Lương Thừa vứt rác xong vòng về xe, cô đưa mắt nhìn theo, xuyên qua kính chắn gió nhìn vào ghế lái, nhìn Kiều Uyển Lâm lên ngồi ghế phụ lái, sau đó cô thấy Hạ Tiệp ngồi ở ghế sau.
Hai người phụ nữ đều không còn trẻ nữa, bây giờ sắc mặt đều trắng bệch như nhau. Hạ Tiệp cũng nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc hơn rất nhiều.
Chiếc việt dã từ từ lái khỏi khách sạn, ở trong gương xe Lương Tiểu An dần nhỏ lại thành một dấu chấm mơ hồ.
Mặt đường hóa tuyết thành bùn, lúc này trong radio đang đưa tin về một tai nạn giao thông ở đoạn đường nào đó, nhắc nhở tài xế đi đường vòng. Cả ba người trên xe dường như đều không chú tâm nghe, cả hành trình chẳng có ai nói chuyện.
Bên ngoài cổng lớn hoa viên Minh Hồ có dựng một cây thông, nhân viên quản lý đồ đạc trong hoa viên đang kiểm tra số lượng mấy thùng đồ trang trí, Lương Thừa giảm tốc đi ngang qua, bỗng nói: “Sắp tới giáng sinh rồi.”
Đầu óc chết máy của Kiều Uyển Lâm bỗng lóe lên, cố gắng tiếp lời anh: “Hồi ở Anh anh đã đón giáng sinh thế nào?”
“Thì ở nhà một mình, hoặc là tăng ca, không có gì đặc biệt.” Lương Thừa trả lời, “Năm nay chúng ta có thể đón giáng sinh với nhau rồi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Phải đó.”
Trong nhà không có ai, Kiều Văn Uyên đã tới bệnh viện họp từ sáng rồi. Lương Thừa xách ba túi đồ to từ cốp sau ra, còn Kiều Uyển Lâm thì ôm hai bó hoa tươi.
Hạ Tiệp đi cuối đóng cửa, bà đã quen cởi áo khoác xong là cất ngay vào tủ, bình thường còn cằn nhằn bọn họ vứt quần áo lung tung, nhưng hôm nay lại cứ vứt bừa trên lưng ghế, cầm túi đựng thức ăn vào bếp.
Kiều Uyển Lâm gỡ bó hoa ra, cắt tỉa mấy lá dư thừa, lo lắng nghĩ, chuyện hôm nay nên nói thế nào bây giờ? Nói rồi thì phải làm sao nữa đây?
Lương Thừa đứng ở một bên bàn ăn, đã đoán ra được từ trong biểu cảm của Kiều Uyển Lâm rồi, khẽ hỏi: “Bà ta là Andrew phải không?”
Kiều Uyển Lâm chỉ đành thừa nhận: “Phải.”
Lương Thừa giần giật lông mày, khi vô tình chạm mặt Lương Tiểu An anh rất bình tĩnh, nhưng Lương Tiểu An chính là Andrew, tất cả những thành tựu mà bà ta đạt được trái lại khiến anh thấy kinh ngạc.
Anh từng phỏng đoán rất nhiều, nào là thể diện, rồi thất vọng, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ mẹ ruột của mình là một nhà khoa học nổi tiếng.
Anh bỗng bật cười, không thể không cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Choang! Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên.
Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm xông vào bếp, lọ mật ong mới mua đã vỡ rồi, trên sàn vương vãi chất lỏng ngọt đậm, miểng chai đâu đâu cũng thấy.
Một tay Hạ Tiệp chống lên bàn, tay còn lại vẫn cứng đờ giữa không khí, mái tóc dài rũ rượi, vẻ bất an thoáng qua khiến Lương Thừa nhớ lại những tháng ngày đau khổ nhất của mẹ con họ.
Anh đi tới nắm lấy bàn tay kia: “Mẹ ơi?”
Hạ Tiệp nắm chặt lấy anh, bà không ngờ lại gặp Lương Tiểu An lần nữa, như một cú giáng vào đầu, nhắc nhở bà rằng Lương Thừa và bà không có quan hệ máu mủ.
Bà thấy rất sợ, về mặt pháp lý bà cũng không còn là mẹ nuôi của Lương Thừa nữa, bà không có tư cách ngăn cản bất cứ chuyện gì. Còn về thân phận của Lương Tiểu An, nếu như bà lựa chọn giấu diếm thì có đê tiện quá không?
Bỗng nhiên, Lương Thừa nói: “Con biết cả rồi.”
Hạ Tiệp ngớ ra: “Gì cơ?”
“Con biết bà ấy.” Lương Thừa nói, “Cả cha ruột của con nữa, con đã biết từ lâu rồi.”
Mật ong đặc quánh rất khó dọn sạch, Lương Thừa ngồi xổm xuống lau rất lâu, hai tay đều dính đầy vị ngọt. Rửa đi rửa lại năm sáu lần, đến nỗi mu bàn tay cũng ửng đỏ.
Tuyết rơi ngày càng lớn, Lương Thừa đi tới trước cửa phòng khách, nhìn ra mảnh sân trắng xóa. Kiều Uyển Lâm dìu Hạ Tiệp về phòng ngủ, rồi ra đặt bình hoa lên bệ cửa cổ, sau đó đứng bên cạnh anh.
“Anh không sao.” Tay được nắm lấy, Lương Thừa nói như thật, “Tuy chính anh cũng không ngờ mình lại bình tĩnh đến thế.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh định làm thế nào?”
Lương Thừa nói: “Vẫn chưa tính tới.”
Kiều Uyển Lâm vô cùng hối hận vì đã đi tìm Andrew, nếu như hôm đó cậu không đi, thì có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau, cuộc sống mới của Lương Thừa sẽ không bị quấy rầy.
“Em xin lỗi.” Cậu áy náy nói, “Em đúng là kẻ rắc rối.”
Lương Thừa quàng tay qua cổ cậu, thưởng thức những bông hoa tuyết dưới hiên nhà, hỏi: “Vậy kẻ rắc rối này, em có lời khuyên gì không?”
Hôm nay Kiều Uyển Lâm đã đủ ngớ ngẩn rồi, IQ tụt xuống dưới năm mươi, nói: “… Em không biết.”
“Chọc em thôi.” Lương Thừa khôi phục dáng vẻ chững chạc, “Chuyện này chỉ có một mình anh mới có thể giải quyết mà thôi.”
Kiều Uyển Lâm nghĩ, nếu Lương Tiểu An đã tỏ rõ ý đồ rồi thì chắc sẽ không án binh bất động đâu, còn hành động ngày xưa chẳng lẽ có ẩn tình gì, có đáng để nhận được sự cảm thông hay không?
Cậu không quan tâm nữa, nói: “Cho dù anh xử lý như thế nào thì em cũng sẽ đứng về phía anh.”
“Thật sao?” Lương Thừa lau hơi nước phả trên cửa sổ, “Lỡ như bà ấy muốn dẫn anh về Mỹ làm nhà khoa học, anh cũng dao động, em có nỡ không?”
Chuyện này hình như cũng không phải là không thể, trái tim mới ổn định được chút xíu của Kiều Uyển Lâm lại hoảng loạn lên rồi, cậu năn nỉ anh: “Anh đừng hù dọa em, chúng ta cùng nhau cống hiến cho tổ quốc không được sao anh?”
Cửa sân cót két mở ra, Kiều Văn Uyên họp xong quay về, bộ âu phục màu đen nghiêm túc lịch sự, đeo một đôi găng tay da, nhưng lại xách theo một túi các loại đậu hỗn hợp, trông chẳng tương xứng chút nào.
Bước qua lớp tuyết dày cộm, ông ngẩng đầu nhìn thấy hai người sau cửa kính, nói: “Hai anh em các con rảnh rỗi ngắm tuyết mà không biết đi quét sân à?”
Kiều Uyển Lâm kéo cửa sổ ra, giả vờ như không sao, hỏi: “Ba mua nhiều đậu thế làm gì?”
“Xay sữa đậu nành.” Kiều Văn Uyên xách túi đậu lên cao lắc lắc về phía Lương Thừa, “Trong khoa cấp cứu mới có người bị viêm dạ dày, nói là do uống sữa đậu nành mua bên ngoài, xem ra bên ngoài bán mất vệ sinh lắm, sau này chúng ta tự nấu ở nhà.”
(Cho những bé cá vàng: Chương 74 Kiều Văn Uyên có nói Lương Thừa thích uống sữa đậu nành)
Kiều Uyển Lâm hơi ghen tị: “Vậy bánh ngọt ở ngoài vệ sinh à?”
Không biết Hạ Tiệp đi ra từ lúc nào, bà đã chải lại tóc, vừa điềm tĩnh vừa kiên cường, nói: “Thôi được rồi, dì làm cho con.”
Hoa tuyết bay vào nhà, Lương Thừa híp mắt, cảm thấy mọi chuyện dường như không quá tệ.
Sáng sớm thứ Hai, Kiều Uyển Lâm đến đài truyền hình. Tối qua trợ lý của Lương Tiểu An có liên lạc với cậu, nhưng cậu không nghe máy, lại còn gửi tin nhắn hy vọng gặp mặt lần nữa. Mà cậu đã kiên quyết từ chối rồi.
Nhưng hôm nay khi vào trung tâm tin tức lại thấy hơi lo lắng. Đến Muôn Nẻo Đường, Bào Xuân Sơn gọi cậu vào văn phòng.
Kiều Uyển Lâm rắn rỏi đi vào, không dám ngồi, đứng như trời trồng trước bàn, lúc đến buổi hẹn thì hừng hực khí thế gánh vác hy vọng của cả đài truyền hình, kết quả lại…
“Đứng đó làm gì?” Giọng điệu của Bào Xuân Sơn cũng dịu hiền hơn, “Gặp mặt Andrew sao rồi?”
Kiều Uyển Lâm chắp tay sau lưng tỏ vẻ kiểm điểm bản thân, nói: “Không tốt lắm ạ.”
Bào Xuân Sơn hỏi: “Không tốt thế nào, đàm phán không thuận lợi à?”
“Vâng, không đàm phán được gì cả.”
“Không đàm phán được gì là sao, chẳng lẽ cô ta gọi cậu tới uống trà à?”
Kiều Uyển Lâm cố gắng kiên trì trái tim đã vỡ nát: “Dù sao thì cũng là một chuyến đi uổng phí rồi ạ.”
Bào Xuân Sơn đang nóng ruột lắm rồi, cô biết Kiều Uyển Lâm là một người lanh lợi, cô không có nghi ngờ gì về sự nghiêm túc đối với mỗi một phỏng vấn được giao, cô nói: “Cậu đừng nổi nóng, người ta là nhà sinh vật học, thời đang lên, khó hầu hạ cũng là chuyện thường thôi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Em thật sự không hầu hạ nổi đâu.”
“Bị người ta bắt nạt à?” Vào những thời điểm mấu chốt thì Bào Xuân Sơn cũng biết bao che lắm, “Cậu nói rõ ra xem nào, xảy ra chuyện gì rồi? Nếu như cậu không sai thì tôi sẽ không trách cậu, tổ tiết mục sẽ chống lưng cho cậu.”
Đương nhiên là Kiều Uyển Lâm không dám nói, biểu cảm còn kiên nghị hơn cả Kinh Kha hành thích Tần Vương nữa.
Điện thoại nội bộ gọi tới, Bào Xuân Sơn nghe máy, đáp vài câu rồi cúp, bực bội nói: “Thôi được rồi, cậu đến bộ phận phỏng vấn tìm chủ nhiệm Tôn đi.”
Kiều Uyển Lâm ảo não dời vị trí, đã một thời gian không đến bộ phận phỏng vấn rồi, gượng cười hàn huyên với đồng nghiệp cũ vài câu rồi vào văn phòng chủ nhiệm.
Lần trước cãi ầm ĩ một trận với Tôn Trác ở đây xong thì bị điều tới tầng mười hai, hôm nay chắc cũng chẳng tốt lành gì, sẽ không bị đuổi thẳng cổ luôn chứ.
Nếu thật sự không thể lăn lộn trong giới báo chí Bình Hải được nữa thì chỉ có thể đầu quân cho Lâm Thành Bích thôi, nhưng mà đi xe tới thành phố lân cận mất ít nhất ba tiếng đồng hồ lận đó, cậu không muốn yêu xa với Lương Thừa đâu.
Kiều Uyển Lâm vừa nghĩ lung tung vừa kéo ghế ngồi xuống.
Đối diện bàn, mặt Tôn Trác đầy chờ mong: “Đừng rề rà nữa, mau nói đi.”
Nói gì mà nói, Kiều Uyển Lâm đã luyện được tinh thần thép không sợ bị mắng ở chỗ Bào Xuân Sơn rồi, nên dứt khoát cứng đầu, thấy vò mẻ thì đập cho vỡ luôn: “Chìm xuồng rồi.”
Tôn Trác nghẹt thở: “… Chìm rồi là thế nào?!”
Kiều Uyển Lâm nói: “Cháu với Lương, à, cháu với Andrew không hợp bát tự, số mệnh xung khắc.”
“Cái quái gì thế?” Tôn Trác nói, “Bảo cậu đi phỏng vấn chứ có bảo cậu đi xem bói đâu, cậu bói ngày sinh để kiếm người yêu à?”
Kiều Uyển Lâm gãi tóc, nhưng cậu đang cặp bồ với con trai ruột của Andrew đây này, khó khăn lắm mới khổ tận cam lai. Nhớ tới Lương Thừa là cậu can đảm hẳn lên, xé một tờ giấy trên bàn, rút cây bút ra, viết xong đập xuống trước mặt Tôn Trác.
Cậu nói: “Đây là địa chỉ khách sạn và số điện thoại của trợ lý Andrew. Sếp tìm người khác phụ trách đi.”
Tôn Trác nổi đóa trước thái độ của cậu, hỏi: “Cậu cắn nhầm thuốc gì rồi hả?!”
“Thuốc hối hận.” Kiều Uyển Lâm làu bàu, “Từ ban đầu cháu không nên đi tìm Andrew, à không phải, là không nên gặp chú để khỏi phải nhìn thấy tài liệu về Andrew mà chú cầm.”
Đẩy ghế ra đứng lên, cảm xúc thoáng chốc đã dâng trào, ấm ức thay người ta, căm hận thay người ta, cậu cất cao giọng: “Tại sao cứ phải phỏng vấn cô ta?”
“Cô ta có cái gì để phỏng vấn đâu, đoạt giải là ghê gớm lắm hả? Có dám để người ta biết chuyện mình từng làm không! Cháu hết nói nổi nữa luôn!”
Tôn Trác sợ đến nỗi siết tay vịn: “Cậu điên rồi à?”
Chuyện đã tới nước này, Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ lợn chết chẳng sợ nước sôi, nói câu cuối cùng: “Chuyện này cháu không làm nữa, bằng không thì cháu chỉ đành từ chức thôi.”
Rời khỏi bộ phận phỏng vấn, Kiều Uyển Lâm đứng trên hành lang bồi hồi rất lâu. Buổi sáng nay đã đủ điên rồ lắm rồi, nhưng cũng rất sảng khoái, mang theo một nửa lo lắng một nửa suy sụp quay về Muôn Nẻo Đường.
Các nhân viên trong tổ đã xuất phát rồi, cậu ở lại văn phòng viết bản thảo, với hiệu suất công việc cực thấp trải qua hết một ngày.
Buổi tối Lương Thừa trực ở bệnh viện, đêm khuya thanh vắng không tránh được thất thần, cứ men theo dòng suy nghĩ nhớ lại cảnh tượng trước cửa khách sạn.
Nhà sinh vật học, định cư ở Mỹ nhiều năm, điều kiện vật chất của Lương Tiểu An đủ để chịu trách nhiệm cho một đứa con, nhưng tại sao lại không cần mình?
Năm xưa Đoạn Tư Tồn đã ở đâu, khi nào thì biết đến sự tồn tại của mình? Tại sao bọn họ lại không ở bên nhau, lỗi của ai nhiều hơn, ai tiếc nuối nặng hơn?
Lương Thừa không cách nào biết được, anh nhéo ấn đường cưỡng ép bản thân dừng lại.
Thông báo với đồng nghiệp một tiếng rồi rời khỏi phòng khám đến máy bán tự động mua một ly cà phê. Anh mở điện thoại lên, theo bản năng tìm đến nơi nương tựa, gửi tin nhắn cho Kiều Uyển Lâm: Ngủ chưa?
Kiều Uyển Lâm trả lời trong vài giây, hình như cũng đang đợi anh: Chưa, đang ngâm đậu nè.
Lương Thừa: Nấu sữa đậu nành cho anh à?
Kiều Uyển Lâm: Em nấu tàu phớ ăn một mình.
Lương Thừa: Đó là chú Kiều mua cho anh mà.
Kiều Uyển Lâm khoe khoang: Dì đang nhào bột nè, sáng mai nướng bánh ngọt cho em.
Lương Thừa: Ồ.
Kiều Uyển Lâm: Đường nâu đó.
Lương Thừa: Đường nâu ngon lắm à?
Màn hình hiển thị đang nhập, cứ ngắt nghỉ ngắt nghỉ hình như gõ đi gõ lại rất nhiều lần, cuối cùng Kiều Uyển Lâm trả lời một câu không dài lắm: Em không biết, nhưng em rất nhớ anh.
Khoảng trống trong tim Lương Thừa được lấp đầy, một câu của Kiều Uyển Lâm còn có tác dụng hơn cả cà phê nóng, đủ để anh yên ổn trải qua hết đêm nay. Sáng sớm giao ban, Lương Thừa không về chung cư ngủ bù, đến hoa viên Minh Hồ thì trời vẫn còn sớm, nhà nhà đều tối đèn.
Chỉ có nhà bọn họ sáng rực, anh mỏi mệt bước vào nhà, hương thơm xộc vào mũi, ba người ở phòng ăn cùng lúc nhìn theo.
Kiều Uyển Lâm vẫn y như hồi mười sáu tuổi, chỉ thiếu điều khắc hai chữ “tranh công” lên mặt, nói: “Đậu đen đậu đỏ đậu nành, không thêm đường, sàng giần hai lượt.”
Hạ Tiệp cũng bị lây theo cậu nên hơi đắc ý, hỏi: “Ăn bánh ngọt không? Lần đầu tiên mẹ làm, mẹ thấy không khác ngoài tiệm lắm đâu.”
“Hai người bọn anh không thích ăn ngọt.” Kiều Văn Uyên nói, “Tới đây, hâm lại sủi cảo tối qua đi.”
Lương Thừa đứng ở huyền quan nhìn khung cảnh đầm ấm này, trả lời: “Sao cũng được ạ.”
Nhưng trong lòng anh biết rõ, Kiều Uyển Lâm ở cơ quan nhất định đã bị cấp trên gây áp lực, Hạ Tiệp vẫn còn bất an, Kiều Văn Uyên sau khi biết chuyện cũng rất lo lắng nhưng không có tư cách để nói nhiều.
Ngay giây phút đó Lương Thừa đã quyết định, nhất định anh phải làm rõ mọi chuyện, sau đó vẽ một dấu chấm hết thật hoàn chỉnh.
Anh cũng hiểu được sự điềm tĩnh lạ thường của mình là từ đâu ra, bởi vì anh không còn cô độc nữa mà đã có hậu thuẫn vững chắc rồi.