Kiều Uyển Lâm ngồi tựa trên giường nói chuyện cùng họ, thỉnh thoảng cười giỡn quá trớn, y tá đi ngang qua gõ cửa nhắc nhở bọn họ đã vượt quá thời gian thăm nuôi. Ứng Tiểu Quỳnh và Ứng Tiểu Ngọc dạ dạ vâng vâng, vừa quay đầu lại thì phát hiện Kiều Uyển Lâm đã khép hờ mí mắt.
Hai chị em liền im bặt, ngắm nhìn gương mặt trắng nõn như sứ của Kiều Uyển Lâm, đôi mắt kia dần dần khép chặt lại, tư thế vẫn y nguyên, chốc sau hơi thở đã trở nên đều đặn.
Ứng Tiểu Quỳnh đắp kín chăn cho cậu, dẫn Ứng Tiểu Ngọc rón rén rời đi, bọn họ không yên tâm lắm nên đến quầy y tá hỏi thăm thử. Y tá trả lời rất uyển chuyển nhưng cũng không giấu nổi bệnh tình đang ngày càng nghiêm trọng.
Bệnh nhân thường thích hỏi bác sĩ mình ra làm sao rồi, cứ thích cường điệu bản thân mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng khi thật sự đến lúc đó lại bất giác lảng tránh.
Kiều Uyển Lâm không hỏi Lương Thừa thêm gì nữa, cũng không hỏi bất kỳ y tá nào hết, cậu có thể cảm nhận được bệnh tình của mình đang chuyển biến tốt hay là đang trở nặng.
Thời gian cậu có thể tỉnh táo ngày càng ít, không cần người khác phải nhắc nhở nghỉ ngơi, làm việc được một lúc là đã thấy mệt rồi, hiệu suất cũng giảm đi rõ rệt, đầu óc trì độn, lật qua lật lại mãi một trang sách vẫn đọc không hiểu.
Ngoại trừ làm kiểm tra thì gần như cậu không rời khỏi phòng bệnh, cậu cứ nằm trên giường suốt rồi ngủ, tắm xong đi tới cửa sổ đứng một lát, áng mây chiều trên bầu trời, phố lớn người qua kẻ lại, nhưng cậu không có ước muốn được ra ngoài.
Cậu cố gắng giữ lại một chút sức lực ít ỏi, đợi Lương Thừa tới mới lấy ra dùng, khi thì lải nhải liên tục, khi thì cười hi hi ha ha.
Nhưng Lương Thừa là bác sĩ, anh có thể dễ dàng nhìn ra được Kiều Uyển Lâm đang diễn kịch. Nhưng anh không vạch trần, chỉ ôm cậu vào lòng, như vậy cậu sẽ im lặng được một lúc.
Tất cả mọi thứ cũng tĩnh lặng theo họ, những trắng đen hay hoàng hôn ngoài cửa sổ đều tạm thời hòa vào nhau.
Trong khu nội trú liên tục có bệnh nhân mới nhập viện, có người khỏe mạnh xuất viện, cũng có người không qua nổi mùa đông năm nay. Kiều Uyển Lâm nghe được những tiếng khóc, cậu chống dậy xuống giường đi tới cửa phòng, ngó qua ô kính nhỏ quan sát cảnh tượng chẳng hề hiếm thấy trong bệnh viện.
Người nhà gào khóc, bác sĩ thương xót, cơ thể vừa kết thúc sinh mệnh đang dần trở nên lạnh ngắt, cứng đờ, trái tim dị dạng cố gắng thoi thóp từ khi sinh ra tới nay, cuối cùng cũng ngưng vận hành.
Kiều Uyển Lâm trượt dọc xuống theo góc tường, co rúc người lại, đầu gối tì vào lồng ngực thường xuyên nhói đau.
Cậu lảo đảo bước về giường, mở tivi ra, vặn to âm lượng át đi tiếng động ngoài hành lang. Trên màn hình đang phát thời sự, tháng hai rồi, còn mười mấy ngày nữa là tới tết, sau đó là những lời nói nhàm tai về áp lực giao thông khi người dân về quê ăn tết.
Điện thoại vang lên, sợ làm ồn giấc ngủ của cậu nên người lớn trong nhà thường sẽ gửi tin nhắn, Vương Nhuế Chi hỏi cậu tối nay muốn ăn gì.
Kiều Uyển Lâm trả lời: Sủi cảo.
Từ khi Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp kết hôn thì ở nhà rất hay ăn sủi cảo, rất có không khí sum họp. Đương nhiên là Vương Nhuế Chi cũng chiều cậu, bà định gói cả hai loại nhân một chay một mặn.
Bản tin thời sự kết thúc, ngoài hành lang cũng trở về vẻ tĩnh mịch tiêu điều, Kiều Uyển Lâm nằm thẳng ra, từ từ thiếp ngủ trong nỗi đau thương.
Khi tỉnh giấc thì sương chiều đã ảm đạm, trên tủ đầu giường đặt một ly nước, một gói kẹo nougat và hai quyển tạp chí truyện tranh tháng này. Kiều Uyển Lâm biết Lương Thừa đã tới, cậu bóc giấy gói kẹo ra nhét cả cái vào miệng, cầm điện thoại lên quấy rầy anh.
Kiều Uyển Lâm: Em dậy rồi nè!
Cậu rất thích dùng dấu chấm cảm, giả vờ như mình căng tràn sức sống.
Mãi đến khi quá giờ cơm, Lương Thừa vẫn chưa trả lời, người nhà cũng chưa tới, Kiều Uyển Lâm đói meo cả bụng, cậu bèn mở nhóm chat gia đình lên để tìm độ tồn tại.
Kiều Uyển Lâm: Tối nay ai đưa cơm vậy, sủi cảo của con đâu?
Kiều Uyển Lâm: Không tới thì con gọi đồ ăn ngoài á nha.
Kiều Uyển Lâm: Ngoại ơi, dì ơi, ba ơi, mọi người vẫn ổn cả chứ?
Kiều Uyển Lâm: Mọi người đang làm gì thế, con hết nói nổi luôn!
Cậu vứt điện thoại xuống giường, đẩy cửa phòng ló nửa cái đầu ra ngoài, đúng lúc ở chỗ thang máy xuất hiện vài người, tất cả đều là thành viên trong nhóm chat gia đình.
Lương Thừa đi phía sau, đêm nào anh cũng túc trực ở phòng bệnh, hôm nay được nghỉ buổi chiều, anh về chung cư tắm nước nóng cọ rửa sạch sẽ.
Trước khi đi anh tới phòng bệnh một chuyến, anh biết có một bệnh nhân không may vừa qua đời, đoán được Kiều Uyển Lâm sẽ buồn bã, nên anh bảo cả nhà hãy cùng tới.
Vừa rẽ qua hành lang, Lương Thừa mắt tinh nhìn thấy Kiều Uyển Lâm đang vịn khung cửa chờ mòn mỏi, vừa đáng thương vừa tức cười, làm anh chợt nhớ tới năm xưa cậu ngồi dưới hiên nhà đợi anh tới nửa đêm, bị muỗi cắn đầy người.
Kiều Uyển Lâm đói sắp xỉu luôn rồi: “Đã mấy giờ rồi hả, mọi người gói sủi cảo nghệ thuật hay gì.”
Vương Nhuế Chi dỗ ngọt: “Đồ ăn ngon thì không sợ trễ, lát nữa ăn nhiều vào nhé.”
Năm người chen chúc chật kín phòng bệnh, tâm trạng Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên tốt hơn nhiều, lúc này cậu mới nhận ra, không phải là cậu muốn ăn sủi cảo, mà là muốn cảm giác cả nhà đoàn viên.
Từ khi vào viện tới nay đây là lần đầu tiên đông đủ như thế, đủ cả ba thế hệ, ngoại trừ sủi cảo thì còn có mấy món ăn kèm và nước canh, bày kín cả chiếc bàn nhỏ cuối giường.
Kiều Uyển Lâm ngồi khoanh chân chừa ra một khoảng rồi kéo tay Lương Thừa. Lương Thừa liếc mắt nhìn Kiều Văn Uyên, rồi không ngồi lên.
“Anh muốn đứng ăn à?” Kiều Uyển Lâm thì chẳng để ý gì, “Ngồi đi chứ.”
Kiều Văn Uyên hừ một tiếng: “Thôi đi, đừng có giả bộ rụt rè nữa, chuyện quá đáng hơn tôi còn thấy rồi mà.”
Hạ Tiệp quan tâm không đúng lúc, cũng chẳng tinh ý gì, bèn hỏi: “Chuyện gì quá đáng hơn.”
“Thôi được rồi.” Vương Nhuế Chi giúp đỡ, “Lương Thừa mau ngồi đi, bà muốn tuyên bố một chuyện.”
Lương Thừa ngồi bên cạnh Kiều Uyển Lâm, hơi chật, cánh tay đặt phía sau vuốt ve xương sống Kiều Uyển Lâm, vừa gắp một cái sủi cảo lên.
Kiều Văn Uyên hỏi: “Mẹ muốn tuyên bố chuyện gì?”
Vương Nhuế Chi chính thức quyết định: “Bà đã nghĩ kĩ rồi, bà sẽ chuyển về Bình Hải.”
“Thật ạ?” Kiều Uyển Lâm chỉ mong có thế, “Con đồng ý con đồng ý.”
Vương Nhuế Chi cảm thán: “Bây giờ khoan hẵng nói, đợi con khỏe lại thì bà sẽ mua một căn nhà ở đây để sống ổn định. Tiết kiệm đủ tiền dưỡng lão từ lâu rồi, sống ở đó chẳng nỡ tiêu, bà vẫn thích nơi này hơn.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Đương nhiên rồi, đây là quê của mình mà, với lại mộ của ông ngoại cũng đặt ở đây.”
Kiều Văn Uyên không có tư cách can dự nên chỉ dùng thân phận hiện tại để bày tỏ: “Không cần vội, mẹ cứ ở nhà chúng con trước đi.”
“Được.” Tình hình trước mắt khá đặc biệt, Vương Nhuế Chi cũng không phải người ngoài, “Văn Uyên, cám ơn con và Tiểu Tiệp.”
Hạ Tiệp cười dịu dàng, bà chẳng để tâm chuyện gì khác: “Chuyện quan trọng bây giờ là chữa khỏi bệnh cho Uyển Lâm, những chuyện khác không cần phải vội.”
Kiều Uyển Lâm ăn tổng cộng mười cái sủi cảo to đùng, no ngắc ngứ, ngả đầu dựa vào cánh tay Lương Thừa, sau đó phát hiện vẻ mặt ghét bỏ của Kiều Văn Uyên. Cậu suy nghĩ vài giây rồi lựa chọn cúi gằm xuống, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Kiều Văn Uyên chẳng làm gì được, bèn hỏi sang chuyện chính: “Lương Thừa, phẫu thuật sắp xếp thế nào?”
Lương Thừa đặt đũa xuống, nói: “Trong mấy ngày này sẽ kiểm tra chi tiết một lần nữa, nếu như tình hình đã ổn định thì dự kiến sẽ phẫu thuật vào ngày Mười hai.”
Hạ Tiệp nhẩm tính: “Hôm nay ngày ba rồi, còn có chín ngày nữa thôi.”
Ba vị bác sĩ lại mở cuộc thảo luận, Kiều Uyển Lâm nhìn drap giường chẳng thèm đếm xỉa, sau đó liếc mắt sang Vương Nhuế Chi để tìm đồng minh, kết quả trông bà như đang nghe tọa đàm dưỡng sinh, nghiêm túc tới độ thiếu điều lấy sổ ra ghi.
Cậu hít hít cái mũi, áo sơ mi mới thay của Lương Thừa thơm quá, cậu cọ cọ chóp mũi lên. Bàn tay giữ sau sống lưng của cậu dời ra sau eo, Lương Thừa tưởng là cậu bất an, anh cúi đầu nói: “Húp canh nữa không?”
Kiều Uyển Lâm nói: “No lắm, không húp nữa đâu.”
Cuộc họp tới đây là dừng, bây giờ mà nói mấy câu cổ vũ thì còn quá sớm nên mọi người giữ im lặng. Hồi sau, Kiều Văn Uyên đột nhiên ho hắng một tiếng.
Hạ Tiệp đẩy một ly nước sang.
Vương Nhuế Chi quan tâm hỏi: “Có phải mẹ làm nhân hơi mặn không?”
Lương Thừa thấy quen tai, trong mấy buổi hội nghị quy mô lớn, trước khi các lãnh đạo phát biểu thì đều thích hắng một tiếng như vậy, khá là khuôn mẫu.
Còn Kiều Uyển Lâm thì lập tức ngẩng đầu lên ngay, cậu biết quá rõ rồi, đây là điềm báo Kiều Văn Uyên sẽ bắt đầu một bài phát biểu thật dài, bình thường là muốn dạy dỗ cậu.
Cậu liền chau mày, khó chịu gì đâu á, cậu sắp lên bàn mổ tới nơi rồi, không phải nên dành cho cậu đặc ngộ như hoàng đế hay sao?
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm ngực khuỵu xuống ra chiêu khổ nhục kế.
Mọi người ôm suy nghĩ khác nhau chăm chú lắng nghe, Kiều Văn Uyên chần chừ chốc lát rồi nói: “Ba có tiết kiệm hai khoản tiền cho Uyển Lâm, một khoản là phí chữa bệnh, dùng để chi trả phí phẫu thuật gì gì đó, chuyện này không cần phải nói nhiều.”
Kiều Uyển Lâm thở phào một hơi, hỏi: “Khoản còn lại là gì?”
“Thằng nhóc mê tiền.” Kiều Văn Uyên nói, “Khoản còn lại là tiền học phí ba đã tiết kiệm từ khi con học tiểu học.”
Đáng lẽ theo kế hoạch là cậu đi du học ở Anh, học phí khá cao, nhưng Kiều Uyển Lâm lại tự tung tự tác chọn ở lại trong nước. trong sáu bảy năm hai cha con chiến tranh lạnh, cậu toàn dùng tiền học bổng và tiền nuôi dưỡng Lâm Thành Bích đưa để sống.
Cho nên khoản tiền kia gần như không được đụng đến, Kiều Uyển Lâm tính ngày xong thì hai mắt sáng rỡ: “Thế chẳng phải đó là một khoản tiền kếch sù hay sao?”
“Cũng tương đối khả quan.” Kiều Văn Uyên trả lời, “Đại học không dùng đến, ba định sau này cho con dùng để lập gia đình, tính đến chuyện mua nhà rồi tổ chức hôn lễ cũng đều là những khoản lớn, sợ không đủ nên vẫn dành dụm suốt tới giờ.”
Hôm come out thì cương quyết cứng rắn lắm, bây giờ Kiều Uyển Lâm lại thấy hơi áy náy: “Ba…”
Kiều Văn Uyên nói: “Để ba nói hết. Uyển Lâm, khoản tiền này ba giao cho con, Lương Thừa có nhà có xe, có cổ phần trong một bệnh viện lớn thế này, con mới đi làm chưa tới một năm, tuy kiếm được ít nhưng sinh hoạt bình thường không thể cứ tiêu của người ta được.”
Lương Thừa chợt nhận ra: “Chú Kiều, ý chú là…”
“Quyết định này với chú cũng không dễ dàng gì.” Kiều Văn Uyên nói, “Không biết hai đứa có quan tâm hay không nhưng chú cũng chính thức thông báo, chú đồng ý.”
Hạ Tiệp lập tức nở nụ cười, cũng phụ họa theo: “Mẹ cũng thế.”
Kiều Văn Uyên cầm ly nước lên tu ừng ực, bỗng dưng thấy lúng túng nên dời chủ đề: “Sủi cảo mặn thật.”
Vương Nhuế Chi không chịu nhận: “Vớ vẩn, con ăn một đống kia kìa!”
Kiều Uyển Lâm lờ mờ ngồi thẳng người dậy, đầu óc chậm chạp vẫn đang suy tư, lại gọi thêm một tiếng “Ba”.
Kiều Văn Uyên không chịu nổi bộ dạng ngờ nghệch của cậu, cũng muốn cho cậu sung sướng vui vẻ hẳn luôn, nên cố ý nói: “Còn phải nói gì nữa, hả? Chúc hai đứa trăm năm hòa hợp?”
Ăn tối xong cũng không còn sớm nữa, hiếm khi Kiều Uyển Lâm có tinh thần như hôm nay. Hai ba ngày nay cậu chưa được hít thở bầu không khí tươi mát, nên quấn khăn choàng cổ theo Lương Thừa xuống lầu tiễn người lớn về.
Vòng ra sau vườn hoa, bọn họ tản bộ dọc theo lối đi rải đá cuội, chân cấn đau, Kiều Uyển Lâm đi được một đoạn lại dừng một lúc.
Lương Thừa khom người xuống cõng cậu lên, nói: “Lên đây.”
Kiều Uyển Lâm trèo lên, hai chân treo lửng lơ được giữ ổn định, cậu vòng tay qua cổ Lương Thừa, cắn một cái lên vết sẹo sau tai anh.
Vị trí càng hiểm hóc thì càng mẫn cảm, Lương Thừa cứng người: “Đứng đắn chút đi.”
Đêm khuya gió lộng, nói hoa mỹ thì cũng có thể gọi là trăng sáng hoa thơm, Kiều Uyển Lâm nhích người lên: “Ngày Mười hai em phải làm phẫu thuật thật hả anh?”
“Sợ rồi à?” Lương Thừa hỏi.
Kiều Uyển Lâm trả lời: “Bác sĩ nào xếp thế, tại sao không thương lượng với bệnh nhân gì cả, em muốn khiếu nại.”
“Tùy em.” Lương Thừa nói, “Phản ánh thẳng với tổ trưởng Vạn đi, nói là bác sĩ Lương bắt nạt em.”
Kiều Uyển Lâm cười toét miệng, hà hơi ra một làn sương trắng quẩn quanh vành tai Lương Thừa, cậu nũng nịu kề sát mặt người ta, nói: “Vậy bác sĩ Lương nè, ngày Mười em xin nghỉ một ngày được không?”
Lương Thừa thả chậm bước chân, trả lời: “Không được.”
“Ngày Mười!” Kiều Uyển Lâm cường điệu, “Là ngày Mười đó, nếu không thì em không làm phẫu thuật đâu.”
Lương Thừa dừng dưới bóng cây, hỏi: “Em có chuyện gì quan trọng à?”
“Em phải khiếu nại anh giả ngu trước.”
“Sau đó thì sao?”
Kiều Uyển Lâm nhét tay vào cổ áo Lương Thừa lấy hơi ấm, cảm nhận được yết hầu đang chuyển động của anh, cậu khẽ nói: “Sau đó tổ chức sinh nhật cho chồng của em.”