Cậu bị Lương Thừa siết chặt bàn tay, không nhúc nhích được gì, làn da dán ở mặt trong cổ tay có thể cảm nhận được mạch đập liên hồi của anh.
Cậu nói: “Em không sao mà.”
Lương Thừa siết chặt tay hơn, anh không rảnh để tâm người khác ra làm sao, chỉ muốn đưa Kiều Uyển Lâm mau chóng đi làm kiểm tra. Nhưng Kiều Uyển Lâm không chịu nghe, bộ dạng yếu ớt đó khiến anh không nỡ nhẫn tâm ép buộc được.
Nhưng anh biết rõ nội tâm Kiều Uyển Lâm mạnh mẽ hơn bất kì ai. Sự cố chấp và bướng bỉnh đó đúng thật là một chú cún con mới mọc răng nanh, một khi đã nhắm trúng rồi sẽ cắn chặt lấy nhất quyết không chịu buông tha.
Điện thoại liên tục rung lên, không cần nhìn cũng đoán được là ai, Kiều Uyển Lâm không bắt mà tắt máy luôn.
Về đến chung cư lầu năm mươi hai, Kiều Uyển Lâm lao thẳng vào phòng tắm rửa mặt, không biết là do bôn ba cả ngày bên ngoài lạnh cóng hay là thế nào mà hai tay cậu cứ run rẩy mãi dưới vòi nước.
Lương Thừa cởi áo khoác vào theo, anh xoay người cậu đối mặt với mình, xắn tay áo sơ mi lên, rút một cái khăn mặt nhúng ướt rồi lau sạch sẽ cho cậu.
Cậu cụp hai hàng lông mi xuống, mái tóc đã lâu chưa cắt rũ xuống giữa hàng lông mày, cậu nói: “Ở, ở cơ quan em đã uống thuốc rồi.”
“Ừm.” Lương Thừa nâng cằm cậu lên, dọn sạch đống máu kết vảy trong mũi cậu, “Những chuyện khác đều không quan trọng, thấy khó chịu thì phải báo với anh ngay.”
Kiều Uyển Lâm nhích tới nửa bước, hỏi: “Em lạnh. Cái này có tính không?”
Lương Thừa ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, anh cởi khăn choàng vấy máu của cậu ra, nói: “Ngâm nước nóng cho ấm người, để anh lấy nước.”
Kiều Uyển Lâm đứng bên sọt đồ bẩn cởi quần áo, cậu vẫn chưa thay dép lê, tháo giày xong để chân trần giẫm trên sàn. Lương Thừa dùng một cánh tay xách cậu lên, tay còn lại đổ sữa tắm vào bồn.
Khăn tắm đang choàng trên người trượt xuống, Kiều Uyển Lâm bán khỏa thân bám trên người Lương Thừa. sự thân mật này cho cậu cảm giác an toàn, cậu nói: “Em đã kể cho mẹ nghe về quan hệ của hai chúng ta rồi.”
Lương Thừa hiểu, câu nói nhẹ nhàng ấy thật ra là một lời tuyên chiến được ăn cả ngã về không, Kiều Uyển Lâm vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện đã lựa chọn anh, dũng cảm y như lần tỏ tình táo bạo ngày xưa.
Anh nói: “Vậy sau này chỗ chú Kiều và mẹ anh thì để anh nói.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh định nói thế nào?”
Lương Thừa trả lời: “Thì nói thẳng chúng ta là người yêu.”
“Chưa đủ.” Kiều Uyển Lâm yêu cầu thêm, “Phải thêm một câu nữa, anh yêu em đến chết đi sống lại.”
Lương Thừa đường đường là một bác sĩ khoa Ngoại tim mạch chuyên mổ xẻ lồng ngực người ta, hôm nay lại bị máu mũi của cậu dọa hết hồn, nên cậu nói gì anh cũng phải đồng ý. Anh bế Kiều Uyển Lâm vào bồn, lấy một cái ghế đẩu ngồi bên ngoài.
Làn nước nóng ấm ngấm vào tứ chi, Kiều Uyển Lâm dựa vào thành bồn, giống như một viên bánh trôi đang được nấu chảy.
Cậu không muốn đợi nữa, bèn nói: “Kể em biết đi.”
Đã từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi khiến Lương Thừa không biết nói từ đâu. Anh nhúng miếng bông tắm vào nước, nhúng đầy nước rồi cọ lên vai Kiều Uyển Lâm.
Hồi sau anh mới mở miệng: “Anh đã từng gặp mẹ em, ở nhà giam số Hai.”
Triệu Kiến Triết có quan hệ rộng, bạn bè nhiều, trước giờ Lương Thừa không quan tâm, cũng chẳng có tư cách quan tâm, Hạ Tiệp cũng giống như anh. Cuộc phỏng vấn mười sáu năm trước làm anh có ấn tượng với Lâm Thành Bích, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn dừng ở mức độ “người bạn phóng viên của Triệu Kiến Triết” mà thôi.
Lương Thừa kể: “Lúc phỏng vấn ông ta, mẹ em thật sự không biết chân tướng vụ việc.”
Ánh mắt đang cụp xuống của Kiều Uyển Lâm liền trợn to, kết hợp với câu trả lời mơ hồ lúc sáng, cậu hỏi: “Ý của anh là sau này mẹ em đã biết ư? Từ lúc nào?”
Lương Thừa trả lời: “Chắc là sau khi Triệu Kiến Triết chết.”
Án mạng mười một năm trước không thể nào trốn tránh được, theo lời Hạ Tiệp từng kể, bà đã không nhịn được nữa, lén lút cầm dao phẫu thuật về nhà, tối hôm đó nhất định phải hành động.
Kiều Uyển Lâm nhớ như in: “Dì Hạ nói, là vì đêm trước đó anh lỡ chạm vào tài liệu của Triệu Kiến Triết, ông ta muốn đánh chết anh, cho nên dì mới hạ quyết tâm…”
“Đúng.” Lương Thừa điềm tĩnh nhớ lại, “Đầu bút máy suýt nữa đâm trúng động mạch cổ của anh.”
Triệu Kiến Triết từng ngược đãi anh vô số lần, nhưng lần đó là hung ác nhất, muốn giết chết anh, cứ như ông ta đang phát rồ vậy.
Kiều Uyển Lâm run rẩy: “Chỉ vì đống tài liệu đó thôi ư?”
Lương Thừa siết chặt nắm đấm, miếng bông tắm nhỏ nước tạo ra những gợn sóng, anh nói: “Đó là chứng cứ phạm tội của ông ta và Thường Lạc Băng.”
Xấp tài liệu đó bao gồm hợp đồng “nhận nuôi” giữa Thường Lạc Băng và người phụ trách ở viện mồ côi, thỏa thuận bí mật giữa Triệu Kiến Triết và Thường Lạc Băng, và cả ghi chép những khoản tiền giữa hai người.
Trước ánh mắt kinh sợ của Kiều Uyển Lâm, Lương Thừa nhắc lại chuyện xưa: “Thường Lạc Băng làm ăn lớn, vốn dĩ Triệu Kiến Triết là luật sư đại diện của ông ta. Ban đầu Thường Lạc Băng nhận con nuôi có mục đích riêng, thực tế là mua bán người, chính Triệu Kiến Triết là người đã viết hợp đồng giao dịch.”
Khoản tiền trả cho Triệu Kiến Triết khá lớn là để đề phòng đến lúc xảy ra chuyện, người phụ trách cũng không thể thoát khỏi liên can, tất nhiên là càng không thể lấy ra làm chứng cho đứa trẻ bị hại.
Toàn bộ vụ việc này, Triệu Kiến Triết không chỉ là người lên kế hoạch ác ý, mà còn là người nắm rõ tình hình nhất, thế mà đến khi chuyện vỡ lở lại còn dám trơ mặt mo ra biểu dương tinh thần chính nghĩa.
Xấp tài liệu đó rất dày, Lương Thừa không kịp đọc hết, khi đó ngoại trừ sự giận dữ thì chắc Triệu Kiến Triết nơm nớp lo sợ nhiều hơn.
Lương Thừa bị đánh đến thảm thương, ngoài đau ra thì mất hết ý thức. Sang hôm sau, trời chưa sáng anh đã ra khỏi nhà, đầu thì đau, tai thì ong ong, lan ra tới dây thần kinh, đờ đẫn trải qua hết một ngày ở trường.
Cũng trong tối hôm đó đã xảy ra chuyện.
“Anh giết Triệu Kiến Triết.” Lương Thừa nói, “Báo cảnh sát xong anh vào phòng làm việc của ông ta nhưng không cách nào tìm được xấp tài liệu đó, cho đến khi cảnh sát tới dẫn anh đi.”
Kiều Uyển Lâm không dám tưởng tượng anh đã bình tĩnh đến mức nào mới có thể vừa lỡ tay giết người xong đã tiếp tục tìm chứng cứ ngay. Đáng tiếc với thủ đoạn của Triệu Kiến Triết thì chắc chắn ông ta đã xử lý gọn gàng trước rồi.
Cậu vội vàng nói: “Triệu Kiến Triết đã giấu tài liệu đó ở đâu?”
Dường như Lương Thừa không kìm lòng được, anh ngoảnh mặt nhìn sàn gạch men phản quang, nói: “Ông ta đã giao cho mẹ em.”
Kiều Uyển Lâm sửng sốt: “Sao cơ…”
Lương Thừa chủ động đầu thú, rất phối hợp, trong lúc khai báo anh đã nói những chuyện có liên quan đến tài liệu đó cho cảnh sát nhưng trong nhà và phía luật sư đều không tìm được. Vụ án nhận nuôi đã được phán quyết từ lâu nên rất khó tìm những manh mối nhỏ nhặt khác.
Sau khi xảy ra chuyện, tinh thần Hạ Tiệp bị đả kích, phải nhập viện chữa trị và tĩnh dưỡng, là Trình Lập Nghiệp chạy tới chạy lui để nắm bắt kết quả phán quyết.
Trong thời gian tạm giam, đài truyền hình nhiều lần đưa ra lời mời phỏng vấn, Lâm Thành Bích là một người trong số đó. Lương Thừa nhất mực cự tuyệt, không chịu gặp ai.
Mãi cho đến khi có kết quả phán quyết, Lương Thừa vào trại giam số Hai. Hạ Tiệp lết cơ thể bệnh tật tới thăm anh, khóc muốn ngất đi, đó là điểm giáp ranh từ một giai đoạn u ám này chuyển sang một giai đoạn u ám khác của hai mẹ con.
Hạ Tiệp là vì tuyệt vọng đến nỗi quyết định giết người, bà cứ dằn vặt bản thân mình, cứ lẩm bẩm đã quá muộn, đáng lẽ khi về nhà lúc sáng đã phải giết Triệu Kiến Triết rồi.
Lương Thừa dời sự chú ý của bà, hỏi: “Về lúc sáng?”
Sáng sớm hôm đó, Hạ Tiệp như người mất hồn, trên đường đi làm thì phát hiện quên mang điện thoại, bà đành quay về nhà lấy, bà nói: “Vừa ra khỏi thang máy thì mẹ đụng phải phóng viên họ Lâm kia ở cửa nhà.”
Lương Thừa xác nhận lại: “Bọn họ hẹn nhau ở nhà ư?”
“Hình như là Triệu Kiến Triết bảo cô ta tới lấy đồ gì đó.” Hạ Tiệp nói lộn xộn, “Cô ta nhét tệp hồ sơ gì đó vào cặp, trông như tài liệu vậy.”
Tim Lương Thừa lập tức thắt chặt, hỏi kĩ thì biết Triệu Kiến Triết đã giao xấp tài liệu đó cho Lâm Thành Bích, bảo là tạm thời giữ lại gì gì đó, tóm lại Lâm Thành Bích là người duy nhất nắm giữ chứng cứ.
Anh nói: “Nên anh chủ động xin gặp mẹ em.”
Kiều Uyển Lâm rốt cuộc cũng hiểu tại sao lại không có sổ viết và máy ghi âm, bởi vì Lương Thừa gặp Lâm Thành Bích không phải để phỏng vấn mà là để đàm phán về chứng cứ.
Tâm trạng của Lâm Thành Bích không được ổn cho lắm, mặt để mộc, mái tóc dài rối tung, cô mở một quyển sổ ghi chép ra, thân là phóng viên thâm niên nhưng thẫn thờ mãi chưa nói được gì.
Lương Thừa bèn mở miệng trước: “Cô không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?”
Lâm Thành Bích nói: “Vụ án đã có phán quyết, chúng tôi đã tìm hiểu kĩ ngọn nguồn từ phía cảnh sát rồi.”
“Chưa đâu.” Lương Thừa nói, “Có vài chuyện trên bản án không nói.”
Lâm Thành Bích hỏi: “Là chuyện gì?”
Giọng điệu Lương Thừa hết sức bình thản, nhưng lời nói ra lại sắc bén như dao: “Triệu Kiến Triết muốn giết tôi.”
Lâm Thành Bích hất tóc ra sau vai, thấp giọng: “Tôi biết anh ta từng ngược đãi cậu và mẹ nuôi của cậu, nhưng nếu không có bằng chứng xác thực thì đừng kể bừa, chuyện này không giúp gì được cho tình cảnh của cậu đâu.”
Lương Thừa tiếp tục nói: “Tôi phát hiện ra bí mật của ông ta, về một vụ án nhận nuôi đã từng được đưa tin.”
Đồng tử Lâm Thành Bích lập tức lóe lên, hai tay đan vào cán bút kìm nén sự kinh sợ, cô nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Cô hiểu, nếu không thì cô đã hỏi tôi bí mật đó là gì rồi.” Lương Thừa nhìn cô chằm chặp, “Xấp tài liệu cảnh sát không tìm được, hóa ra là vì Triệu Kiến Triết đã giao lại cho người khác từ lâu rồi.”
Lâm Thành Bích ngăn lại: “Cậu chỉ lớn hơn con trai tôi vài tuổi, thân là một người mẹ, tôi rất thông cảm với cảnh ngộ của cậu. Nhưng cậu phạm tội là sự thật, đừng bịa chuyện để lãng phí thời gian đôi bên nữa.”
Lương Thừa nói: “Con trai cô rất may mắn, chưa từng bị vứt bỏ, cũng chưa từng bị tổn thương.”
Lâm Thành Bích khép sổ lại: “Tôi đến là để phỏng vấn cậu.”
“Đống bằng chứng kia bị bại lộ, tin tức này giá trị gấp mấy lần phỏng vấn về tôi. Cô là phóng viên, phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
“Tôi không hiểu.” Lâm Thành Bích quát lớn, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết!”
Lương Thừa không hề hoảng loạn, nhưng đáy mắt đã dâng lên sự ấm ức: “Triệu Kiến Triết sẽ không bao giờ giao chứng cứ cho người không liên quan, cô từng phỏng vấn ông ta, ông ta muốn kéo cô xuống nước.”
“Tôi tin rằng năm xưa cô không biết rõ chân tướng, bây giờ bù đắp lại vẫn chưa muộn đâu, hãy công khai sự thật ra đi.”
“Đứa trẻ mồ côi năm xưa đang ngồi trong trại giam này, anh ấy và chị của anh ấy cần lấy lại công bằng.”
“Ôm khư khư cái bí mật đó, mỗi ngày sau này cô có thể ngủ ngon được sao?”
Lâm Thành Bích đứng dậy, nghiến răng trả lời: “Tôi phải đi đây, bản thảo phỏng vấn tôi sẽ tự làm.”
Lương Thừa ở phía sau lưng cô, chợt nói: “Cô có tin vào báo ứng không?”
Lâm Thành Bích đã bỏ đi, Triệu Kiến Triết đã chết, vụ việc này không cách nào đối chứng, không tìm được chứng cứ, chỉ có mỗi lời khai một phía của Lương Thừa thôi.
Mà khoảng thời gian sau khi vụ án kết thúc cũng đủ cho Lâm Thành Bích xử lý sạch sẽ đống bằng chứng kia.
Chỉ duy nhất lần gặp mặt đó, không cần nói rõ thì Lương Thừa cũng biết lựa chọn của Lâm Thành Bích là gì.
“Anh cũng từng ảo tưởng bà ta sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Nhưng rõ ràng là không.” Kiều Uyển Lâm khẽ nói, “Thậm chí bà ấy còn viết ra một bản tin vặn vẹo.”
Sự thật vượt quá dự kiến của cậu, từ phỏng vấn của Triệu Kiến Triết đến bản thảo bị ém, rồi đến chứng cứ không có ngày được công khai, mỗi một chuyện đều có sự nhúng tay của Lâm Thành Bích.
Cậu như bị bóp nghẹt yết hầu, cậu nghểnh cổ, xoay người lại trong bồn nước.
Bả vai gầy guộc run rẩy, những giọt nước trượt xuống theo xương sống, cùng với đó là những tiếng nức nở Kiều Uyển Lâm đang cố gắng kìm nén.
Nước lạnh rồi, Lương Thừa mở vòi thay nước, một bồn bọt xà phòng nhấp nhô, Kiều Uyển Lâm vung tay xuống tạo ra vô số sóng nước, cậu cất giọng òa khóc.
Lương Thừa cúi người từ phía sau ôm lấy cậu, dán sát vào cơ thể và gò má đẫm nước của cậu, nói: “Thường Lạc Băng đã chết, Triệu Kiến Triết cũng chết rồi, đây chính là sự trừng phạt to lớn nhất đối với họ. Anh và anh Ứng đã báo được thù rồi, đã ngồi tù xong rồi, tất cả đều đã qua rồi em à.”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa có xong… Người khác chịu đủ bao nhiêu cực khổ, cớ gì bà ấy có thể sống thanh thản được?!”
Lương Thừa siết chặt vòng tay: “Đã không sao nữa rồi mà ——”
“Không phải là không sao!” Kiều Uyển Lâm khàn cả giọng, “Bất đắc dĩ chấp nhận sao có thể gọi là không sao được!”
Bàn tay của Lương Thừa vuốt ve lồng ngực cậu: “Đừng vậy mà, Kiều Uyển Lâm, nghe lời anh, đừng như vậy nữa.”
Tiếng khóc thảm thiết vang vọng trong phòng tắm, Kiều Uyển Lâm khóc ướt hết mặt mũi: “Em xin lỗi… Em xin lỗi…”
Lương Thừa cố gắng giấu giếm, nhưng chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra rồi. Lời anh nói với Lâm Thành Bích đang ứng nghiệm, đứa trẻ may mắn trong miệng anh trước thì bị mẹ ruột vứt bỏ, bây giờ thì phải gánh chịu tổn thương đến muộn.
Kiều Uyển Lâm khóc đến nỗi hai tay tê liệt, câu chữ chìm trong tiếng rên rỉ, tình yêu thương và sự sùng bái cậu dành cho Lâm Thành Bích đã hóa thành bọt nước, tất cả đều thể hiện qua những giọt nước mắt mặn đắng.
Lương Thừa bế cậu về phòng ngủ, hôn cậu không ngừng, nhưng cậu vẫn cứ run lẩy bẩy, mũi tắc nghẽn thở không ra hơi, cậu bèn há miệng rên rỉ.
Có một khoảnh khắc cậu cảm giác mình sắp chết rồi.
Nhưng cậu không sợ, vì cậu biết Lương Thừa sẽ cứu cậu.
Có lẽ vào lúc mẹ cậu cầm chứng cứ đi thì Lương Thừa đã đang cứu cậu.
Kiều Uyển Lâm mở đôi mắt mông lung, giống như đang hiến tế, đang nhận tội: “Em…”
Chỉ mới nói một chữ thì Lương Thừa đã hôn lên lỗ tai cậu.
Năm xưa ở sân ga anh đã quyết định rồi, anh nói với Kiều Uyển Lâm: “Anh không quản nổi báo ứng của người khác, anh chỉ có thể chắc chắn một điều, em chính là sự bù đắp mà ông trời ban cho anh.”