuối cùng, lấy phần gốc lên cắn một miếng rồi bỏ vào thùng rác, bịch, kết thúc, “Hai chúng ta đều là những ông chú già đã trải qua bao sóng gió, anh biết điểm dừng mà.”

Trịnh Yến Đông cởi áo khoác tiến vào, quen nhau biết bao nhiêu lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận được điện thoại mời đi ăn của Ứng Tiểu Quỳnh, hơn nữa còn mới bị chửi cho một trận, trong lòng hơi bối rối, nên nhướng nhướng lông mày với Lương Thừa.

Ứng Tiểu Quỳnh cắm mặt vào bàn nấu không quay đầu lại, nói: “Ai xịt nước hoa thế?”

Trịnh Yến Đông trả lời nhỏ nhẹ: “Là nước hoa cologne.”

Lương Thừa cũng ghét mấy mùi hương linh tinh này, anh nói: “Giao tiếp với thi thể đâu cần tinh tế thế chứ.”

Người khác đi làm xịt nước hoa, Trịnh Yến Đông thì tan làm mới xịt, hắn sợ bị người ta ngửi được mình tiếp xúc với thi thể, sắp thành bệnh ám ảnh cưỡng chế luôn rồi. Hắn mặc kệ những lời châm biếm kia, xắn tay áo lên chủ động tới giúp.

Ứng Tiểu Quỳnh đặt dao xuống, nhường chỗ: “Vậy anh qua chơi với Tiểu Kiều đây.”

Người ta vừa đi là tim Trịnh Yến Đông lại gõ trống, hỏi: “Anh ấy gọi tao tới chơi, lại trưng ra thái độ đó, chẳng lẽ là Hồng Môn Yến sao?” (*)

(*)Hồng Môn Yến: Hạng Vũ chuẩn bị một bữa tiệc ở Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích vui vẻ, bên trong thì âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy bề ngoài thì bình yên nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.

Lương Thừa nói: “Bây giờ mày chuồn còn kịp đó.”

“Thôi kệ, thương tích tàn phế gì thì mày băng bó cho tao.” Trịnh Yến Đông khẽ giọng, “Vụ án tao đang nhận đã kết thúc rồi, đáng lẽ tối nay đi ăn với đội cảnh sát hình sự, không biết tới bao giờ mới lại nói chuyện với Trình Hoài Minh nữa.”

Lương Thừa biết Trịnh Yến Đông vẫn còn lưu luyến vụ án năm xưa, hít sâu một hơi, nói: “Có lẽ không cần rắc rối thế đâu.”

Ban công tối thui, Kiều Uyển Lâm xách bình tưới đứng thẫn thờ bên cạnh giá cây đỗ quyên. Ứng Tiểu Quỳnh bật đèn tường, đi tới quàng vai cậu, Kiều Uyển Lâm giật bắn người vung vẩy một đống nước.

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Nghĩ gì thế?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Mẹ em.”

Người trưởng thành thường xấu hổ không nói rõ những chuyện này, nhưng Ứng Tiểu Quỳnh lại không cười chê cậu. Cậu nhớ tới Lương Thừa và một vài lời đồn trong giang hồ, Ứng Tiểu Quỳnh và Ứng Tiểu Ngọc là trẻ mồ côi, nên cậu ôm ngược lại anh, nói: “Có huynh đệ vẫn là tốt nhất.”

Một bữa cơm nấu từ chiều đến tận tối mịt, lúc trước ông chủ tiệm băng đĩa tặng cho mấy đĩa phim, trong phòng khách chiếu những bộ phim cũ, bốn người ngồi quây xung quanh bàn trà.

Ứng Tiểu Quỳnh khui ba chai bia, rồi móc ra một hộp sữa đậu nành từ trong túi áo khoác đưa cho Kiều Uyển Lâm.

Ngày lễ đã qua, bữa tiệc này đúng thật là hơi muộn, mọi người tụ tập một bữa là vui rồi, bia qua ba vòng, cả bốn người hẹn nhau mùa xuân ấm áp đẹp trời thì cùng đi du lịch.

Chủ đề nói chuyện kéo từ hiện tại về đến tám năm trước, Kiều Uyển Lâm tạm thời gỡ bỏ được tâm sự.

Bỗng nhiên Trịnh Yến Đông hỏi: “Cậu nhóc chủ nhà, anh biết hơi muộn, hồi xưa nhóc ghen tị với anh phải không?”

“Ặc…” Kiều Uyển Lâm bóp dẹt hộp sữa, “Em tưởng anh là mối tình đầu của Lương Thừa, muốn tìm anh ấy để nối lại tình xưa.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Sao không ghen tị với anh, hồi xưa anh cỡ tuổi nhóc bây giờ nè, hào hoa phong nhã thế còn gì.”

“Phải rồi, nguyên cây hoa lá hẹ luôn.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em tận mắt chứng kiến anh dùng một chân đá bay Liễu Nghị, vô cùng ghê gớm, không dám liên tưởng anh đến chuyện tình yêu phàm tục đâu.”

Trịnh Yến Đông cười đến nỗi sặc, phải nuốt một ngụm bia để lưu thông hơi thở, sau đó khui một chai mới rót đầy cho Ứng Tiểu Quỳnh. Nhân bầu không khí đang vui vẻ, hắn nói: “Tối hôm đó là em đường đột quá.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Không hỏi nữa à?”

Trịnh Yến Đông nào dám: “Khi nào anh muốn nói thì nói.”

Ứng Tiểu Quỳnh cầm ly bia lên nốc một hơi cạn sạch, vừa vô tư vừa phóng khoáng: “Anh muốn nói trong tối hôm nay.”

Phòng khách chỉ còn lại âm thanh của bộ phim điện ảnh, Trịnh Yến Đông cầm chai bia ngạc nhiên, Kiều Uyển Lâm tò mò ngẩng đầu lên, Lương Thừa đặt đũa xuống, lau miệng xong vò tờ khăn giấy thành một cục.

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Thật ra lần trước nổi cáu xong thì anh có suy nghĩ lại, thời điểm đó anh cũng đã chấp nhận số phận rồi. Những người tối nay đều là anh em của anh, anh không cần phải kiêng dè nữa.”

Trịnh Yến Đông ngược lại thấy bất an, duỗi tay ra định ngăn cản nhưng bị Ứng Tiểu Quỳnh túm lấy cổ tay.

Ứng Tiểu Quỳnh đã bộc bạch một cách trôi chảy: “Mười sáu năm trước, người anh giết tên Thường Lạc Băng.”

Lương Thừa nói: “Anh Ứng, suy nghĩ cho thật kĩ.”

“Có gì phải suy nghĩ đâu, chuyện từ đời nào rồi.” Ứng Tiểu Quỳnh cười khẩy một cái, “Anh và chị anh là trẻ mồ côi, khi được đưa vào viện mồ côi thì anh sáu tuổi, chị tám tuổi, tuổi đã lớn nên khó được nhận nuôi nữa. Hơn nữa hai người bọn anh cũng không muốn chia xa, mà người có thể nhận nuôi cùng lúc hai đứa lại càng ít, cho nên cứ dây dưa mãi như thế.”

Hai chị em dần dần trưởng thành, mãi cho tới năm Ứng Tiểu Ngọc mười lăm tuổi được Thường Lạc Băng ngỏ ý nhận nuôi, nhưng không bao gồm Ứng Tiểu Quỳnh.

Hai chị em sống nương tựa vào nhau không nỡ tách ra, nhưng mà Thường Lạc Băng nói muốn tài trợ cho Ứng Tiểu Quỳnh đi học, cho nên Ứng Tiểu Quỳnh dao động. Mà Ứng Tiểu Quỳnh cũng hy vọng chị mình được sống tốt hơn, nên bằng lòng ở lại một mình.

“Sau khi chị anh được Thường Lạc Băng nhận nuôi, người phụ trách khi đó đột ngột rời khỏi viện mồ côi, mẹ nó anh còn thấy tiếc nuối nữa chứ.”

Ba tháng sau, Ứng Tiểu Ngọc ở gia đình mới lần đầu tiên liên lạc với Ứng Tiểu Quỳnh, nói cho anh biết tất cả mọi thứ vẫn ổn.

Ứng Tiểu Quỳnh tưởng rằng chị mình thật sự đang sống rất tốt, tuy không thể gặp mặt nhưng cũng cảm thấy hài lòng rồi. Thường Lạc Băng trả học phí cho anh, đợi đến khi tốt nghiệp cấp hai, ông ta muốn thu xếp cho anh học ở một trường nội trú ở tỉnh khác.

Phần lớn những người nhận nuôi đều không muốn con nuôi của mình có bất kì liên hệ gì với người nhà trong quá khứ, anh có thể hiểu được, chỉ là anh sắp phải rời Bình Hải rồi, trước khi đi hy vọng được gặp mặt Ứng Tiểu Ngọc một lần.

Nhưng lại bị Thường Lạc Băng cự tuyệt, bất kể anh có cầu xin cỡ nào thì cũng không cho. Anh chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng nảy sinh hoài nghi.

“Anh chạy ra khỏi viện mồ côi, không đi học nữa, chỉ muốn đi tìm chị thôi, nhưng đợi đến khi anh vất vả bao nhiêu công sức gặp được chị ấy…”

“Sự tiều tụy mà chị ấy không thể nói ra, anh vừa nhìn là nhận ra ngay.” Ứng Tiểu Quỳnh siết chặt cổ tay Trịnh Yến Đông, mặt đồng hồ bằng đá sapphire khiến lòng bàn tay anh đau nhói, “Chị ấy bị Thường… tròn ba năm, vậy mà anh chẳng biết gì hết.”

Kiều Uyển Lâm che miệng, cậu từng nghe nói Ứng Tiểu Ngọc bị người ta ức hiếp, từng muốn tự tử, nhưng cậu đã coi nhẹ sự tàn nhẫn của sự thật rồi.

Ứng Tiểu Quỳnh nghẹn ngào: “Đây vốn không phải là nhận nuôi, mà là một vụ mua bán người giữa Thường Lạc Băng và con mụ phụ trách đã trốn đi biệt tăm từ thuở nào.”

Kiều Uyển Lâm cầm hộp khăn giấy đi sang bên cạnh Ứng Tiểu Quỳnh: “Anh Ứng… Đừng nói nữa, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

Cằm Ứng Tiểu Quỳnh bạnh ra như muốn cắn nát hàm răng vậy: “Cho dù có xử phạt ông ta thì anh cũng không thể hả giận được, cái mạng quèn này của anh anh cũng cóc thèm, anh chỉ muốn giết ổng.”

Mới đầu Thường Lạc Băng chưa chết, sau khi được cứu thì rơi vào trạng thái thực vật, mấy tháng sau mới trút hơi thở.

Ứng Tiểu Quỳnh buông Trịnh Yến Đông ra, nói: “Anh thật sự đã phạm tội, là cố ý giết người, không có gì oan uổng hết, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu xử phạt rồi.”

“Không…” Trịnh Yến Đông cố gắng sắp xếp dòng suy nghĩ, “Anh đã phạm tội nhưng Thường Lạc Băng thì tội ác tày trời, nếu như phán quyết ——”

Lương Thừa từ nãy giờ vẫn giữ im lặng chợt lên tiếng ngắt lời: “Không đủ chứng cứ, Thường Lạc Băng không bị định tội. Còn anh Ứng thì bị luật sư bên kia phỉ báng ngược lại, nhét thêm tội vơ vét tài sản của Thường Lạc Băng, nên đã thua kiện.”

Ứng Tiểu Quỳnh cầm chai bia lên nốc, chất lỏng mát lạnh chảy dọc từ khóe miệng xuống cằm, Kiều Uyển Lâm vội vàng lau đi, cuối cùng anh thở một hơi thoang thoảng mùi bia: “Từ đầu đến đuôi là như vậy đó.”

Trịnh Yến Đông chưa bao giờ hối hận như lúc này: “Là tại em khốn nạn, em không nên nhiều chuyện như thế.”

“Cậu lo lắng cho anh, anh biết.” Ứng Tiểu Quỳnh hít mũi thật mạnh, “Trước khi tới đây anh và chị Ngọc đã quyết định buông bỏ chuyện này, nói ra được thấy rất nhẹ nhõm.”

Lương Thừa chẳng ăn uống gì mấy, rót đầy một ly bia, nói: “Anh Ứng, em kính anh.”

Ứng Tiểu Quỳnh mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ cong khóe miệng hất cằm với Lương Thừa, giống như không cần phải nói gì cả.

Một lốc bia đã uống sạch trơn, Kiều Uyển Lâm vắt khăn ướt lau mặt cho Ứng Tiểu Quỳnh, ngồi bên cạnh mắng chửi chung cho đã nư, mấy lần ghé lại gần vỗ lưng, Ứng Tiểu Quỳnh xô cậu ra: “Ây, không được đụng tới vợ bạn…”

Trịnh Yến Đông đã gọi người lái thay rồi, hắn cầm áo khoác đưa Ứng Tiểu Quỳnh về nhà nghỉ ngơi. Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm tiễn bọn họ xuống lầu, gió lạnh thổi một cái, Ứng Tiểu Quỳnh rùng mình dừng lại.

“À quên nói, sớm sinh quý tử nhá.”

Hôm nay chịu cú sốc lớn quá, Kiều Uyển Lâm cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ gì cũng đều dư thừa, bèn tiến về phía trước ôm lấy Ứng Tiểu Quỳnh, nói: “Anh Ứng, sau này em sẽ là em trai của anh.”

“Em trai à, mày sắp ghì chết anh rồi đấy.” Ứng Tiểu Quỳnh vùng ra, ôm mặt cậu, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở kho hàng Lĩnh Hải, nhóc đeo cái cặp ban biên tập tin tức, rất giống một chuyện hồi trước… Nhóc có tiềm năng làm một phóng viên tốt, vậy thì phải làm cho đàng hoàng đấy.”

Trịnh Yến Đông dìu Ứng Tiểu Quỳnh lên xe, cách cửa kính xe vẫy tay.

Kiều Uyển Lâm dán tới bên cạnh Lương Thừa, cảm thấy lời vừa rồi còn có ý nghĩa sâu xa khác: “Anh Ứng có ý gì thế?”

Lương Thừa nói: “Đừng nghĩ nhiều, ảnh xỉn nên nói vậy thôi.”

Xe ô tô khởi động, chạy khỏi con đường hẹp trong khu chung cư, Ứng Tiểu Quỳnh ngồi vuốt mặt, lần mò móc ra lọ thuốc hít mũi trong túi Trịnh Yến Đông, ngửi một lúc cũng tỉnh táo hơn chút.

Chốc lát sau, anh nói nhẹ bẫng: “Tiểu Trịnh à, hóa giải nghi ngờ rồi chứ.”

Trịnh Yến Đông mới biết Ứng Tiểu Quỳnh không say lắm, cũng ý thức người đàn ông này chững chạc hơn vẻ bề ngoài xinh đẹp rất nhiều, hắn cũng bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu.

Ứng Tiểu Quỳnh: “Cậu cũng là người tài cao học rộng, rốt cuộc trong não cậu chứa gì thế?”

Nhưng ngược lại Trịnh Yến Đông quá nhạy bén, hắn nói: “Vụ kiện đó rõ ràng là điểm mấu chốt, nhưng tại sao chỉ nói qua loa như thế? Cảnh ngộ của anh và Lương Thừa có liên quan đến nhau, em nghĩ đi nghĩ lại thì nhớ ra cha nuôi của Lương Thừa cũng là một luật sư?”

Ứng Tiểu Quỳnh chịu thua: “Cậu một vừa hai phải thôi.”

“Em chỉ không hiểu.” Trịnh Yến Đông đoán, “Thường Lạc Băng qua đời, luật sư biện hộ của ổng cũng chết, theo lý thì không có gì mà không thể nói, chẳng lẽ còn có người nào không muốn dính líu tới hay sao?”

Ứng Tiểu Quỳnh hạ cửa kính xe xuống, hứng gió lạnh thầm thừa nhận.

Trịnh Yến Đông hiểu ra, việc tìm kiếm của hắn có thể sẽ làm bại lộ một thứ gì đó mà Ứng Tiểu Quỳnh và Lương Thừa muốn giấu đi, cho nên bọn họ quyết định nói ra, để vụ việc này dừng lại tại đây.

Hắn thề thốt: “Anh yên tâm, em sẽ không hỏi bất kì câu nào nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh hừ một tiếng: “Cậu vẫn có thể đến nhà hàng.”

Hôm sau, Kiều Uyển Lâm từ chung cư đến thẳng đài truyền hình.

Phòng tư liệu chỉ cho phép người có thẻ nhân viên đã hẹn trước, mỗi lần vào giới hạn hai tiếng. tối qua Kiều Uyển Lâm ngủ không được ngon lắm, nhưng lại không muốn chậm trễ thời gian rồi phải hẹn lại nên cố gắng vực dậy tinh thần để tới.

Đăng nhập vào hệ thống nội bộ, cậu lọc ra toàn bộ phỏng vấn Lâm Thành Bích đã thực hiện trước khi từ chức. Những phỏng vấn nhân vật bình thường sẽ đặt tên họ lên tiêu đề, cậu gõ “Triệu Kiến Triết” vào ô tìm kiếm.

Kết quả cho ra chỉ vỏn vẹn có một bài, cậu nhấp vào, đúng là chuyên mục Lâm Thành Bích phỏng vấn Triệu Kiến Triết.

Tiêu đề phụ dùng để khái quát điểm quan trọng có chứa cụm từ “vụ án kịch tính” mà Tôn Trác đã nói —— “Vụ án nhận nuôi” nằm trong ngoặc kép.

Kiều Uyển Lâm hơi giật mình, cậu kiểm tra thời gian, vừa đúng là mười sáu năm trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK