Nhưng mà tiếp xúc lâu dần, mọi người đã được lĩnh hội sự khó gần của chàng nam thần này, hành xử lạnh lùng, không thích xã giao, nói chuyện không quá ba phút, tính cách còn cứng hơn cả tay nghề.
Vì thế mà Lương Thừa, dựa vào thực lực của một mình mình, vận đào hoa nhiều năm nay vẫn mãi không thịnh vượng. Ngoại trừ Kiều Uyển Lâm năm mười sáu tuổi hăng hái hết mình thì mấy năm nay chẳng có nụ hoa nào xuất hiện.
Cầm tờ giấy kia lên, Lương Thừa đọc tỉ mỉ nét bút trên đó, không nghĩ ra được nguyên cớ gì, liền vo lại ném vào thùng rác ở góc tường.
Anh nói: “Chắc là trò ác ý thôi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Ai lại xem lời tỏ tình thành trò ác ý hả?”
Cửa thang máy mở ra, người đến khám bệnh đã nhiều hơn, Lương Thừa đẩy cậu đi vào trong đám người, đợi đến khi cửa khép lại, không gian nhỏ bé này trở lại yên tĩnh, anh mới hỏi: “Em để bụng à?”
Kiều Uyển Lâm không thừa nhận cũng không phủ nhận, để tránh người lạ hóng hớt, mấy lọn tóc của cậu bị vểnh lên, quẹt bên tóc mai Lương Thừa làm anh hơi rùng mình.
Chịu đựng đến khi xuống bãi xe, Lương Thừa ngứa quá chịu không nổi, giơ tay lên đè chóp tóc Kiều Uyển Lâm, nói: “Bà ngoại gọi điện cho em đấy.”
Kiều Uyển Lâm mở điện thoại ra, không thấy cuộc gọi nhỡ.
“Anh nghe rồi.” Lương Thừa nói, “Lát nữa em gọi lại đi.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Bà có biết là anh không, có phải ngạc nhiên lắm không?”
Lương Thừa chỉ “Ừm” một tiếng chứ không nói gì nữa. Lái xe rời khỏi bệnh viện, anh lái chậm hơn bình thường một chút, Kiều Uyển Lâm ngồi ở ghế phụ lái gọi lại cho Vương Nhuế Chi.
Hai bà cháu đã lâu không gặp, lần cuối gọi là lúc cậu tốt nghiệp, Kiều Uyển Lâm kéo dài ngữ điệu tràn đầy sức sống, chúc lễ, hỏi thăm sức khỏe, chỉ riêng câu “Con nhớ bà quá” cũng nói tới bốn, năm lần.
Cậu không nhắc chữ nào về chuyện gặp Lâm Thành Bích, giống như phương diện nào trong cuộc sống cũng tốt đẹp, công việc thuận lợi, cấp trên hiền từ, gia đình mỹ mãn hòa hợp, chỉ còn thiếu một cái sổ tiết kiệm nữa là mua được Mercedes.
Lương Thừa lẳng lặng lái xe, khi rẽ ở ngã tư chợt liếc về phía kính chiếu hậu bên đó, đúng lúc Kiều Uyển Lâm vừa ngừng nói, xoay mặt lại nhìn anh.
Tầm mắt hai người giao lưu ngắn ngủi, Kiều Uyển Lâm trả lời: “Vâng, anh ấy về Bình Hải rồi, làm bác sĩ… Không biết sau này có đi nữa không.”
Câu chữ trong điện thoại rất mơ hồ, chắc là Vương Nhuế Chi cũng chưa biết phải hỏi làm sao. Kiều Uyển Lâm cũng không biết nói rõ như thế nào chỉ bằng vài ba câu, Kiều Văn Uyên và mẹ nuôi của Lương Thừa kết nghĩa phu thê, nhưng quan hệ nuôi dưỡng đã bị hủy bỏ rồi.
Cuối cùng điện thoại hết pin nên phải tắt máy, cậu nói: “Ngoại ơi, hôm khác con sẽ kể tỉ mỉ với ngoại sau.”
Về đến nhà, Lương Thừa không xuống xe luôn, anh định về chung cư xử lý một vài báo cáo luận văn, còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để sẵn sàng cho ca phẫu thuật chiều ngày mai.
Trước khi xuống xe, Kiều Uyển Lâm móc chiếc bút ghi âm từ trong balo ra, hỏi: “Anh sửa cái này giùm em được không?”
Lương Thừa nhận lấy: “Hỏng rồi à?”
“Cứ bị mất tiếng mấy giây, với lại âm lượng cũng nhỏ lắm.” Kiều Uyển Lâm đau lòng nói, “Mới mua lúc chuyển sang nhân viên chính thức, em còn khắc chữ lên nó nữa.”
Móc cài trên nắp bút có gắn một miếng kim loại nhỏ bằng đầu móng tay, không khắc đủ ba chữ, nên cậu khắc cái tên tiếng Anh từ sau khi tốt nghiệp Đức Tâm không còn dùng nữa.
Lương Thừa đút vào túi, nói: “Để anh thử xem, George.” (*)
(*) George có phiên âm Hán Việt là Kiều Trị, ngoài ra nó cũng là tên bé heo George em trai của heo Peppa trong phim hoạt hình “Heo Peppa”, cái mọi người chọc Lương Thừa là heo Peppa:))))
Kiều Uyển Lâm: “…”
Lễ rồi mà trong nhà không có chút không khí đoàn viên, Hạ Tiệp đi làm, Kiều Văn Uyên bay ra tỉnh khác tham dự hội nghị nghiên cứu, sáng mai mới về được. Kiều Uyển Lâm nghỉ ở nhà nửa ngày, buổi chiều đến đài truyền hình tăng ca cho kịp lên sóng.
Sau một đêm vắng lặng, cậu nhận được thông báo là cả nhà cô Kiều Văn Bác sắp đến chơi. Khi Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp kết hôn thì bên nhà có việc không đến được, bây giờ nhân dịp lễ tụ họp một bữa.
Từ khi ba mẹ ly hôn, Kiều Uyển Lâm ngày càng ghét họp mặt gia đình. Họ hàng toàn xuýt xoa cậu sức khỏe yếu, không ai thương, cậu thấy mình như một con gà con bị nhuộm lông đủ màu sắc, vừa thê thảm vừa phải khoe cho người ta ngắm.
Nhưng mà lần này thì khác, cậu thấy Hạ Tiệp rất tốt, thoải mái để người khác nhìn thấy cậu cũng sống rất tốt.
Chập tối, đèn đóm trong nhà sáng choang, cả nhà cô Kiều Văn Bác đến rất đúng giờ, mang quà theo bày đầy cả bàn ăn.
Kiều Uyển Lâm tan làm về nhà, mua một bó mẫu đơn. Hôm diễn ra hôn lễ, cậu ngượng nghịu chưa tặng được bó lưu ly, hôm nay tặng hoa cho Hạ Tiệp trước mặt mọi người, âm thầm để mọi người biết rằng cậu đã chấp nhận bà là người trong gia đình rồi.
Hạ Tiệp mừng rỡ đi tìm lọ hoa, ngồi bên bàn ăn cẩn thận cắt tỉa. Khách đến chơi toàn là thân thích là họ Kiều, cứ hàn huyên liên mồm không dứt, Kiều Uyển Lâm không nghe Hạ Tiệp nhắc gì đến cha mẹ hay anh em, nghĩ chắc là trong nhà ít người, nếu không thì cũng chẳng bị chồng trước ức hiếp đến mức độ đó.
Cậu chủ động đi tới, không nói năng gì, chỉ chu đáo ngồi bên cạnh giúp đỡ.
Lát sau, Diêu Phất cũng tới, nói: “Mợ ơi, mợ để lại nhiều lá quá, cắt bớt đi sẽ đẹp hơn đó.”
Hạ Tiệp hơi giật mình, không ngờ được gọi “mợ” dễ dàng như thế, đưa ra ý kiến như người một nhà, bà nói: “Vậy con giúp mợ nhé?”
Kiều Uyển Lâm bị Diêu Phất đẩy ra, bèn loanh quanh trong bếp, trong nồi đang nấu trà bưởi, trong lò nướng đang quay một con gà. Cậu nhìn đồng hồ, không biết Lương Thừa có tới kịp không.
Mãi đến khi khai tiệc, bên ngoài cũng không có tiếng động cơ Mercedes. Kiều Uyển Lâm tự ý xé một cái đùi gà, mỗi món ăn đều chừa lại một chút, rót trà bưởi ra một chai rồi thêm gấp đôi mật ong.
Mới đầu bầu không khí rất hòa nhã, sau đó anh em nhà họ Kiều tranh cãi về tai nạn y học, chẳng ai phục ai, chuẩn bị biện luận ba trăm hiệp. Chú cậu lủi đi tè, bên viện bảo trợ bà mẹ và trẻ em gọi tới, Hạ Tiệp về phòng ngủ nghe điện thoại.
Kiều Uyển Lâm và Diêu Phất lượn ra sân hóng gió, sau khi bước vào xã hội thì càng hiếm khi gặp mặt, tán dóc rất lâu, mà tám mươi phần trăm là đều liên quan đến công việc.
“Nhớ những ngày còn học ở Đức Tâm quá đi.” Diêu Phất nói, “Môn bắt buộc môn tự chọn hay các kiểu hoạt động cộng lại cũng không làm khó được chị, bây giờ một yêu cầu của bên A thôi cũng đủ làm chị ngã quỵ.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Bên A có mắng chị không, tổng biên tập của bọn em ngày nào cũng mắng em.”
So xem ai thảm hơn xong thấy thoải mái hơn chút, Diêu Phất nói: “Nghỉ lễ cũng chẳng đi đâu được, nhớ lại năm xưa lớp quốc tế tham gia hoạt động văn hóa, đi du xuân, còn có party nữa, sướng muốn chết luôn.”
Kiều Uyển Lâm không đi, thấy hơi tiếc nuối. Diêu Phất bỗng nhiên cười rộ lên: “Còn nhớ lúc ở nhà ga em ôm chặt lấy trợ giảng Lương không chịu buông tay, mọi người đều đồn em come out rồi.”
Kiều Uyển Lâm cũng cười theo, chợt nói: “Em thích đàn ông thật mà.”
Thật ra vận đào hoa của cậu tốt lắm, từ khi vào nhà trẻ đã thông minh trầm tính, trước giờ không tinh quái đi ức hiếp người khác, mấy bạn nữ rất thích chơi với cậu. Lên trung học thì trở thành học sinh giỏi, khi tốt nghiệp cán sự môn Sinh còn từng tỏ tình với cậu.
Lên đến đại học, người bày tỏ với cậu có cả nam lẫn nữ, mới dạo trước còn có Lôi Quân Minh… Chỉ là từ đầu đến cuối cậu vẫn độc thân, dường như chưa từng rung động với ai.
Dẫu sao tám năm trước đã từng đạt tới đỉnh điểm, sau này có gặp nhiều người hơn nữa, nhưng trái tim cậu cũng rất khó mà dậy sóng được.
Diêu Phất ngẩn ra một hồi, sực tỉnh ngộ: “Thảo nào trước giờ chẳng thấy em nhắc đến chuyện yêu đương, vậy bây giờ em… có chưa?”
“Chưa.” Kiều Uyển Lâm lắc đầu, “Chị, lỡ sau này em có come out, chị phải nói giúp em đấy.”
Diêu Phất nói đương nhiên rồi, cô lo trước tính sau: “Phải trải thảm trước đi, em có từng ám chỉ với cậu chưa?”
Kiều Uyển Lâm kinh ngạc: “Đâu cần sớm vậy chứ?”
“Càng sớm càng tốt.” Diêu Phất khuyên cậu, “Cứ coi như chuẩn bị tham gia một kỳ thi có độ khó cao, xác suất tạch cực lớn, cho nên em phải nói trước khi thi, trạng thái không tốt này, lo âu này. Đợi đến khi có điểm rồi mới nói thì còn tác dụng khỉ gì nữa, tất cả đều do em không chịu khó.”
Nói xong, Diêu Phất vào nhà ăn hoa quả, Kiều Uyển Lâm ở lại ngoài sân trầm tư.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu tỉnh táo hơn một chút, chẳng lẽ chỉ có mình mình bày mưu tính kế à? Cho dù sau này come out thật, vậy thì cũng… đâu phải là do cậu đầu têu.
Kiều Uyển Lâm mở WeChat ra, lướt vòng bạn bè như chẳng có chuyện gì, rồi quay về danh sách trò chuyện bấm ảnh đại diện chú chó trắng, gõ: Cả nhà ăn xong hết rồi.
Lương Thừa: Ừm.
Kiều Uyển Lâm: Anh có tới nữa không?
Lương Thừa: Không tới, mới phẫu thuật xong.
Kiều Uyển Lâm: Vậy cơm tối thì sao?
Lương Thừa: Về nhà ăn đại gì đó.
Nhấn gửi đi xong, Lương Thừa lấy quần áo trong tủ ra thay, buổi sáng có một ca phẫu thuật nội soi, buổi chiều ngâm hết sáu tiếng đồng hồ trên bàn mổ. mới vừa kết thúc, đến cả tắm rửa cũng lười.
Hai chân như hai cái máy đã gỉ sắt, Lương Thừa nhịn đau thay đồ tan làm, đứng ở cổng bệnh viện gọi một chiếc taxi.
Anh ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, bảo tài xế lái đến trước cửa chung cư, khi vào thang máy mới nhớ ra đã quên mua một phần cơm tối mang về.
Trong tủ lạnh chỉ còn lại một đống nước suối và một lọ tương ớt, anh uống hết nửa chai nước, ráng tỉnh táo vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngâm mình trong nước nóng, cơ bắp và gân cốt dần dần thả lỏng, Lương Thừa tắm xong lau người qua loa, đội khăn tắm về phòng ngủ, nhìn thấy chiếc bút ghi âm ở cuối giường.
Đã sửa xong rồi, lúc nói chuyện quên báo cho George biết.
Lương Thừa lên giường dựa vào đầu giường, tắt đèn đi. Tầng năm mươi hai không cần kéo rèm, ánh trăng sáng rọi vào tường, ánh sáng lung linh, tâm trạng không tốt thì sẽ mất ngủ, tâm rạng tốt thì thấy diễm lệ.
Anh nhìn chằm chằm một hồi lâu, nghiêng người khom eo, mở ngăn cuối bị khóa ở tủ đầu giường ra.
Dưới hàng cây xanh trước chung cư, một bóng người đang lững thững đi dạo, đeo tai nghe ngâm nga bài hát, tay trái xách phần đùi gà được giữ ấm, tay phải xách một bình trà bưởi.
“Woooo… Yeahhh…” Âm cuối lạc giọng rồi.
Kiều Uyển Lâm đứng bên cạnh bồn hoa, bấm nút dừng, cố gắng ngước đầu lên, đếm ngược từ trên nóc xuống, nhìn đến cửa sổ tầng năm mươi hai.
Tối om om, là chưa về, hay là đã ngủ rồi?
Cậu nhấn số điện thoại của Lương Thừa, rung chuông rồi, bình thường rung ba, bốn tiếng đã nhận, bây giờ vang mười mấy tiếng cũng không ai bắt.
Kiều Uyển Lâm hơi lo, cúp máy gọi lại lần nữa, lại vang lên bảy, tám tiếng, cuối cùng Lương Thừa cũng nghe, câu “Alo” không được rõ ràng lắm.
Cậu liền hỏi: “Anh ở bệnh viện hả?”
Giọng Lương Thừa hơi khàn: “Không có.”
“Vẫn chưa tan làm sao?” Kiều Uyển Lâm hỏi tiếp, “Hay là đang trên đường.”
Lương Thừa trả lời: “Đang ở nhà.”
Kiều Uyển Lâm chợt nhíu mày, nghĩ lúc nãy mình đếm tầng sai rồi, nhìn vọng lên tấm cửa kính buồn bực: “Sao lâu thế mới bắt máy, anh đang ngủ hả?”
“Không có.” Tốc độ nói của Lương Thừa dần tăng lên, nhưng nhả chữ nặng hơn bình thường, “Có chuyện gì thế?”
Kiều Uyển Lâm ngờ vực, có cảm giác hoang mang như bị lừa, cậu ấn mạnh tai nghe, tìm cớ: “Không có gì, em muốn hỏi bút ghi âm đã sửa xong chưa.”
Lương Thừa không trả lời, trong điện thoại yên tĩnh như đã cúp máy vậy, Kiều Uyển Lâm bất an đi lòng vòng một chỗ.
Bỗng nhiên, trong tai nghe phát ra một tiếng rên rỉ, dường như còn mang theo tiếng thở dốc cuồng nhiệt lọt vào lỗ tai.
Kiều Uyển Lâm đứng sững, thân là một người đàn ông trưởng thành, cách đây không lâu cũng từng đích thân trải nghiệm, cậu nghe liền hiểu tình hình.
Nhưng cậu vẫn còn mông lung, dò hỏi: “… Anh đang làm gì vậy?”
Lương Thừa hiếm khi lại lắp bắp: “Đang… đọc sách.”
Kiều Uyển Lâm nghiến răng: “Mẹ nó anh tắt đèn đọc sách à?!”
Lần này đến lượt Lương Thừa sững sờ.
Anh lập tức hiểu ra, nhìn ra cửa kính, rút khăn giấy lau sạch sẽ, xuống giường đi tới.
Phía sau lưng, drap giường bị vò nhăn nhúm, cuốn theo một chiếc bút khác đã có tuổi đời từ rất lâu.