• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Thừa hẹn Lương Tiểu An thứ Bảy gặp mặt, cả Đoạn Tư Tồn nữa.

Đêm trước đó tan làm xong về nhà thông báo tin này, hai người lớn đang quét sân, làm Hạ Tiệp không cẩn thận đánh đổ một chậu hoa rỗng.

Lương Thừa cười nói: “Mẹ, không đến mức đó chứ.”

Hạ Tiệp cũng không phải đang lo lắng cho bản thân mình, bà dặn dò: “Mẹ không sao, con quyết định thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để bản thân phải chịu tủi nhục.”

Kiều Uyển Lâm ngồi xếp bằng ở cuối giường, không biết đã đợi bao lâu rồi, vừa thấy Lương Thừa vào phòng ngủ thay quần áo, cậu liền nói: “Ngày mai mấy giờ, em đi với anh.”

“Không cần đâu.” Lương Thừa vừa dịu dàng vừa kiên quyết, “Anh đi một mình được rồi.”

Đề cập đến chuyện riêng tư, Kiều Uyển Lâm cũng không đành cưỡng cầu, nên nhường một bước: “Có chuyện gì nhất định phải gọi cho em đó.”

Lương Thừa ưng thuận, điện thoại nhận được tin nhắn trả lời của nhà hàng. Anh không muốn đến khách sạn Lương Tiểu An đang ở, cũng chẳng vui vẻ gì với chỗ của Đoạn Tư Tồn, vì thế anh hẹn ở nhà hàng hải sản.

Chập tối hôm sau, giờ hẹn là bảy giờ, Lương Thừa cố ý ra khỏi nhà muộn nửa tiếng.

Anh đoán Đoạn Tư Tồn và Lương Tiểu An sẽ đến sớm, xa cách ba mươi năm, hai người kia khó tránh khỏi xúc động, anh thì chẳng có hứng thú làm khán giả, nên để bọn họ gặp mặt nhau trước.

Đúng vào giờ cao điểm, khách ở nhà hàng đông nghìn nghịt. Đã một thời gian Lương Thừa chưa tới đây, anh cầm nút kết bình an vừa tiến vào sảnh thì tình cờ gặp được bà chủ, anh gọi “Chị Ngọc”.

Ứng Tiểu Ngọc mừng rỡ nói: “Ngồi đâu, hay là tìm Tiểu Quỳnh.”

“Không ạ.” Lương Thừa nói, “Em có hẹn, đã đặt phòng riêng rồi.”

“OK.” Đợi Lương Thừa đi vào trong, Ứng Tiểu Ngọc dặn dò với nhân viên lễ tân, “Nói với lão Tứ Lương Thừa tới chiêu đãi bạn bè, bảo cậu ta đích thân đến đây chọn hàng ngon.”

Phòng riêng nằm ở cuối hành lang, Lương Thừa dừng chân trước cửa, trước khi đẩy ra thì hít sâu một hơi.

Bàn đặt bình hoa, sàn trải thảm lông, dưới ánh đèn vàng sáng chẳng có thứ gì có thể che giấu được, bao gồm cả hai khuôn mặt với cảm xúc hỗn tạp kia. Đoạn Tư Tồn và Lương Tiểu An ngồi cách nhau mấy ghế, thảng thốt xong cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn nhau không nói gì, lúc này cả hai đều đồng loạt đứng dậy.

Lương Thừa dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, đi thẳng tới một bên bàn tròn rồi ngồi xuống, bên ngoài là những tiếng nói cười vui tai, nhưng ở đây thì lại yên tĩnh đến độ dường như có thể nghe thấy được tiếng tim đập.

Anh rót ra nửa tách trà, uống một ngụm, nhìn Lương Tiểu An vào thẳng chủ đề: “Nếu đã nghe ngóng từ Kiều Uyển Lâm, chứng tỏ bà muốn tìm tôi phải không?” Sau đó liếc sang Đoạn Tư Tồn, “Lúc trước ông tìm tới phòng khám cũng là ý định này chứ gì.”

Lương Tiểu An nhìn anh đau đáu, hôm ở khách sạn quá vội vã, bây giờ thì như muốn nhìn rõ từng chân tơ kẽ tóc của anh vậy. Đoạn Tư Tồn cũng chẳng rụt rè là mấy, ông không dám tin Lương Thừa sẽ chủ động hẹn gặp, càng không ngờ sẽ gặp lại Lương Tiểu An.

“Lương, Thừa.” Lương Tiểu An gọi từng chữ, “Con thật sự tên Lương Thừa.”

Lương Thừa nói: “Nếu tôi đổi sang họ Hạ của mẹ tôi thì chắc hôm nay bà vẫn còn chưa biết tôi là ai đâu.”

Lương Tiểu An nhớ đến Hạ Tiệp, hỏi: “Bác sĩ Hạ nhận nuôi con sao?”

Hạ Tiệp đã thẳng thắn với Lương Thừa từ lâu, năm xưa anh bị bỏ ở bệnh viện, Lương Tiểu An biến mất không chút tung tích. Ở bệnh viện Hạ Tiệp không chỉ một lần nhìn thấy hoàn cảnh tương tự, những cô gái trẻ đi lầm đường lạc lối, vứt con rồi sẽ không quay lại tìm nữa, cho nên bà mới không nhắc tới chuyện của Lương Tiểu An.

“Phải, chưa đến mức lưu lạc thành đứa mồ côi.” Lương Thừa nói, “Mẹ tôi vẫn luôn ghi nhớ bà.”

Lương Tiểu An trầm ngâm: “Bác sĩ Hạ là một người tốt.”

Lương Thừa nói: “Cho nên năm xưa bà thật sự đã đi lầm đường đúng không?”

Không đợi bà trả lời, anh tiếp tục tra khảo: “Sau khi vứt bỏ tôi, cuộc sống của bà có quay về đúng quỹ đạo của nó không?”

Lương Tiểu An co đồng tử, không cách nào biện bạch, bưng tách trà lên che giấu sắc mặt lúng túng của mình. Đoạn Tư Tồn làm thinh hồi lâu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói: “Là lỗi của ta.”

Năm xưa Đoạn Tư Tồn gần ba mươi tuổi, học xong tiến sĩ ở lại trường dạy, trở thành giảng viên trẻ tuổi nhất, được yêu thích nhất trong học viện. Lương Tiểu An thì chỉ mới mười chín, học năm ba, là con gái của giáo sư Lương trong trường.

Lương Tiểu An trời sinh thông minh, nhưng không thạo chuyện đời, trong trường không có người bạn nào, Đoạn Tư Tồn cũng không thích giao tiếp, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở trong phòng thí nghiệm.

Hai người ngày càng trở nên thân thiết, có thể vì Lương Tiểu An không xem Đoạn Tư Tồn như một giảng viên quyền uy, Đoạn Tư Tồn cũng khó mà đối xử với nữ sinh kiêu ngạo xuất chúng này như sinh viên bình thường được.

Trong lúc vô thức, Đoạn Tư Tồn đã biến lòng tán thưởng thành ái mộ Lương Tiểu An, còn Lương Tiểu An thì có được một người mà mỗi ngày đi học đều muốn gặp.

Bọn họ trở thành tri kỷ, tâm ý tương thông, từng dây dưa, từng mờ ám, cuối cùng không thể khống chế được mà vượt ranh giới thầy trò.

Trước giờ Lương Tiểu An chỉ biết có bản thân, không màng thế sự. Nhưng Đoạn Tư Tồn thì khác, trong khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc đó, nỗi áy náy vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp đã đè nặng lên ông.

Ông không thể quang minh chính đại đối diện với người khác, tình cảm này ngày qua ngày phải gánh chịu sự chột dạ và bất an. Cuối cùng tình cảm thua trước lý trí, ông đơn phương quyết định chia tay.

Lần đầu tiên trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió của Lương Tiểu An chịu đả kích nghiêm trọng, vì tính cách của mình nên cô tuyệt đối không níu kéo một người đàn ông, cũng không biểu lộ một chút cảm xúc luyến tiếc nào.

Sau đó một ngày kia, cô phát hiện mình mang thai. Cô giấu diếm lén lút, khi ba mẹ phát hiện thì cái thai cũng đã lớn.

Từ nhỏ Lương Tiểu An bị ký thác kỳ vọng quá lớn, không có bất cứ người nào hay chuyện gì có thể cản bước sự nghiệp của cô. Giáo sư Lương nhận được lời mời của một trường cao học ở Mỹ, làm đơn xin nghỉ học cho cô, đợi đứa trẻ được sinh ra thì rời khỏi Bình Hải để đến Mỹ.

Hai năm sau, Đoạn Tư Tồn kết hôn lập gia đình, nhận được thông báo đến muộn của Lương Tiểu An, hoặc có lẽ đó là sự trả thù, cô nói với Đoạn Tư Tồn hai người có một đứa con.

Dựa vào chút tin tức ít ỏi Đoạn Tư Tồn tìm được Lương Thừa, nhưng chỉ dám hoài mong từ phương xa, đợi đến khi Lương Thừa lên cấp hai, ông đến trường số Bảy dạy học. Vợ ông không thể hiểu nổi nên từ đó nảy sinh mâu thuẫn.

Đoạn Tư Tồn tiếp xúc với Lương Thừa, biết được cuộc sống của Lương Thừa, nhưng lại không có gan nhận lại anh, cứu giúp anh.

Ông mới hiểu ra, khi chia tay với Lương Tiểu An cũng như vậy, thứ đã khuất phục ông không phải đạo đức, mà là sự yếu hèn.

Nghe xong, trà cũng nguội lạnh, nước trà vàng nhạt đọng dưới đáy mắt, Lương Thừa buông nắp xuống, phát ra tiếng leng keng.

Ở bên ngoài, Ứng Tiểu Ngọc đi kiểm tra một vòng, chạm mặt lão Tứ ở khúc ngoặt hành lang.

“Ấy, bà chủ.” Lão Tứ hỏi thẳng, “Lương Thừa ở phòng nào vậy?”

Ứng Tiểu Ngọc nói: “Cậu muốn làm gì?”

“Lần trước đi du lịch nó không gọi em, em tới chào hỏi nó cái.” Lão Tứ bất mãn nói, “Tiện thể hỏi thử nó gọi món gì, không có đơn thì em chọn thế nào được.”

Ứng Tiểu Ngọc thấy không bình thường, nói: “Chỉ gọi một ấm trà, hình như đang bàn chuyện, cứ kệ nó đi.”

Lão Tứ “Ò” một tiếng, quay đầu vào phòng nghỉ trốn việc, vừa tám với quản lý tầng một vừa lướt WeChat.

Không lâu sau, Ứng Tiểu Quỳnh mang theo gió lạnh đi tới, ở quán nhậu vốn đã bận rồi, trên đường đi gió mạnh quá, vừa tắt máy là suýt nôn ra vô-lăng.

Tìm được lão Tứ, hắn hỏi: “Lương Thừa xảy ra chuyện là thế nào?”

Lão Tứ nói: “Nói tắt á, tức là Lương Thừa ra ngoài bàn chuyện.” (ra chuyện: ra ngoài bàn chuyện)

Ứng Tiểu Quỳnh: “Mày là thằng ngu vùng Caribe à?”

Lão Tứ vội nói: “Không gọi món cũng không gọi phục vụ rót nước, ở trong phòng riêng với một nam một nữ khoảng năm sáu mươi tuổi.”

“Ba mẹ nó à?” Ứng Tiểu Quỳnh tưởng là Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp nên rất hớn hở, “Để tao đi xem cha dượng của nó trông thế nào.”

Lão Tứ sượt qua vai Ứng Tiểu Quỳnh, trợn mắt: “Anh đi xem tên kia trước đi.”

Ứng Tiểu Quỳnh quay đầu lại, Trịnh Yến Đông khoác ba-đờ-xuy đi vào, ngó xung quanh đại sảnh xem còn chỗ trống không. Hắn tới đón, nói: “Ngỗ tác Trịnh, tháng này ngài đại giá quang lâm tám chuyến rồi đó.”

“Em cũng đâu có nợ tiền đâu, còn là hội viên nữa mà.” Trịnh Yến Đông ngậm điếu thuốc chưa đốt, “Sao, chê em phiền à?”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Một tên pháp y như cậu suốt ngày tới đây, người ta sẽ tưởng nhà hàng bọn anh có án mưu sát đó.”

Trịnh Yến Đông đề nghị: “Vậy em trốn chỗ khác nha, vào văn phòng anh ăn được không?”

Ứng Tiểu Quỳnh không chí chóe với hắn nữa, thoáng qua chút lo lắng: “Lương Thừa cũng tới.”

Tấm kính xoay trên bàn tròn phản quang, Lương Thừa nhìn quầng sáng thất thần, chỉ chốc lát đã tan biến, những câu “Xin lỗi” liên tiếp gọi anh hoàn hồn.

Đoạn Tư Tồn giống như một tín đồ đang sám hối, một tay ấn vào cái chân từng bị thương, đè quần nhăn nhúm. Còn Lương Tiểu An thì lạnh lùng hơn nhiều, nhưng ánh mắt thì thả trôi, trong miệng không ngớt câu xin lỗi.

Lương Thừa mệt mỏi nói: “Đây gọi là nhận lỗi rồi sao.”

Hai người câm nín, Lương Thừa hỏi tiếp: “Hai người cảm thấy lời xin lỗi có ý nghĩa gì với tôi không?”

Lương Tiểu An nói: “Lần này mẹ về nước chính là muốn tìm con.”

“Tìm tôi để làm gì?” Lương Thừa nhìn bà chằm chặp, “Ba chục năm rồi, ước mơ sự nghiệp của bà thành hiện thực, nên mới nhớ tới đứa con mình từng xem như hòn đá cản đường đã vứt bỏ sao?”

Lương Tiểu An trốn tránh tầm mắt anh: “Mẹ chưa từng quên.”

“Vậy thì trí nhớ bà tốt thật.” Lương Thừa trào phúng, “Bây giờ bà tìm được tôi rồi, bước kế tiếp là gì nữa? Xem tôi sống như thế nào, sung túc đủ đầy hay là nghèo hèn túng thiếu, được đi học hay là bị mù chữ? Xem tôi có thể xứng với thân phận nhà sinh vật học như bà không, xem tôi có cần một người mẹ hay không sao?”

Mặt Lương Tiểu An đỏ dần lên: “Mẹ đã từng tưởng tượng ra cuộc sống của con, rất may mắn ——”

“May mắn cái con khỉ.” Lương Thừa nghiêm trang ngả ra lưng ghế, nhưng câu chữ thì ngông nghênh, “May mắn tôi không vào viện mồ côi, hoàn thành việc học, hiện giờ sống rất vinh quang rất phóng khoáng có phải không? Trái tim bà lớn thật.”

Đoạn Tư Tồn không thể nghe nổi nữa: “Lương Thừa…”

“Hay là bà nói thử đi, không phải bà rõ hơn sao.” Lương Thừa nhìn chằm chặp Lương Tiểu An, “Bà có từng tưởng tượng, tôi bị người ta đánh bầm dập, toàn thân đầy máu, tôi đã từng giết người, từng ngồi tù, con kiến nó còn có ổ, nhưng tôi đã từng không biết đâu mới là chốn dung thân.”

Lương Tiểu An hoảng hốt, trong cuộc sống của bà thậm chí còn chưa từng gặp loại người như vậy, bà phủ định theo bản năng: “Không phải… không thể nào đâu.”

Lương Thừa nhìn bà: “Nhưng những gì tôi nói đều là thật.”

Lương Tiểu An vứt bỏ anh, thuận buồm xuôi gió sống tới bây giờ, rồi lại đi tìm anh, nhưng không biết anh là kẻ leo từ vách núi đen mà lên.

Đoạn Tư Tồn tháo mắt kính xuống, hai hàng nước mắt lướt qua xương gò má, phản ứng này khiến Lương Tiểu An không thể không tin, bà ôm lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt: “… Mẹ sẵn lòng bù đắp cho con.”

Lương Thừa ngờ được: “Bù đắp về kinh tế cho tôi à, hay là giúp đỡ tôi trong sự nghiệp?”

“Bất cứ chuyện gì con muốn.”

“Tôi không muốn, cũng cóc thèm.” Lương Thừa hất hất cằm khinh miệt về phía Đoạn Tư Tồn, “Hay là bà học theo ông ta kìa, quyên góp tiền cứu giúp mấy đứa trẻ để giảm bớt áy náy, đó cũng tính là làm chút việc thiện đấy.”

Đoạn Tư Tồn bị vạch trần, che mặt cúi người, hoàn toàn không có mặt mũi nào để cầu xin tha thứ.

Lương Tiểu An đứng dậy, vòng qua bàn đi tới bên cạnh ghế của Lương Thừa, cô đưa tay ra định chạm tới, nhưng chưa tới gần thì Lương Thừa đã ngoảnh đầu tránh đi.

“Lương Thừa.” Cô gọi.

Lương Thừa giương mắt lên: “Cái tên này là thứ duy nhất bà cho tôi.”

Lương Tiểu An rụt tay lại lùi ra sau nửa bước.

Lương Thừa vạch rõ nguyên nhân: “Thừa trong gánh vác, là muốn tôi gánh vác những lỗi lầm và hậu quả các người gây ra, kể cả số mệnh chưa ai biết.”

Lương Tiểu An vịn lưng ghế, cuối cùng cũng cắn răng bật khóc, bây giờ thì tất cả đều đổ lên đầu cô.

Lương Thừa đứng dậy, kết thúc: “Đến đây thì dừng thôi, tôi và các người không còn liên quan gì với nhau nữa.”

Lương Tiểu An túm lấy tay áo anh, nức nở: “Mẹ là mẹ con, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa đi, hãy nói cho mẹ biết… mẹ phải làm thế nào con mới chịu tha thứ cho mẹ?”

Đoạn Tư Tồn cũng nói: “Lương Thừa, hãy để ta bù đắp cho con.”

Lương Thừa rút tay ra: “Được, vậy tôi nói cho các người biết.”

Anh lấy nắp tách trà ra, cất cao âm lượng: “Đối với tôi mà nói, cha mẹ ruột cũng giống như những cặn trà dưới đáy tách vậy, nhìn thấy là phiền, nhưng uống vào thì thấy buồn nôn, nên chỉ có một cách thôi, hất ra ngoài bốc hơi hết mới sạch sẽ!”

Nói xong, anh cầm nút kết bình an rời đi.

Đoạn Tư Tồn sụp đổ gục trên bàn, Lương Tiểu An đuổi theo hai bước thì ngã khuỵu xuống sàn, cô cố níu kéo: “Lương Thừa, bà… bà ngoại con về nước với mẹ, bà ấy muốn gặp con.”

“Bà ngoại ở đâu ra vậy?” Lương Thừa nói câu cuối, “Có từng chiên trứng hay là nấu bánh trôi cho tôi chưa?”

Mở cửa bước ra khỏi phòng riêng, những khát vọng, hiếu kỳ và căm hận ngày xưa đều vứt hết sau lưng, Lương Thừa rời bàn thong thả như một thực khách bình thường, nhưng tay thì siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.

Vừa xoay người ở khúc ngoặt, Ứng Tiểu Ngọc đứng ở đó nhẹ nhàng hỏi: “Đi rồi hả?”

Lương Thừa “Vâng” một tiếng.

Ứng Tiểu Ngọc đưa mắt ra hiệu rất lợi hại, không nghe ngóng gì cả, chỉ nói: “Nước trà chị mời, hôm khác tới ăn một bữa thật ngon nhé.”

Lương Thừa đi ra ngoài, buộc phải đi ngang qua sảnh giữa, lão Tứ chống nạnh xuất hiện, “Hi.”

“Hi gì mà hi.”

“Không có gì, hi chơi vậy thôi.” Lão Tứ sờ chất liệu chiếc ba-đờ-xuy của anh, “Cứ thế mà đi à, đi đường cẩn thận nhá.”

Lương Thừa băng qua đại sảnh, Ứng Tiểu Quỳnh và Trịnh Yến Đông đứng trong quầy bar dừng cuộc nói chuyện, cùng nhìn về phía anh. Nắm đấm từ từ thả lỏng, anh dừng lại nói: “Em không sao.”

“Ai nói mày có sao.” Ứng Tiểu Quỳnh né tránh khóe mắt hơi ửng đỏ của Lương Thừa, xách một phần gói mang về ra, “Sao không gọi món, có phải mày tới quậy phá nhà hàng của bọn anh không đó.”

Lương Thừa nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Trịnh Yến Đông nói: “Cám ơn tao này, quẹt thẻ hội viên của tao đó.”

Lương Thừa đi ra khỏi cửa nhà hàng, gió lạnh phả vào mặt, sắc trời tối thui như mực, dưới ánh đèn bên đường, Kiều Uyển Lâm lặng lẽ đứng ở đó.

Cuối cùng anh cũng thả lỏng nắm đấm ra, đi tới dùng một tay đòi ôm.

“Tới khi nào thế?”

“Theo dõi.”

“Ồ, quay lại nghề cũ.” Lương Thừa thả lỏng tay, gương mặt căng cứng cũng hiện lên nét cười, “Sợ anh bị ức hiếp à?”

Kiều Uyển Lâm quấn hai cái khăn choàng, tháo một cái xuống quàng ra sau cổ Lương Thừa, trả lời: “Cảm thấy anh sẽ cần đến em, hy vọng không phải em tự ảo tưởng.”

Hơi ấm còn sót lại đủ làm ấm anh, Lương Thừa bọc lấy bàn tay đông cứng của cậu, hôn cái chụt, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Ở cửa có mấy người quen đang chen chúc hóng hớt, không biết ai vừa huýt sáo.

Lương Thừa không hề nghiêng mắt: “Mặc kệ bọn họ, càng để ý là họ sẽ càng sung máu hơn đấy.”

Kiều Uyển Lâm không nhịn được mà xoay đầu, vừa là trả lời cũng vừa giống như nói lời vĩnh biệt với quá khứ của Lương Thừa, la lên ——

“Tạm biệt nha, em dẫn anh ấy đi đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK