Đúng vậy, Nhã Tịnh của anh rất mạnh mẽ. Từ cái năm đó cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn mạnh mẽ như thế. Một cô gái tự do như chim bồ câu sải cánh bữa bầu trời xanh mát bao la này, đáng lẽ ra cô nên sống như thế, đáng lẽ ra cô không gặp chuyện này. Tâm trạng Lục Vĩ Thành giờ khó nói, giống như anh đang chơi vơi giữa một đống bùn lầy. Anh cứ nghĩ để Thẩm Nhã Tịnh ở cạnh mình là an toàn nhưng bây giờ cô lại gặp nguy hiểm. Tất cả là tại anh, anh cứ nghĩ mình có năng lực có thể một tay che hết cả thế giới mà bảo vệ cô. Là anh sai khi nghĩ rằng mình hiểu rõ cô trong khi cô muốn gì, cô cần gì thì anh lại không biết. Là anh chưa lo cho cô chu toàn khi nghĩ rằng giao cô cho Thẩm Đông Quân là an toàn. Thế giới xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, sao một mình Thẩm Đông Quân có thể bảo vệ cô được chứ? Lục Vĩ Thành bây giờ không biết liệu sự lựa chọn của mình có còn đúng hay không nữa. Lần đầu tiên anh thấy mình thật kém cỏi.
Tẩm Nhã Tịnh được chuyển đến phòng bệnh VIP để tiến hành quá trình theo dõi đặc biệt. Tống Tiêu bảo rằng tính mạng của cô hiện đã được an toàn nhưng việc Thẩm Nhã Tịnh có tỉnh lại được hay không thì không ai trong số các bác sĩ giỏi nhất ở đây có thể trả lời được kể cả đó là ông đi chăng nữa.
Họ vẫn đang nghiên cứu thêm về việc này. Chẳng ai có thể tưởng tượng nổi Thẩm Nhã Tịnh đã xảy ra một cuộc va chạm kinh hoàng đến mức nào, lại càng không ai có thể ngờ cô từng phẫu thuật ở đầu. Quá trình phẫu thuật trên đầu sẽ ảnh hưởng đến não bộ dù không nhiều cũng có chút ít. Nay lại trải qua một tai nạn, đầu va chạm mạnh đến như vậy khó có thể cứu sống được.
Tống Tiêu cùng các bác sĩ khác ở trong phòng phẫu thuật trải qua một đống áp lực, căng thẳng nặng nề đặc biệt là sau khi thấy vết mổ trên đầu Thẩm Nhã Tịnh. Khi ấy tâm trạng họ rối bời nhưng họ cũng không còn cách nào khác, họ chỉ có một mục tiêu duy nhất lúc đó là bằng mọi giá cứu sống được Thẩm Nhã Tịnh.
Cứu được Thẩm Nhã Tịnh rồi, tâm trạng của Tống Tiêu cũng như các bác sĩ khác được thả lỏng một chút nhưng điều mà họ phải đối mặt đó chính là không biết nên nói thế nào với Lục Vĩ Thành. Những lời mà Tống Tiêu nói với Lục Vĩ Thành, dường như đến từ tất cả sự can đảm trong nội lực tạo ra. Chỉ sợ... Thẩm Nhã Tịnh khó có thể tỉnh lại hoặc có thể... không bao giờ tỉnh lại, cả đời sống như người thực vật mất.
Suốt quá trình Thẩm Nhã Tịnh ở trong phòng phẫu thuật đến khi cô được chuyển về phòng hồi sức, Lục Vĩ Thành vẫn luôn ở bên cạnh cô. Anh chưa chợp mắt một giây nào, bây giờ anh cũng không dám thở, trái tim anh đã đau nay càng đau đớn hơn, giống như có ai đó bóp nghẹt trái tim anh mãi không buông tha.
Ngồi trên máy bay suốt cả ngày dài. Đến khi trở về anh lại gặp một chuyện mà bản thân anh chưa bao giờ nghĩ tới, suốt mười mấy tiếng đồng hồ, anh không ăn, anh không ngủ chỉ âm thầm lặng lẽ nhìn cô.
Thật không thể tin được chỉ mới có mấy tuần không có anh, cô trở nên xanh xao, gầy gò đến đau lòng. Người con gái nằm trên giường với làn da trắng nhợt nhạt, đôi môi không có chút sắc hồng, trên má còn có vài vết xước do mảnh vỡ xe ô tô đâm vào. Trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt đi, đau đến quần quại.
Trước đây mỗi lần ở nhà, cô đều rất kén ăn, cô không thích ăn đồ ăn ở ngoài cho dù anh có mua bao nhiêu món ngon, cô cũng không ăn được bao nhiêu.
Thẩm Nhã Tịnh rất thích ăn đồ ăn anh nấu. Chẳng biết đồ ăn ngon hay vì người nấu là anh mà cô ăn rất ngon miệng, ăn rất nhiều. Biết thế, ngày nào anh cũng tranh thủ về sớm nấu cho cô. Thẩm Nhã Tịnh cứ than là anh nuôi cô béo lên nhưng thật ra anh đã nuôi cô được mấy đâu. Cô rất gầy, bây giờ lại gầy hơn.
Càng nghĩ, Lục Vĩ Thành càng hận chính bản thân mình. Anh ngồi bên cạnh cô, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia áp vào mặt mình. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống, giọng anh khàn khàn vang lên: "Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh"
Anh vuốt nhẹ gương mặt cô, dịu dàng hết mức để không làm đau cô, xót xa mà nói: "Mạng của anh nằm trong tay em rồi, đợi em tỉnh lại định đoạt. Nếu như em từ bỏ, vậy anh cũng không còn luyến tiếc gì mạng sống của mình nữa"