Một cô gái từ ngoài cửa hàng bước vào, cô gái mặc một bộ váy trắng dài trễ vai, phối cùng túi xách, đi giày cao gót trông rất đoan trang, thục nữ lại không kém phần dịu dàng.
“Mộng Khiết anh ở đây”
Thấy người con gái đó, Hàn Triết Viễn không khỏi giấu được sự vui mừng. Nhưng anh ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt đấy vì biết cô gái thích kiểu người trưởng thành, điềm đạm. Hôm nay anh ta cố ý mặc như vậy cũng là vì cô gái này.
Cô gái mỉm cười ngồi xuống đáp:’“Viễn, lâu rồi mới gặp anh”
Có lẽ ngoài nữ thần Thẩm Nhã Tịnh thì đây là người con gái đầu tiên mà anh ta trân quý đến như vậy. Nếu Thẩm Nhã Tịnh là nữ thần trong lòng anh ta thì cô gái này chính là người trong mộng, người mà anh ta thầm thương trộm nhớ từ rất lâu.
Cô gái này là Lăng Mộng Khiết, đại tiểu thư nhà họ Lăng. Năm nay 24 tuổi, là bạn từ nhỏ hội anh em Lục Vĩ Thành.
Hàn Triết Viễn thích thầm cô ta từ rất lâu ai cũng biết nhưng cô gái vốn không để anh trong mắt mà chỉ có Lục Vĩ Thành mà thôi.
Dẫu biết Lăng Mộng Khiết thích Lục Vĩ Thành nhưng anh ta vẫn không từ bỏ tình cảm của mình được. Anh ta luôn tin rằng với sự chân thành của mình thì sớm muộn cũng có ngày cô gái sẽ nhận ra và chấp nhận anh.
“Em về khi nào sao không gọi anh ra đón”
“Em mới về từ hôm qua, em tính làm anh Vĩ Thành bất ngờ nên không nói với mọi người”
Lại là “anh Vĩ Thành’’ trong suy nghĩ của Hàn Triết Viễn thầm nghĩ:”Có bao giờ em nghĩ tới anh?”
“Em gặp anh ấy rồi sao?”
“Vâng ạ”
“Hai người sao rồi”
“Ừm…anh ấy rất vui khi em trở về”
“Vậy à?”
Hàn Triết Viễn nhìn gương mặt đáng thương kia mang chút buồn bã kia, rõ ràng em nói dối? Trong lòng anh ta có chút buồn bã cũng khá nhói đau, anh ta thật sự không cam lòng nhìn cô gái này đâm đầu vào thứ tình cảm vốn không thể hồi đáp. Nhưng chính anh ta cũng có khác gì? Anh có tư cách gì để nói.
“Em có biết là Thành ca đã kết hôn rồi không?”
Lúc này ly nước trên tay Lăng Mộng Khiết rơi xuống, cô ta nhìn anh khoé mắt hơi cay cay dường như không thể tin
điều vừa rồi.
“Anh nói gì cơ?”
Cô ta vốn ở nước ngoài lâu, nay mới trở về. Chuyện hai người họ kết hôn chỉ nhà họ Lục, Thẩm và một số những người thân thích mới biết. Chuyện này được bảo mật cho đến khi hôn lễ tổ chức, họ muốn công khai cùng một lần để cho cả thế giới cùng biết. Tất nhiên Lăng Mộng Khiết không biết.
“Anh ấy kết hôn rồi”
“Anh nói dối…Đừng như vậy, em sẽ không vui đâu”
“Khiết nhi, anh…”
“Đủ rồi. Hôm nay cảm ơn anh vì bữa ăn này, em xin phép đi trước”
Lăng Mộng Khiết vội vã chạy ra ngoài, Hàn Triết Viễn đuổi theo nhưng không kịp, cô gái đã lên chiếc xe taxi kia rồi.
Anh ta vò đầu bứt tóc, nếu biết cô ấy phản ứng như thế anh sớm đã không nói. Nhưng che giấu cũng vô ích, sớm muộn cô ấy cũng biết.
Sau khi ra ngoài, Lăng Mộng Khiết bấm một dãy số gọi điện nhưng đầu bên kia không nhấc máy. Cô ta tức giận, vứt chiếc điện thoại xuống ghế bực bội giẫm chân. Tài xế thấy phản ứng cô gái thì quay lại hỏi
“Cô có gì phiền lòng sao?”
“Không có, đừng nhiều lời tập trung lái xe đi”
Thấy thái độ ra lệnh không tôn trọng của cô gái, tài xế khá khó chịu. Bác vốn là người mến khách, chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà người ta đã nổi giận, người trẻ tuổi thời nay đúng là thiếu kiên nhẫn.
Lăng Mộng Khiết rõ ràng đã biết, đã nghe chuyện này từ miệng Lục Vĩ Thành. Hôm qua anh bảo mình kết hôn, không muốn để vợ hiểu lầm cô ta vẫn không tin nổi. Cô ta nghĩ anh chỉ nói để đuổi cô ta đi nhưng đến Hàn Triết Viễn còn nói như vậy thì xem ra đây là sự thật.
Được, nếu đã vậy thì em sẽ chứng minh cho anh thấy em là sự lựa chọn hoàn hảo nhất của anh. Lăng Mộng Khiết trở về đây là để lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.