• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Uyển Lâm sửng sốt: “Cho em hả?”

Lương Thừa móc quai túi hướng ra ngoài lan can, nói: “Có ăn không?”

Kiều Uyển Lâm vội vàng giật lại, mở ra ngoạm một miếng thật to, cũng không thấy bỏng miệng, trên môi phủ một lớp dầu, nhồm nhoàm nói: “Ngon quá, nhiều thịt quá chừng luôn.” Lương Thừa thấy áo blouse trắng dính mùi rồi, hơn nữa lúc nãy đã đi lướt qua mấy người rồi, anh cởi áo ra, định cầm về nhà giặt.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh tan làm rồi hả?”

“Ừm.” Lương Thừa nói.

Kiều Uyển Lâm còn một tiết học buổi tối nữa, cậu biết rất rõ việc chờ đợi người khác nhàm chán như thế nào, bèn nói: “Anh ơi, anh về trước đi, em tan học xong sẽ bắt xe về.”

Lương Thừa tỏ vẻ không sao cả: “Về cùng đi, có đồ muốn đưa cho cậu.”

Không chỉ có bánh nướng mà còn có thứ khác nữa hả, Kiều Uyển Lâm mừng đến phát sợ, không kiềm lòng được mà đoán xem Lương Thừa muốn đưa gì cho cậu, chẳng lẽ anh định tặng mình một món quà sao?

Còn về nguyên nhân tặng, chắc là vì muốn cảm ơn cậu đã tìm được công việc này cho anh?

Kiều Uyển Lâm về lớp học, cứ mỗi một phút trôi qua là cảm giác chờ mong của cậu lại tăng thêm một ít, cúc áo đồng phục ba năm trước là do tự cậu giật xuống, lần này là chính Lương Thừa chủ động tặng.

Chắc cũng không mắc tiền lắm, cậu cũng không quan tâm giá trị cao hay thấp, Lương Thừa tặng gì cậu cũng sẽ thích.

Sau khi tan học, Kiều Uyển Lâm còn chưa đóng nắp bút đã vơ hết vào trong cặp sách, từ phía đằng xa nhìn thấy khu nhà thí nghiệm tối đèn, cậu vội vàng đi về phía nhà xe.

Audi đi rồi, việt dã cũng đi rồi, Lương Thừa ngồi vắt ngang trên chiếc xe mô tô cũ, đang lật xem cuốn “Thời sự chính trị” đã tịch thu của cậu.

Kiều Uyển Lâm từ phía sau lặng lẽ đi tới, định hù người ta, cậu la lên: “Hù! Em tới rồi nè!”

Vai Lương Thừa không giật nảy lên chút nào, thong thả đóng sách lại, trả cho cậu, nói: “Ngửi thấy mùi thịt bò rồi.”

“…” Kiều Uyển Lâm liếc túi áo Lương Thừa, xẹp lép, có vẻ không chứa gì trong đó, trong nhà xe có tiếng vọng, cậu không dám cao giọng nữa, “Anh định đưa em cái gì thế?”

Lương Thừa nói: “Kẹp trong sách.”

Kiều Uyển Lâm cúi đầu lục, giữa những trang giấy kẹp một tờ giấy trắng gấp đôi.

Không phải là viết thư tình cho cậu đấy chứ? Tuy rằng hơi lạc hậu nhưng tính cách Lương Thừa có lẽ có nhiều lời không thể nói ngoài miệng cho nên mới viết ra.

Cậu trịnh trọng rút tờ giấy ra, ngón tay miết miết, xác định đây là một tờ giấy thông thường, đợi đến khi mở ra xem, cậu điếng người: “… Đây là gì vậy?”

Lương Thừa nói: “Thời khóa biểu.”

Kiều Uyển Lâm không dám tin: “Anh tặng cho em một tờ thời khóa biểu?”

“Ở trên lớp cậu nói rất đúng.” Lương Thừa nói, “Cậu làm thí nghiệm kém hơn người khác, cho nên tôi đã sắp xếp cho cậu giờ học bù, khá rải rác, có thời khóa biểu cậu sẽ không quên nữa.”

Kiều Uyển Lâm hoảng hồn, thất vọng nói: “Đây là gọi là quà cái gì?!”

Lương Thừa hỏi ngược lại: “Tôi nói là quà lúc nào?”

Kiều Uyển Lâm cứng họng, lá phổi căng phồng tức giận, uổng công cậu khao khát chờ mong, kết quả không chỉ không có quà mà còn ép cậu học bù?

Lương Thừa hiểu ra, cười hờ hững: “Cậu tưởng là tôi định tặng quà cho cậu?”

Kiều Uyển Lâm hiểu nhầm, thấy không cam tâm, ăn không nói có: “Anh không nên tặng à, công việc này là em tự nguyện mang về cho anh, không cầu được cảm ơn. Nhưng anh đã đến làm rồi, trên vai em mang áp lực lớn lắm đó.”

Lương Thừa nghe cậu bịa chuyện: “Áp lực gì?”

“Lần trước…” Kiều Uyển Lâm nói, “Lần trước ở ga tàu lửa bạn bè em đều nhìn thấy em ôm anh rồi, còn lan truyền tin đồn em với anh chơi gay, thanh danh của em bị chà đạp rồi đó.”

Lương Thừa chỉ thấy vô vị, không có chút quan tâm nào đến hành vi ấu trĩ của học sinh cấp ba, điện thoại anh không ngừng vang lên, anh nói: “Cậu tiết lộ số WeChat của tôi đấy à?”

Kiều Uyển Lâm định ngụy biện: “Người hiện đại làm gì có bí mật, nói không chừng anh đã tiết lộ ở chỗ khác đấy.”

Lương Thừa mở lời mời kết bạn mới nhất ra, bật sáng màn hình, trên ô lời chào viết: Hi, em là Điền Vũ, Kiều Uyển Lâm giới thiệu anh cho em đó!

Nhân chứng vật chứng có đủ, Kiều Uyển Lâm dùng răng cửa dưới cắn lên chóp môi, cười ngô nghê trèo lên xe.

Gió thổi vi vu suốt dọc đường, Kiều Uyển Lâm đè lên áo sơ mi đen căng phồng của Lương Thừa, khi đến đèn đỏ mới tách ra, đèn vừa chuyển sang xanh là lập tức vòng tay ôm eo anh.

Cậu bỗng nhiên nghĩ ra một cách, nói: “Em biết làm thế nào để dập lại tin đồn rồi, trợ giảng Lương, anh có muốn nghe không?”

Lương Thừa nói rất dứt khoát: “Không muốn.”

“Vậy em cũng muốn nói cho anh biết.” Kiều Uyển Lâm nói, “Tin đồn không phải bắt nguồn từ chuyện em ôm anh à? Vậy bây giờ em sẽ ôm tất cả các bạn nam trong lớp, mọi người có thể cùng nhau làm gay rồi.”

Lương Thừa nói: “Chúc cậu thành công.”

Kiều Uyển Lâm ghì chặt cánh tay, cằm tì lên vai Lương Thừa cọ xát, nói: “Giống như vậy nè.”

Lương Thừa vặn ga tối đa, về nhà sớm hơn bình thường mười phút.

Kiều Uyển Lâm xuống xe vào nhà trước, Lương Thừa đậu xe bên tường, điện thoại vang lên, màn hình hiển thị một dãy số bản địa Bình Hải, anh nhìn nhưng ngón tay vẫn không nhúc nhích.

Người gọi tới rất cố chấp, gọi mãi không thôi.

Hồi sau, Lương Thừa mới bắt: “Alo?”

Không phải là cuộc gọi quấy rầy, giọng nói bên trong rất kích động: “Lương Thừa, là mày phải không?”

Công việc trợ giảng khá là thuận lợi, chỉ là từ sau khi Kiều Uyển Lâm nhận thời khóa biểu kia thì không có chuyện gì xảy ra nữa cả. Mỗi khi đến thời gian học bù trong thời khóa biểu ghi thì cậu đều tìm đủ loại lý do lý trấu. Nào là ban giám sát mở cuộc họp, trực nhật, lớp học thêm tăng tiết, có một tối tan học cậu còn trốn đến nhà Điền Vũ.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đánh du kích với Lương Thừa, nhưng chuyện kỳ lạ là, Lương Thừa không hề nói gì hết, thái độ vẫn như bình thường, giống như tờ thời khóa biểu kia đã trở thành giấy rác vậy.

Thật ra Lương Thừa tính toán hết rồi. Anh biết rõ tính khí Kiều Uyển Lâm, lần đó ở trong nhà kho sắp hôn mê tới nơi còn không quên tranh cãi, cho nên bề ngoài Kiều Uyển Lâm là một cậu bé xinh đẹp yếu ớt, nhưng bên trong giấu một con lừa bướng bỉnh, ép uổng cũng không được gì.

Sáng sớm thứ Bảy, Kiều Uyển Lâm đến thư viện thành phố trả sách, làm bài tập xong mới về.

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, cửa hàng tiện lợi nhân cơ hội tung ra món đá bào mới, cậu xuống xe trước khi tới ngõ, mua một phần đá bào vị nho khổng lồ đắt tiền nhất.

Sợ nó chảy, Kiều Uyển Lâm tăng nhanh bước chân, gần đến ngõ Vãn Bình, cậu nhìn thấy Lương Thừa đứng dưới cây cột điện.

Lúc này một chiếc Lexus chạy tới bên cạnh anh, phanh kít trước ngõ. Một chàng trai trẻ độ hơn hai mươi tuổi xuống xe, cửa xe chưa kịp đóng đã cấp thiết gào lên: “Lương Thừa!”

“Xe được phết.” Lương Thừa nở nụ cười.

Người đến tên Trịnh Yến Đông, Lương Thừa dẫn anh ta lên lầu, trong căn phòng ngủ cũng tính là rộng rãi chứa hai chàng trai cao lớn trông chật chội hẳn đi.

Trang trí giản đơn nên chỉ cần quét mắt một cái là tham quan xong, Trịnh Yến Đông ngồi xuống bên giường, bàn tay ấn ấn đệm, nói: “Hơi cứng.”

Lương Thừa ngồi trên ghế, nói: “Không cứng như giường hồi trước.”

Trịnh Yến Đông mất một lúc suy nghĩ, sau khi ngộ ra thì siết nắm đấm nện cái “bịch”.

Hai người vẫn giữ im lặng mãi cho đến khi Kiều Uyển Lâm gõ cửa.

Lương Thừa nói: “Không khóa, vào đi.”

Kiều Uyển Lâm dùng mũi chân đá cửa ra, ở đầu ngõ không nhìn rõ, lúc này Trịnh Yến Đông quay đầu lại nhìn, cậu mới nhìn rõ ngoại hình của đối phương —— Tuấn tú, sạch sẽ, không có mùi giang hồ đầy người như Ứng Tiểu Quỳnh, cảm giác như là một người có học, hơn nữa còn là kiểu người rất được yêu thích trong trường.

Cậu cầm đá bào đi vào, nói: “Món mới ở cửa hàng tiện lợi đó, anh ăn thử không?”

Lương Thừa nói: “Cậu ăn đi.”

“Em mua phần lớn lận.” Kiều Uyển Lâm bưng đá bào để lên bàn, trên mấy miếng nho có rưới một lớp sữa đặc, “Không chua đâu.”

Trịnh Yến Đông bật cười: “Đúng lúc anh đang nóng, cám ơn nhóc.”

Lương Thừa nhướng mày: “Mày thật sự không xem bản thân là khách đấy.”

“Ai suốt ngày mình ên như mày.” Trịnh Yến Đông nói, “Nào, ăn cùng đi, mời cậu chủ nhà.”

Kiều Uyển Lâm còn chưa nói gì, Lương Thừa đã cầm cái cốc sứ của anh đặt lên bàn, chia ra một nửa đá bào và toàn bộ nho, đưa cho cậu, nói: “Một mình cậu ăn cốc này đi.”

Cửa khép lại, Lương Thừa nếm thử một miếng như đang kiểm chứng, anh không có thích thú gì mấy món này.

Ngược lại Trịnh Yến Đông ăn rất sảng khoái, nói: “Cậu chủ nhà tốt bụng thế, còn mua đồ ăn cho mày.”

Lương Thừa nói: “Ừm.”

“Vậy mà mày còn đuổi người ta ra ngoài.” Trịnh Yến Đông nói.

Lương Thừa: “Ăn của mày đi.”

Ở phòng đối diện, Kiều Uyển Lâm ngồi dựa vào đầu giường, sách mới mượn lật đọc được vài trang lại bỏ xuống, vứt qua một bên.

Cậu hơi tò mò người bạn kia của Lương Thừa, trạc tuổi với anh, là bạn học hay trúc mã của anh, tóm lại là đã quen biết từ rất lâu rồi. Cùng nhau ăn, còn tìm tới tận nhà, chắc chắn ngày xưa đã chơi rất thân với nhau.

Cậu bắt đầu so sánh, anh Ứng, lão Tứ, và Trịnh Yến Đông mới xuất hiện, ai mới là người thân thiết nhất với Lương Thừa? Nếu như thêm cả cậu nữa thì sao?

Kiều Uyển Lâm bật cười, còn chưa bắt đầu đánh đã đầu hàng rồi, cậu cười bẽn lẽn. Quả thật cậu không tự tin lắm, nếu không phải năm xưa Lương Thừa cứu cậu thì bọn họ sẽ chẳng có bất kì một mối liên kết nào.

Cậu chỉ là cháu ngoại của bà chủ nhà, là cậu chủ nhà, còn là kiểu chủ nhà hay lo chuyện bao đồng nữa.

Càng nghĩ càng ủ rũ, Kiều Uyển Lâm duỗi chân đá một cái, quên mất cái cốc còn đang đặt trên đùi, oạch một cái, đá bào tan chảy đổ hết ra giường.

“Chết rồi.” Drap giường cậu mới thay ướt đẫm một mảng lớn, dính cả sữa đặc sền sệt.

Kiều Uyển Lâm tháo drap giường ra, vào phòng tắm ngâm trong chậu, đổ một ít nước giặt, ngồi xổm trên sàn chà vết bẩn. Đây là cậu học từ Lương Thừa, bây giờ cậu cũng biết xếp khăn mặt thành miếng đậu hũ rồi.

Một cơn gió thổi qua, cửa khép hờ lại, Kiều Uyển Lâm tay đầy xà bông không để ý tới.

Lương Thừa từ phòng ngủ đi ra, thấy mùi ngọt nồng quá, nói: “Ra ban công một lát đi.”

Mặt trời đã ngả về tây, không còn nắng mấy nữa, Trịnh Yến Đông đi theo ra ban công, mò ra một hộp thuốc lá, dốc ra hai điếu, dùng động tác hỏi Lương Thừa có hút không.

Lương Thừa không cần, nhạy cảm nghe thấy trong phòng tắm có tiếng đổ nước.

Trịnh Yến Đông ngậm một điếu, nói: “Tốt xấu gì cũng từng là bạn học, không hỏi tao dạo này sống thế nào à.”

Lương Thừa hỏi: “Mày sống thế nào.”

“Mày cũng qua loa quá rồi đấy.” Trịnh Yến Đông nói, “Bận, mệt, đặc biệt là mỗi khi học xong tiết giải phẫu, cứ cảm thấy thuốc lá hay hay, cho nên học hút thuốc, dùng nicotine để giải tỏa. Hồi còn ở trường số Bảy cũng mệt, nhưng khi đó cạnh tranh với mày vẫn thú vị hơn bây giờ nhiều.”

Lương Thừa trầm ngâm trong làn khói thuốc chốc lát, giơ tay ra khẩy một đóa đỗ quyên héo rũ, nói: “Sao mày tìm được tao?”

“Nhờ thầy Đoạn, mấy năm nay tao vẫn giữ liên lạc với thầy ấy.” Trịnh Yến Đông trả lời, “Lúc trước thầy ấy cũng không biết mày ở đâu, mấy hôm trước tao hỏi lại, cũng chẳng có mấy hy vọng gì, kết quả thầy ấy nói là tìm được mày rồi.”

Lương Thừa cũng đoán như vậy.

Trịnh Yến Đông tắt điếu thuốc đi: “Nghe nói mày tới Đức Tâm làm trợ giảng, là vì thầy Đoạn à?”

Lương Thừa nói: “Tao đến đó không phải vì Đoạn Tư Tồn.”

“Vậy vì ai?”

Lương Thừa nhìn về phía phòng tắm, cửa mở ra rồi, Kiều Uyển Lâm bưng chậu giặt đi ra, ngắt quãng cuộc trò chuyện. Cậu cười ngại ngùng, bước nhanh đến trước giá phơi quần áo ở góc ban công, treo drap lên.

Trịnh Yến Đông tiếp tục nói: “Không cần biết là vì ai, ổn định được là tốt rồi.”

“Thế nào mới tính là ổn định?” Lương Thừa góp vui một câu cho có lệ.

“Như thế này này.” Trịnh Yến Đông lại ngậm một điếu nữa, nhưng không bật lửa, “Có chỗ ở, có công việc, có người nhớ thương mua đồ ăn cho.”

Kiều Uyển Lâm không nhịn được mà gật gù.

Trịnh Yến Đông nói: “Tao thuộc địa chỉ rồi đấy, sau này sẽ đến đây tìm mày, đừng có mà chơi trò mất tích với tao nữa.”

Lương Thừa đã phiền lắm rồi: “Đây không phải nhà tao.”

“Mày không làm chủ được chứ gì?” Trịnh Yến Đông quay sang nói với Kiều Uyển Lâm, “Cậu chủ nhà, hoan nghênh anh tới không? Hôm nay hơi đường đột, lần sau chắc chắn sẽ không đi tay không.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Hoan nghênh chứ, anh thường tới chơi nha.”

Trước khi đi, Trịnh Yến Đông hỏi: “Người anh em, tương lai có dự định gì chưa?”

Lương Thừa trả lời: “Chưa nghĩ tới.”

Ánh hoàng hôn đã buông xuống, những rặng mây đỏ tươi từ chân trời ụp xuống, drap giường màu xanh lam đậm trong tay Kiều Uyển Lâm đặc như một chấm mực tàu, cậu lật ngược kéo phẳng ra.

Trịnh Yến Đông đi rồi, Lương Thừa vẫn đứng yên một chỗ không ra tiễn.

Dưới giá phơi tích một vũng nước, Lương Thừa đi đến bên cạnh Kiều Uyển Lâm, lấy drap giường xuống vắt thật mạnh vào trong chậu giặt, âm thanh rào rào vang lên.

Vắt khô nước xong Lương Thừa đi ngay, Kiều Uyển Lâm bưng chậu giặt đi phía sau, bóng người trên tường chao đảo, cậu đi vội quá, nước tràn ra ngoài, ngón tay trơn trượt đánh đổ cả chậu xuống sàn.

Lương Thừa dừng bước quay đầu lại, như đang nhìn một đứa ngốc.

Kiều Uyển Lâm lại bất chợt nở nụ cười, cầm lấy chậu giặt ép sát xuống sàn hất vào phòng tắm như đang chơi bowling. Cậu lội nước đi tới hai bước, đột nhiên hỏi: “Anh ơi, đá bào có ngon không?”

Lương Thừa nói: “Cũng tạm được.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Thật ra, em cũng muốn ăn cùng với anh.”

Cái kiểu anh một muỗng em một muỗng ấy, Lương Thừa nhớ Kiều Uyển Lâm từng nói là không thích ăn đồ người khác đã ăn, nhưng anh không giải thích, mà nói: “Tôi sợ cậu lúng túng, chúng tôi nói chuyện cậu cũng đâu có hiểu.”

Kiều Uyển Lâm nghe ra được chút kiêu ngạo, cậu hỏi: “Bọn anh nói chuyện gì?”

“Hồi cấp ba cậu ta là ban cán sự môn Sinh của lớp, bây giờ đang học chuyên ngành pháp y.” Câu trả lời của Lương Thừa rất ra vẻ bề trên, “Cậu nghĩ xem chúng tôi nói cái gì?”

Trong phòng ngủ đã mờ tối rồi, Kiều Uyển Lâm lê đôi dép ướt đẫm mà đi, ngón chân hơi co quắp lại, trong một khoảnh khắc cậu cảm thấy bản thân vừa tăm tối vừa nhỏ bé.

Cậu bắt đầu nghĩ lung tung, Trịnh Yến Đông và Lương Thừa là bạn học cấp ba, từng khắc khổ học tập cùng nhau, từng chia nhau một bữa ăn, biết rõ quá khứ của Lương Thừa, học ngành y có chung một ngôn ngữ với anh, còn biết lái xe nữa…

Rõ ràng là những người là những chuyện không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu vẫn dây dưa ở trên ban công nghe cho hết quá trình.

Những thứ mới nãy cậu nói không liên quan gì đến đá bào, cũng không liên quan gì đến hàn huyên, mà là cậu đang nói đến lòng ghen tị không có nguyên cớ, không thể nào khống chế được đang âm thầm nảy nở.

Trên thế giới không có “nếu như”, bọn họ không phải đã có mối liên kết rồi ư?

Kiều Uyển Lâm mở đèn lên, dốc ngược cặp sách xuống giường, cậu lục tìm một hồi mới tìm được tờ thời khóa biểu nhăn nheo lẫn trong đống đề thi.

Lương Thừa thu dọn rác đi vứt, vừa mở cửa ra, Kiều Uyển Lâm giơ tờ giấy nát bét đứng trước cửa thị uy.

Bởi vì trong lòng không yên tâm dẫn đến những hành động quái gở, nhưng lại toát lên một chút buồn bã chân thành, Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ hùng hổ, hỏi: “Hết hạn chưa, thầy Lương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK