Vương Nhuế Chi thấy anh, nở nụ cười nói: “Làm bà giật cả mình, về rồi à.”
Bà mặc một bộ sườn xám the hương vân (*), cực kỳ sang trọng, còn quần áo trên người Lương Thừa nửa ướt nửa khô, có mùi vị của nước mưa.
(*) the hương vân: loại vải đắt tiền ở vùng Đông Bắc
Bà ngoại như vậy đúng là nên đi cùng với cháu ngoại như Kiều Uyển Lâm, anh và hai người họ sống trong cùng một tòa nhà nhưng lại ở hai thế giới khác nhau. Ông trời đã an bài hết cả rồi, ai đi đường người nấy.
Lương Thừa không hiểu mình nghĩ mấy thứ này làm gì, có lẽ là ăn há cảo no quá rồi.
Anh đi vòng qua Vương Nhuế Chi tiến vào trong nhà, trên sàn nhà hiện lên một chuỗi dấu chân đen, nói: “Lát nữa con sẽ lau sạch.”
“Không sao, con đừng lo.” Vương Nhuế Chi đi phía sau, “Hôm nay không cần làm bữa sáng cho Uyển Lâm nên cũng nhàn rỗi, bà sẽ quét dọn lại tiệm.”
Lương Thừa thay dép lê, móc dây giày xách lên, chuẩn bị mang đi ngâm trong chậu. Anh hắt xì một cái: “Quạt trần với đèn cao lắm, để con lau cho.”
Vương Nhuế Chi nói: “Được, vậy làm phiền con.”
Lương Thừa nhấc chân bước lên lầu, bước chân ngày một nặng nề, sau bốn năm bậc, Vương Nhuế Chi đứng bên dưới gọi anh. anh dừng lại quay đầu, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Vương Nhuế Chi cười hiền từ, hai tay lúng túng chắp phía trước, nói: “Tiểu Lương, bà vẫn chưa hỏi con, con làm công việc gì thế?”
Lương Thừa rất thong dong, hỏi ngược lại: “Khách thuê phòng cần phải thông báo chuyện này sao?”
Vương Nhuế Chi cười nói: “Bà chỉ nhân tiện hỏi thăm thôi, không có ý gì đâu. Mỗi ngày thời gian con ra ngoài không cố định, tuổi tác cũng không lớn, nên bà hơi hiếu kỳ.”
Lương Thừa xoay người lên lầu, vứt lại một câu: “Làm việc vặt thôi.”
Bà không thu hoạch được bao nhiêu tin tức quan trọng, khi thuê phòng bà đã từng hỏi một lần, Lương Thừa cũng chỉ trả lời đáp án này. Còn cụ thể hơn thì thân là chủ nhà quan tâm rộng quá cũng không nên.
Lương Thừa lên lầu, trong phòng oi bức, anh mở cửa sổ đã đóng suốt đêm ra để thông gió.
Quần áo gấp xong đặt ở đầu giường, anh nhìn chằm chằm vài giây, lấy điện thoại mở ra tấm ảnh Kiều Uyển Lâm gửi cho mình tối qua. Trong ảnh đặc tả chiếc áo thun ở trên cùng, mỹ quan bị san bằng phẳng, còn mấy cái phía dưới thì “nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh” (*), được che giấu một cách kì diệu.
(*) nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh: câu thơ tả cảnh núi non của Tô Thức, ý của Lương Thừa là Kiều Uyển Lâm chụp đặc tả chiếc áo trên cùng là có gấp để che giấu mấy cái phía dưới không thèm gấp, chất thành một đống, nhìn ở những góc khác nhau sẽ ra hình dạng khác nhau.
Đúng là nhóc con lừa bịp.
Anh thu dọn quần áo xong thì đi thu dọn bàn học, hôm qua đi vội quá, xấp tài liệu kia không kịp bỏ vào tủ, bây giờ được bày ngay ngắn ở giữa bàn, còn có một ly nước chặn phía trên.
Lương Thừa vịn mép bàn đứng một hồi, muốn tắm rửa đi ngủ.
Hôm nay các môn có kiểm tra tuần. Kiều Uyển Lâm đi thang máy của tòa nhà văn phòng lên, rồi băng qua hành lang trống trơn đi sang tòa nhà dạy học, nửa đường gặp được Chu Tinh.
Chu Tinh mới từ văn phòng Đoạn Tư Tồn đi ra, ôm hai xấp bài lớn, một xấp là đề kiểm tra, xấp còn lại là đề ôn tập đã chia theo điểm số.
Vai trái Kiều Uyển Lâm đeo cặp, cậu vươn tay phải ra lấy đi một xấp đề, nói: “Tớ cầm giúp cho.”
Chu Tinh sửng sốt một hồi, cười ngọt ngào nói: “Cám ơn lớp trưởng.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sao trông cậu bất ngờ thế?”
Chu Tinh giải thích: “Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu giúp tớ làm việc…”
Kiều Uyển Lâm nhớ lại, hình như đúng thật là vậy. Cậu không xách nước được, không chạy bộ được, nên chỉ có thể dựa vào việc ôm hộ bài tập để thể hiện khí chất đàn ông, không ngờ giúp đỡ vẫn chưa được đều đặn.
“Không liên quan gì đến cậu đâu.” Cậu nói, “Tại tớ không thích môn sinh.”
Chu Tinh nói: “Với thành tích của cậu thì muốn học bù chắc chắn là bù được thôi.”
Kiều Uyển Lâm cười cười, cậu không muốn bù.
Chu Tinh khơi dậy tinh thần dũng cảm: “Tớ có thể giúp cậu.”
Kiều Uyển Lâm hoàn toàn không cần điều đó, nhưng không muốn làm bẽ mặt con gái người ta, nên cậu chuyển chủ đề: “Ấy? Đây là đề gì vậy?”
Chu Tinh trả lời: “Đề kiểm tra tuần.”
“Tiết một mới kiểm tra, không sợ lộ đề sao?”
“Thầy Đoạn nói giờ truy bài vừa reng chuông là kiểm luôn, tiết kiệm thời gian, nửa tiếng cuối tiết một thầy sẽ giảng những câu sai trong đề ôn.”
Giáo viên của trường Đức Tâm chưa bao giờ dạy quá giờ hay chiếm tiết khác, Kiều Uyển Lâm không nhịn được mà than thở: “Tớ thấy thầy Đoạn thân thì ở Đức Tâm nhưng tim thì ở trung học số Bảy.”
Chu Tinh hỏi: “Tại sao thế?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thầy đem toàn bộ thói xấu của trường công lập trọng điểm vào đây rồi.”
Vừa dứt lời thì sau lưng có người tằng hắng một tiếng, có thể nghe ra được là Đoạn Tư Tồn.
Kiều Uyển Lâm đơ ra một giây, không quay đầu lại, giả vờ như chưa nói gì hết, chưa nghe gì hết, dựng eo thẳng băng, bước nhanh về phía trước.
Giờ truy bài và tiết một dùng để làm bài kiểm tra, Đoạn Tư Tôn ngồi trên bục giảng trông thi.
Thi xong còn lại ba mươi phút giảng những câu sai, Kiều Uyển Lâm mở tờ ôn tập ra, cậu không quan tâm đến điểm số, ánh mắt khua loạn xạ trên tờ đề như đang đi dạo phố.
Đoạn Tư Tồn ở trên bục giảng nói: “Thời gian có hạn, đầu tiên là chữa những câu nhiều bạn sai nhất, bây giờ nhìn câu trắc nghiệm số chín.”
Kiều Uyển Lâm không tin Lương Thừa nên đã chọn “C”, bị sai nên không được điểm.
Lúc này Đoạn Tư Tồn nói: “Đáp án đúng phải là B.”
Kiều Uyển Lâm chợt ngẩng đầu lên, trong một đám học sinh đang vùi đầu nhìn đề thì trông cậu nổi bật lạ thường. Đoạn Tư Tồn nhìn về phía cậu, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu, siết chặt cán bút sửa lại đáp án.
Tất cả mọi người đều nín nhịn muốn xỉu, vừa sang tiết sau là xếp hàng ở nhà vệ sinh. Kiều Uyển Lâm ngồi một chỗ thẫn thờ, nghĩ không ra kết quả, cậu quyết định cầm điện thoại đi đến văn phòng.
Cậu và Đoạn Tư Tồn người trước người sau, lúc cậu gõ cửa, ông cũng chỉ mới ngồi xuống ghế thôi.
Đoạn Tư Tồn thấy lạ nói: “Thầy chưa tìm em tính sổ thì ngược lại em chủ động tới tìm thầy. Vào đi.”
Kiều Uyển Lâm đóng cửa lại, đi đến đứng bên cạnh bàn làm việc. Trông cậu rất ngoan, kết quả cậu còn chẳng thèm vòng vo mấy lời sáo rỗng mà móc điện thoại từ trong túi ra luôn.
Đoạn Tư Tồn quả thật chưa bao giờ thấy cảnh tượng này ở trường công lập trọng điểm, nói: “Em thật sự cho rằng thầy sẽ không tịch thu à?”
“À, không phải ạ.” Kiều Uyển Lâm giải thích, “Em có chuyện cần hỏi.”
Cậu mở album hình lục ra tấm ảnh cậu chụp tối qua, phóng lớn trang đầu tiên, nói: “Thầy Đoạn, thầy có thể xem giúp em cái này được không?”
Đoạn Tư Tồn nhìn chằm chằm tấm ảnh đọc nội dung trên đó, đọc được một nửa thì dừng lại, hỏi: “Những tài liệu này em lấy ở đâu?”
“Có vấn đề gì sao ạ?” Kiều Uyển Lâm nói, “Nó liên quan đến phương diện nào thế ạ?”
Đoạn Tư Tồn tiếp tục xem, xem xong hết trang này đến trang khác, nói: “Đây là giáo trình chuyên ngành của một trường có tiếng ở nước Anh, liên quan đến ung thư học.”
Kiều Uyển Lâm kinh ngạc đến nỗi tưởng là mình nghe nhầm, hỏi: “Vậy… bình thường thì trình độ nào có thể đọc hiểu cái này?”
Đoạn Tư Tồn nói: “Người bình thường chắc chắn là đọc không hiểu.”
Khoảng cách chụp rất gần, những chú thích ở khoảng trắng không chụp được, nhưng nhìn những đường gạch dưới thì có thể nhìn ra là từng có người đọc rồi, Đoạn Tư Tồn hỏi: “Là em đọc à?”
Kiều Uyển Lâm thành thật lắc đầu.
Đoạn Tư Tồn nói: “Trình độ bây giờ của em đương nhiên là đọc không hiểu, học thuộc thôi cũng đã khó rồi. Em tìm nó ở đâu vậy, tài liệu này thầy còn phải nhờ qua mấy người bạn đồng nghiệp mới có được.”
Kiều Uyển Lâm càng kinh ngạc hơn, đành phải bịa một lý do: “Là ba em đưa cho em.”
“Ba em cũng làm việc trong ngành nghề này sao?”
“Ông ấy là bác sĩ.” Kiều Uyển Lâm cảm thấy nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ lộ tẩy mất, nên chặn trước, “Thầy Đoạn, nếu thầy có bệnh gì thì cứ nói với em, em có thể giúp thầy lấy được số của chuyên gia.”
Đoạn Tư Tồn trả lại điện thoại cho cậu, hỏi: “Em còn chuyện gì khác không?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Hết rồi ạ.”
Đoạn Tư Tồn nói: “Vậy ra ngoài đi.”
Rời khỏi văn phòng, Kiều Uyển Lâm đi đến hành lang dừng lại, dựa vào lan can để gió xua tan những suy nghĩ trong lòng.
Cậy nảy ra rất nhiều câu hỏi —— Lương Thừa thật sự bỏ học sao? Tại sao anh ta lại có những tài liệu ấy, hơn nữa còn có thể đọc hiểu? Bình thường hành tung bất định rốt cuộc là làm cái gì?
Kiều Uyển Lâm suy diễn ra một đống thứ, chợt phát hiện bản thân mình đã bỏ quên một điều —— Người nhà của Lương Thừa.
Cái tuổi này trừ phi là mồ côi chứ không thì rất ít ai rời khỏi gia đình, chẳng lẽ Lương Thừa cũng bỏ nhà ra đi?
Kiều Uyển Lâm rụng mất cọng tóc, Lâm Thành Bích từng dạy cậu, phải dựa vào đầy đủ manh mối để tìm kiếm sự thật, suy đoán chủ quan không có tác dụng.
Cậu phải tìm kiếm manh mối.
Sau khi tan học, Kiều Uyển Lâm và các thành viên trong tổ đến quán cà phê làm bài tập nhóm.
Vào những lúc thế này cậu mới giống lớp trưởng nhất, phân công công việc, chủ động gánh vác những phần khó và phần kết, cũng mời mọi người ăn tối. Về đến nhà đã hơn mười một giờ, cậu khẽ khàng lên lầu, cửa phòng đối diện đóng chặt, không biết Lương Thừa có ở bên trong không.
Thứ Bảy được nghỉ, Kiều Uyển Lâm ngủ đến gần tám giờ sáng, mở mắt ra trở mình nằm sấp bắt đầu tham gia tiết học trên mạng.
Cánh tay chống trên giường, tiết học vừa kết thúc là tay đau ê ẩm, cậu run tay thay đồ, ra khỏi cửa thì thấy Lương Thừa xách bình nước ra khỏi phòng tắm.
Hai người mặt không cảm xúc nhìn nhau vài giây, không ai chào hỏi ai.
Giỏ quần áo bẩn trong phòng tắm trống trơn, sau khi Kiều Uyển Lâm tắm xong thì ra ban công, đồng phục của cậu và bộ đồ ướt kia của Lương Thừa phơi chung với nhau dưới ánh nắng sớm.
Hiếm khi Lương Thừa mặc một cái áo thun nhạt màu, quần bò cũng giặt tẩy đến trắng hếu, anh đứng giữa giàn hoa hoa cỏ cỏ trông đầy sức sống lạ thường.
Kiều Uyển Lâm ngửi ngửi chậu cây xa cúc, hỏi: “Những chậu hoa này đều là anh trồng hết hả?”
Lương Thừa đáp “Ừm”.
Ngay sau đó là một khoảng tĩnh lặng, Kiều Uyển Lâm chắp tay sau lưng dựa vào tường, nhẹ nhàng nói: “Câu hỏi kia đúng là chọn B.”
Lương Thừa: “Ờ.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh biết làm à?”
Bình nước cạn rồi, Lương Thừa đặt xuống lau tay, trả lời: “Đoán bừa.”
Kiều Uyển Lâm khoanh tay trước ngực, da cậu rất trắng, hai khuỷu tay đỏ lên rất dễ thấy. Lương Thừa tưởng là cậu cọ bẩn ở đâu, mắt tỏ ra ghét bỏ.
Kiều Uyển Lâm nói: “Biểu cảm gì đấy, đây là do tôi chống tay trên giường để học, nên mới đỏ.”
Lương Thừa khẽ cười nhạo. Kiều Uyển Lâm hơi xấu hổ, lấy bàn tay che khuỷu tay, nói: “Cười cái đầu anh, tại tôi không có bàn học.”
Vậy nếu làm hết bài tập hai ngày nghỉ chẳng phải sẽ rách da luôn sao? Lương Thừa tưới cây xong quay về phòng, đi đến trước cửa thì dừng lại, gọi: “Này.”
Kiều Uyển Lâm: “Tôi không phải tên ‘Này’.”
“Vậy thì thôi.” Lương Thừa nói, “Đang định hỏi ‘Này’ có muốn dùng bàn học không.”
Kiều Uyển Lâm ngơ ra một lát, sau đó lập tức xách cặp đi sang, sợ chậm một giây thôi là Lương Thừa sẽ đổi ý.
Trên mặt bàn sạch sẽ, đống tài liệu kia đã được cất rồi.
Kiều Uyển Lâm ngồi xuống, mở cặp lấy đề toán học, cầm lấy rồi lại buông ra, đổi thành đề sinh học mà bình thường đợi đến cuối cùng cậu mới làm.
Lương Thừa ngồi trên giường chơi điện thoại, mười phút trôi qua, tiếng viết chữ trong phòng cũng không còn, cậu mệt mỏi ngước mắt lên.
Kiều Uyển Lâm nhìn chằm chằm một câu hỏi khó, không biết đang suy nghĩ hay là đang thả hồn đi đâu mất rồi.
Lương Thừa búng tay một cái.
Kiều Uyển Lâm quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Lương Thừa nói: “Với hiệu suất này của cậu, có phải định dùng bàn hết một ngày không đấy?”
Kiều Uyển Lâm ấp úng nói: “Tôi đọc đề… khá là tỉ mỉ.”
Dùng phần mềm dịch chữ thành tiếng Trung thì đáng lẽ cũng phải đọc xong rồi, Lương Thừa nói: “Không biết làm thì bỏ qua đi.”
“Ò.” Kiều Uyển Lâm nói, “Tôi đã nhảy cóc mấy câu đến chỗ này rồi đấy.”
Lương Thừa bắt đầu hối hận vì đã mời ông phật này tới.
Kiều Uyển Lâm ngoảnh mặt đi, ngón tay miết đi miết lại góc giấy đến nỗi quăn góc, nói: “Tôi ghét nhất là phần ung thư học này nè, khó quá đi.”
Lương Thừa nhìn về phía tờ đề, nói: “Phần cậu đang làm là sinh thái học.”
Kiều Uyển Lâm nói: “À, tôi nhìn nhầm.”
Lương Thừa bỏ điện thoại xuống, hai tay chống lên giường ngả về phía sau, trêu đùa: “Anh bạn nhỏ, giáo trình của trường cậu chia làm sơ cấp và cao cấp, cao cấp bao hàm nội dung của sơ cấp. Nhưng dù cậu có học đến cấp nào đi nữa thì trong môn sinh học cũng không có phần ung thư học.”
Kiều Uyển Lâm được gãi đúng chỗ ngứa rồi, liền hỏi: “Sao mà anh biết?”
Lương Thừa trả lời: “Tôi từng làm bảo vệ ở Đức Tâm.”
Kiều Uyển Lâm cảm thấy như mình đang đấm vào gối bông vậy, hơn nữa còn là một cái gối ruột đen thùi lùi. Cậu hơi nhụt chí rồi, khi lật tờ đề chạm được con chuột, máy tính chợt sáng lên.
Cậu ngạc nhiên vì thứ này vẫn chưa có hỏng, cậu hỏi: “Dùng được à?”
Lương Thừa: “Miễn cưỡng thì dùng được.”
“Tôi thử được không?”
Vốn là đồ của người ta mà, Lương Thừa nói: “Tùy cậu.”
Kiều Uyển Lâm mở trình duyệt lên, tra tài liệu liên quan đến đề bài, tra hết trang này tới trang khác, giả vờ làm lại nhiều lần.
Cậu nói: “Tôi tra không được, anh qua đây đi.”
Lương Thừa hỏi: “Cậu tra cái gì?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thì mấy cái luận văn đó đó, tài liệu á.”
Trên mặt bàn hiện lên một bóng người, Lương Thừa đi đến sau lưng cậu, cúi người xuống, một tay nắm lấy tay cậu đang cầm chuột, sau đó kéo xuống xem lịch sử tìm kiếm.
Springer-Verlag, Elsevier… (*) Kiều Uyển Lâm đã lướt một chuỗi các trang web, đầu ngửa ra phía sau, dùng ánh mắt thẳng thừng nhìn Lương Thừa.
(*) tên các công ty xuất bản sách về các lĩnh vực khoa học và y học
Lương Thừa cúi xuống đối mắt với cậu, nói: “Từ khi ngồi ở đây là cậu đã thăm dò tôi rồi, cậu muốn biết cái gì?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Rốt cuộc anh từ đâu tới?”
Lương Thừa trả lời: “Từ phía tây thành phố.”
Kiều Uyển Lâm nhíu mày: “Con người anh có câu nào là thật không.”
Sau đầu cậu ấm lên, bàn tay Lương Thừa xoa tóc cậu, nhưng âm thanh phát ra lại hết sức lạnh lùng: “Không có, bởi vậy bớt hỏi đi.”
Kiều Uyển Lâm ngồi yên không nhúc nhích, cảm giác đang bị bàn tay đó đe dọa.
Kết quả Lương Thừa buông cậu ra, nói: “Dùng xong tắt máy.”
Lương Thừa cầm chìa khóa xe bỏ đi, cửa đóng sầm lại, giống như một lời cảnh cáo mất kiên nhẫn. Kiều Uyển Lâm dán chặt vào lưng ghế, nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất.
Cậu tắt trang đi, lúc định tắt máy thì ở góc phải bên dưới màn hình nhấp nháy hiện thông báo.
Hóa ra là anh ta lưu QQ quên thoát ra, Kiều Uyển Lâm di chuyển chuột, tốc độ nhanh quá nên bị kẹt giữa chừng, sau khi khôi phục bình thường thì khung đối thoại chợt nhảy lên.
Cậu không muốn xem cũng đã muộn rồi.
Tên tài khoản của đối phương giống như một người trung niên quê mùa, là “Ngọc Vũ Quỳnh Đài”, được ghi chú là “Anh Ứng”.
Đối phương gửi tới hai tin nhắn ——
Sáng ngày hai mươi tám ở kho hàng bến tàu Lĩnh Hải.
Mang theo đồ nghề.