• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Uyển Lâm khát nước nên tỉnh giấc, cổ họng nóng ran, trên tủ đầu giường đặt một ly nước hết sức chu đáo, cậu bò dậy cầm ly nước uống ừng ực hết hơn nửa ly.

Hai mắt sưng đỏ dần dần lấy lại tiêu cự, bên cạnh ly nước có một gói khăn ướt sát trùng và một chai sữa dưỡng da, bên ngoài cửa kính là bầu trời cao và ánh mặt trời xán lạn, cậu cúi đầu xuống thì nhìn thấy áo thun và quần lót trắng của mình trên sàn.

Ẩm ướt nhăn nhúm, người đứng đắn sẽ không đành lòng nhìn tiếp.

Kiều Uyển Lâm túm chăn vén ra một góc xíu xiu, cậu mặc một cái áo ba lỗ lớn màu xám đậm, còn bên dưới thì hoàn toàn để trần. Cậu đắp kín chăn lại, ngã ngửa xuống gối, cổ tay vang lên tiếng kêu lanh lảnh.

Giơ tay lên, cậu nhìn chằm chằm chiếc chuông màu đồng ở cổ tay, ký ức dần dần ùa về ——

Tối qua cậu đòi quà sinh nhật, Lương Thừa lấy ra cái vòng tay này, đeo lên cho cậu, vuốt ve cậu hết lần này đến lần khác, cậu bám víu trên vai Lương Thừa cứ run rẩy liên tục, chuông đồng cũng leng keng mãi không dứt.

Khi tác dụng của thuốc dần thuyên giảm, men say cũng nhạt dần, lúc này Kiều Uyển Lâm mới dần dần nhớ lại, ngửa đầu trên giường không muốn sống nữa.

Đây là nhà của Lương Thừa, bọn họ chưa “lăn giường”, nhưng mức độ hoang đường thì chỉ hơn chứ không kém.

Két, cửa mở ra, Lương Thừa đi tới, anh ở trần, chỉ mặc một cái quần ngủ màu xám đậm cùng bộ với cái áo ba lỗ cậu đang mặc. Anh đứng ở cuối giường, điềm nhiên nói: “Dậy rồi à.”

Kiều Uyển Lâm không kiểm soát được tầm mắt mình, nhìn đống cơ bắp vừa đủ đô của Lương Thừa, vừa sạch sẽ vừa rắn chắc, dưới xương sườn có một vết sẹo lờ mờ.

Mặt Kiều Uyển Lâm đỏ lừ, thẹn thùng nói: “Chuyện tối qua…”

Lương Thừa nhặt khăn tắm vứt lên đầu cậu, ra lệnh: “Đi tắm trước đi.”

Kiều Uyển Lâm nhổm dậy, vừa dựng eo là không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, không rõ đây là cảm giác gì, đau nhức mềm nhũn, cậu nghi ngờ mình bị hư nhược sớm.

Bồn tắm đã hứng sẵn nước nóng, sữa tắm dầu gội xếp thành một hàng, còn có một cục xà phòng, Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, cậu bẩn đến thế cơ à?

Tắm xong quấn khăn đi ra, drap giường chăn nệm trong phòng ngủ đều được thay mới, cậu đi ra phòng khách, trên sô pha có một tấm chăn mỏng và một cái gối, chẳng lẽ anh ấy ngủ trên sô pha sao?

Trong bếp có tiếng nói chuyện, Kiều Uyển Lâm đi tới đứng trước cửa, Lương Thừa đổi sang một bộ đồ ở nhà, vừa gọi điện thoại cho khoa dinh dưỡng vừa đập hai quả trứng gà vào trong bát.

Sau khi cúp máy, Lương Thừa nghiêng mắt liếc cậu một cái.

Kiều Uyển Lâm tự thấy đuối lý, còn cảm thấy xấu hổ và lúng túng, cậu cũng nhận ra anh đang không vui, nên cậu kiếm chuyện để nói: “Nhà anh mua hả, trang trí đẹp quá đi.”

Lương Thừa không để ý đến cậu.

Cậu nói tiếp: “Nhà cao thế này, có phải tiếng gió sẽ ồn lắm không anh.”

Lương Thừa từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, mãi cho đến khi trứng được hấp xong.

Kiều Uyển Lâm ngồi trên bàn ăn như con chim cút, không dám lớn tiếng, cúi gằm xuống nhìn bát, muốn khen một câu đồ ăn ngon để hóa giải bầu không khí nhưng lại sợ nịnh hót nhầm chỗ.

Hồi sau, cậu gẩy ra con tôm to nhất trong bát, gắp vào bát Lương Thừa.

Cậu đang mặc niệm trong lòng, tối qua anh vất vả rồi.

Đột nhiên điện thoại rung lên, người gọi đến là “Đàn anh Lôi”, góc phải màn hình hiển thị chỉ còn lại ba phần trăm dung lượng pin. Lương Thừa gắp con tôm đó lên, cuối cùng cũng mở miệng: “Sạc điện thoại ở trong phòng ngủ.”

Kiều Uyển Lâm ghét Lôi Quân Minh cho cậu leo cây, vươn tay ra cúp máy.

Lương Thừa nhai nát con tôm kia, sau đó nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”

Kiều Uyển Lâm đáng lẽ nên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lâu lắm rồi Lương Thừa không nói chuyện lạnh lùng với cậu như vậy, cậu bèn tìm lý do: “Em chỉ tò mò cocktail có vị gì nên nhấp thử vài ngụm thôi.”

“Vậy nếu em tò mò nhà tù trông ra sao, thì có cần giết người để vào xem thử không?”

Lương Thừa là một người trưởng thành vô cùng lý trí, hơn nữa còn là bác sĩ, tình cảm và dục vọng tối qua anh đều kìm nén hết, cũng không muốn mượn cơ hội này để làm chuyện xấu xa.

Bây giờ tỉnh táo rồi, Kiều Uyển Lâm không phục cũng được, tức giận cũng được, nhưng anh nhất định phải làm rõ vấn đề: “Trong một tháng nay em uống rượu hai lần, người bình thường còn biết uống rượu có hại cho sức khỏe, em mắc bệnh tim mà còn dám uống rượu? Em có từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

Kiều Uyển Lâm giải thích: “Là bởi vì em mắc bệnh, chưa từng được nếm trải những chuyện này, cho nên…”

“Nếu em thật sự muốn thử thì có hành trăm cách thức an toàn.” Lương Thừa nói, “Nhưng mà em lại đi đến quán bar, uống rượu mà người lạ đưa cho, Kiều Uyển Lâm, có phải bệnh tim của em chuyển lên não em rồi không?”

Sao công kích tới cả sức khỏe luôn vậy, Kiều Uyển Lâm phản bác: “Tối qua chỉ là xác suất nhỏ thôi.”

“Xác suất nhỏ một khi xảy ra thì đã gọi là sự cố rồi.” Lương Thừa nói, “Sau khi xảy ra thì tất cả đều đã muộn, em nghĩ rằng đây là tiêu khiển, nhưng trong lúc bất cẩn thì em đã trở thành con mồi cho người khác tiêu khiển rồi.”

Kiều Uyển Lâm vẫn mạnh miệng: “Nhưng chẳng phải là vẫn không xảy ra chuyện gì đấy sao.”

Lương Thừa quẳng muỗng sứ vào bát, leng keng, giống như đang gõ búa thẩm phán, anh nói: “Nếu như xảy ra thì sao? Bị gã đàn ông kia đem đi thuê phòng, bị xâm phạm, bị làm nhục. Hắn ta không bao giờ quan tâm em có đau hay không, em có thể bị thương, bị nhiễm bệnh, lỡ như bệnh lại phát tác, thì hôm nay không phải anh nấu ăn cho em mà là khám bệnh cho em đấy.”

Kiều Uyển Lâm mấp máy môi: “…”

Lương Thừa mắng: “Sáng sớm tỉnh dậy mẹ nó anh nghĩ lại còn thấy sợ, em để ý đến bản thân một chút đi được không?!”

Kiều Uyển Lâm bị dạy dỗ đến ngây ra, dù gì cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi, xấu hổ quá nên cậu vừa chân thành vừa hờn dỗi nói: “Em biết lỗi rồi, em về nhà tự kiểm điểm đây.”

Nói xong, Kiều Uyển Lâm về phòng ngủ nhặt quần áo, đầu óc rối bòng bong, không cẩn thận sang nhầm phòng sách bên cạnh phòng ngủ.

Gian phòng không lớn lắm, tủ sách cao tới trần nhà chiếm hết cả mặt tường, không như năm xưa đến cả bàn học còn phải dùng chung. Nhưng một ô kệ ở giữa thì không bày sách, chỉ để một con búp bê đồ chơi.

Kiều Uyển Lâm tới gần, con búp bê kia có một đôi mắt màu xanh lam,  trông rất cũ kĩ, kiểu dáng cũng hơi lỗi thời. Cậu đóng cọc trước tủ sách, nghe thấy Lương Thừa đi tới.

Hóa ra cậu chưa từng quên, thậm chí còn nhớ không sót một chữ: “Đây là gì, là nhóc con không được ai thương, hay là đống rác được nhặt về?”

Lương Thừa nói: “Là quà sinh nhật cho em.”

Chuông cầu phúc chỉ là ngụy trang thôi, đây mới là thật, hô hấp Kiều Uyển Lâm không được bình ổn, cậu hỏi: “Tại sao tám năm trước anh không tặng?”

Lương Thừa siết tay thành nắm đấm, bởi vì anh đã từng giết người, bàn tay vấy máu, đồ của anh không sạch sẽ.

Còn bây giờ đôi bàn tay này chỉ cứu người thôi, cuối cùng anh cũng có thể mở tủ ra một cách đường hoàng, cầm con búp bê ra, nhưng mà anh không chắc lắm: “Em còn muốn nữa không?”

Kiều Uyển Lâm lập tức giật lấy, mối thù ghim suốt tám năm, cậu đáp trả: “Để ở đây nhiều năm thế dính bao nhiêu là vi khuẩn, em phải đem về khử trùng.”

Cậu đi ra ngoài, khi đi ngang Lương Thừa thì bị túm cánh tay, da dẻ tiếp xúc với nhau, cảnh tượng hỗn loạn nhầy nhụa kia lại dâng lên, mặt cậu nóng như lửa đốt: “Em phải về nhà thật mà… hôm khác lại gặp.”

Lương Thừa nói: “Để mông trần mà về à?”

Kiều Uyển Lâm suýt nữa quên mất mình còn đang phơi thân, thảo nào thấy mát rượi. Lương Thừa cho cậu mượn một bộ quần áo, thay xong cậu cầm con búp bê đi, trước khi ra khỏi nhà còn được nhét cho một cây kem vị xoài.

Màu sắc này, vàng thật. (*)

(*) màu vàng còn chỉ cảnh nóng

Trải qua phen này, quả thật Kiều Uyển Lâm ngoan ngoãn hơn nhiều, ở nhà nghe lời ba mẹ, ở cơ quan nghe lời lãnh đạo, làm Kiều Văn Uyên tưởng cậu bị “Tào Tháo rượt” một lần thì thay đổi tính nết luôn.

Tuy ngoan thì vẫn ngoan nhưng cậu cho rằng chuyện tối hôm đó là một trường hợp đặc biệt thôi.

Sau khi bình tĩnh, Kiều Uyển Lâm sắp xếp lại mọi chuyện. Cậu uống ly rượu đó thật sự chỉ xuất phát từ tính tò mò, ly nhỏ bằng này, nhấp mấy ngụm là hết rồi. Hơn nữa cậu tưởng Lôi Quân Minh sẽ đến ngay nên không lo lắng uống say không có ai lo.

Từ nhỏ cậu đã được dạy là không được chạm vào đồ người lạ đưa cho, vẫn rất đề phòng, lần này sở dĩ sơ sẩy như thế là vì gã đàn ông kia chưa hề chạm vào ly rượu đó.

Kiều Uyển Lâm nhớ lại hết lần này đến lần khác, cậu hoàn toàn chắc chắn, gã đàn ông kia muốn mời cậu uống một ly, nói xong là đi ngay, nhưng mấy phút sau bartender mới pha rượu cho cậu.

Sau đó cậu gọi thêm một đĩa bánh snack bắp, sau đó hình như cậu thấy hơi say, chóng mặt, người nóng lên, muốn ra ngoài hóng gió một chút thì gã kia mới xuất hiện. Từ đầu đến cuối, ly rượu đó đều không hề qua tay gã.

Cho nên thật ra là gã bartender mới là người có vấn đề phải không?

Hay là gã đàn ông và bartender là một bọn? Giả vờ làm nhân viên để che giấu bí mật gì đó mà mọi người không được biết?

Kiều Uyển Lâm vẫn còn nhớ quán bar đó tên “Gió xuân”, cậu viết tên xuống, và cả đặc điểm nhận dạng của tên bartender và gã đàn ông kia. Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

Thân là phái hành động, đáng lẽ cậu nên báo cáo cho Bào Xuân Sơn, mở một chuyên đề, nhưng người và vật trong tổ đều eo hẹp, rất ít khi đưa tin vụ án điều tra dài kỳ kiểu này.

Với lại cậu là đương sự, đi nhầm vào hang cọp, uống nhầm viagra, phát sốt ngay giữa đường, đúng là khó mở miệng quá.

Đang nằm bò ưu sầu trên bàn thì biên tập Tiểu Hứa từ bên ngoài tiến vào, nói: “Tiểu Kiều, có người tìm.”

Kiều Uyển Lâm vuốt lại tóc, ra ngoài nhìn thấy Lôi Quân Minh, có hơi lúng túng, lúc trước cậu vẫn tưởng hắn là một người chững chạc, bây giờ lại thấy có vẻ không đáng tin lắm.

“Uyển Lâm.” Lôi Quân Minh đến để xin lỗi, “Còn giận anh hả, hôm đó để em đợi lâu như thế, là lỗi của anh.”

Kiều Uyển Lâm cười nhạt: “Không sao, cùng là phóng viên, em hiểu mà.”

Lôi Quân Minh giải thích: “Tổ tiết mục không đủ người, chủ nhiệm Tôn đột nhiên bắt anh ở lại, anh xin lỗi.”

“Không sao thật mà.” Kiều Uyển Lâm còn nhớ vụ điều tra, nếu như cậu còn ở bộ phận phỏng vấn thì dễ dàng hơn nhiều rồi, “Đàn anh, quán bar kia hình như có vấn đề.”

Lôi Quân Minh hỏi: “Vấn đề gì?”

Kiều Uyển Lâm kể sơ qua, nếu như bộ phận phỏng vấn đồng ý làm thì cậu có thể cung cấp tin tức và hỗ trợ.

Lôi Quân Minh đẩy mắt kính lên, nhưng lại nói: “Bình Hải rộng lớn như thế, chắc chắn không thể tìm được gã kia rồi. Huống hồ đằng sau mỗi quán bar đều là liên kết dây mơ rễ má phức tạp, em đừng dính vào, xem như một lần vấp ngã, cũng may không có tổn hại gì lớn.”

Kiều Uyển Lâm ngẩn ra một hồi: “Ò.”

Lôi Quân Minh dỗ dành: “Dù sao thì lần này cũng là lỗi của anh, tối nay anh mời em, chắc chắn sẽ không lỡ hẹn nữa đâu.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Không cần đâu, tối nay em bận rồi.”

Cậu từ chối quá rõ ràng, Lôi Quân Minh hỏi: “Tối hôm đó hình như bác sĩ Lương có ý kiến với anh, anh ta không thích em tiếp xúc với anh sao?”

Kiều Uyển Lâm nghe thấy chữ “Lương” là da thịt lại căng ra, mặt cũng nóng hổi, nên qua loa đáp một câu “Để sau này em hỏi anh ấy thử”, rồi sau đó bỏ đi ngay trước tầm mắt bần thần của Lôi Quân Minh.

Về đến bàn làm việc, Kiều Uyển Lâm rảnh rỗi là lại nhớ tới Lương Thừa, nhìn từng hàng bàn phím máy tính thì nhớ tới cơ bụng của anh, đeo tai nghe nghe nhạc rock thì nhớ tới những lời dạy dỗ hung dữ của anh.

Một cái cây cứng rắn như thế cũng biết sợ sao?

Có lẽ là cậu không phải không có tim gan, chỉ là khi ở cạnh Lương Thừa thì được cảm giác an toàn tiếp thêm can đảm mà thôi.

Khi hoàng hôn tới, vườn hoa ở Nhược Đàm đẹp không sao tả xiết, từ cửa sổ trung tâm phẫu thuật có thể nhìn thấy thiên nga trong hồ, bác sĩ Lương trước giờ chẳng hiểu lãng mạn, liếc qua một cái rồi rẽ ngay vào phòng thay đồ nam.

Bệnh nhân tứ chứng Fallot đã hoàn thành phẫu thuật, anh nhẹ nhõm duỗi eo, mở cửa tủ lấy ra một cái quần thể thao, tan tầm định đi chạy bộ hoạt động gân cốt.

Buộc xong thun quần, điện thoại trong túi vang lên, anh lục túi mở ra, là tin nhắn WeChat.

Anh tưởng Kiều Uyển Lâm phải ngượng ngùng cả nửa tháng cho nên mấy ngày nay dù không yên lòng nhưng cũng không đi gặp cậu, không về nhà, kết quả tên nhóc này lại chủ động gửi tin nhắn cho anh.

Kiều Uyển Lâm: Gần đây anh có bận không?

Khách sáo một cách kỳ quặc, Lương Thừa gõ chữ: Bình thường.

Kiều Uyển Lâm trả lời trong giây lát: Chuyện tối hôm đó, anh cứ quên đi.

Lương Thừa bật cười nhẹ một tiếng, nằm trong lòng anh lên cao trào mấy lần, sướng đến hôn mê luôn, nằm rúc trong chăn còn run lẩy bẩy, đeo vòng tay lên, cậu còn nắm tay lại ở trong mơ gọi mấy tiếng “anh ơi”.

Trừ phi anh bị tai nạn xe mất trí nhớ, chứ nếu không sao mà quên được.

Hơn nữa, nhịn mấy ngày mới tới đề ra yêu cầu, chẳng phải quá muộn rồi sao?

Lương Thừa thay đồ xong đi ra ngoài, không đồng ý cũng không từ chối, xấu xa trả lời: Anh có thể quên, nhưng có điều kiện.

Kiều Uyển Lâm: Điều kiện gì?

Lương Thừa: Sau này không được uống rượu, một giọt cũng không.

Kiều Uyển Lâm: Hết rồi hả?

Lương Thừa: Ngày Năm tháng Tám không được hẹn với người khác.

Kiều Uyển Lâm: Quy ước ba điều phải không, còn gì nữa?

Lương Thừa dừng lại, anh tự biết điều kiện thứ ba này không có chút sức mạnh nào, chỉ xem như đang đùa giỡn thôi, anh trả lời: Không được trốn anh.

Vừa nhấn nút gửi đi, Lương Thừa cất điện thoại, tạm thời trốn tránh câu trả lời của Kiều Uyển Lâm. Rảo bước ra khỏi trung tâm phẫu thuật, rẽ ra hành lang, anh bỗng nhiên sững sờ.

Trên hàng ghế dài sát tường, Kiều Uyển Lâm ôm cặp và máy ảnh, đang nhìn chằm chằm dòng chữ kia.

Dòng suy nghĩ của Lương Thừa hơi rời rạc, anh ho hắng một tiếng.

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, cũng hơi ngây ra, chính miệng trả lời: “Nên em tới rồi đây nè.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK