Hôm nay, mẹ Nhan Uyển Đình hẹn cô đi mua sắm vì Nhan Uyển Đình bận nhận đóng quảng cáo nên không đi cùng học được. Chỉ có cô, Nhan phu nhân và vú nuôi đi cùng. Nói là đi mua sắm nhưng Thẩm Nhã Tịnh chẳng mua gì cả, ở nhà quần áo cô không thiếu cô chỉ giúp Nhan phu nhân sắm sửa đồ cho em bé sắp ra đời thôi.
Họ đi mua khoảng vài tiếng rồi ghé qua một nhà hàng ăn trưa.
"Nhã Tịnh có mệt không? Đi cùng cô mà cháu chẳng mua gì cả lại còn cất công giúp cô chọn đồ nữa chứ?"
"Không sao đâu ạ, đồ nhà cháu còn nhiều lắm không cần thiết phải mua. Cháu cũng rất vui khi có thể giúp được cô điều gì đó"
"Giá mà Đình Đình cũng được như cháu thì hay biết mấy. Con bé là người nổi tiếng hiếm khi có dịp đi mua sắm cùng ta lắm. Ở nhà cháu có hay đi với mẹ mình không?"
"Dạ thỉnh thoảng ạ, vì trước đó cháu ở bên Mỹ không có dịp đi chơi cùng mẹ nhiều nên bây giờ cháu đang cố gắng bù đắp cho mẹ"
"Lũ trẻ các cháu bây giờ sống gấp gáp quá, đôi lúc các cháu nên học cách sống chậm lại để nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống"
Thẩm Nhã Tịnh im lặng nhìn Nhan phu nhân, những lời bà nói đúng. Cô phải dành thòi gian nhiều hơn cho gia đình mình, bà nội, mẹ, ba, anh trai và đặc biệt là cả Lục Vĩ Thành nữa. Đó là lí do tạm thời Thẩm Nhã Tịnh không làm một công việc cụ thể nào cả.
"Bà sao thế?"
Thẩm Nhã Tịnh thấy vú nuôi đứng trơ ra, dì ngước nhìn màn hình lớn chiếu trên tòa nhà bên kia. Thẩm Nhã Tịnh cũng đương mắt nhìn theo. Trên màn hình là Lăng Mộng Khiết. Cũng khá lâu rồi Lăng Mộng Khiết không xuất hiện trước mặt cô hóa ra là đang gấp rút chuẩn bị thừa kế Lăng thị. Bây giờ khắp nơi đều đăng hình ảnh cô ta, tập đoàn Lăng thị cũng đang pr hết mình cho cô ta. Nhưng phản ứng của vú nuôi khiến Thẩm Nhã Tịnh thấy lạ
"Bà quen người đó sao?"
Vú nuôi lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt bà thoáng trắng bệch
"À...không"
Rõ ràng là đang nói dối, thông qua ánh mắt, cử chỉ, lời nói là Thẩm Nhã Tịnh có thể đoán ra được. Lại nhớ đến hôm đó khi ở nhà họ Nhan, vú nuôi có nhắc đến mình từng làm việc cho một gia đình cũng thuộc Tứ đại gia tộc nhưng sau đó bị đuổi việc. Không phải bà từng làm ở nhà họ Lăng đấy chứ?
"Nhã Tịnh, vào thôi"
Nghe tiếng gọi của Nhan phu nhân, Thẩm Nhã Tịnh đang suy nghĩ chợt giật mình
"Cháu sao vậy?"
"Dạ không ạ, mình vào thôi cô"
Sau khi ăn xong cùng Nhan phu nhân, họ trở về. Cô về Lữ Nguyệt Hoa Viên một chút, lúc này Lục Vĩ Thành đã về nhà. Trong nhà hình như có người mới đến, nhìn đôi giày hình như là của một người đàn ông.
"Thật không ngờ là người đó, thảo nào tôi cứ thấy quen quen"
Giọng nói này là của Thịnh Nam. Họ đang nói gì vậy?
"Ồ, cô Thẩm về rồi"
Thịnh Nam liếc sang thì thấy Thẩm Nhã Tịnh đang đứng ở đó. Lục Vĩ Thành lập tức thay đổi sắc mặt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn
"Hai người đang nói chuyện gì thế?"
"À bọn anh đang nói về một người bạn cũ thôi"
"Anh đang nấu ăn à? Chị Vân đâu?"
"Ừ, sắp xong rồi, hôm nay chị Vân có việc ở quê nên xin nghỉ"
"Để em phụ anh"
Nhìn thấy cảnh vợ chồng người ta ngọt ngào nấu ăn, Thịnh Nam hơi chạnh lòng một chút
"Hai người có quên mất sự tồn tại của tôi không vậy?"
Thẩm Nhã Tịnh sực nhớ ra, cô e ngại nhìn Thịnh Nam
"Xin lỗi anh Thịnh, anh tới chơi chưa tiếp đón đàng hoàng hay hôm nay anh ở lại ăn cùng chúng tôi đi"
"Thôi thôi nhường không gian riêng cho hai người đấy, tôi còn có việc"
Thịnh Nam quay tính đi thì không quên đứng lại nói một câu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
"Lục Vĩ Thành, từ khi lấy vợ cậu thay đổi không ít đấy. Trông tàn kinh khủng, cô Thẩm nhớ chăm sóc cậu ta giúp tôi nhé"
Thẩm Nhã Tịnh xấu hổ, khẽ gật đầu. Sau đó Thịnh Nam nhận được một ánh mắt tràn ngập sự "yêu thương" của Lục Vĩ Thành. Thịnh Nam tặc lưỡi, chuồn lẹ thôi.