• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Uyển Đình không quay đầu lại nhìn Thẩm Nhã Tịnh nhưng vẫn biết đó là cô. Nhan Uyển Đình thở dài rồi quay người lại, mỉm cười nói với Thẩm Nhã Tịnh:"Đáng đời họ, để cho họ biết không có mình giới giải trí sẽ hỗn loạn ra sao"

Thẩm Nhã Tịnh cau mày, từ từ tiến lại gần Nhan Uyển Đình, cô nắm lấy cổ tay Nhan Uyển Đình kéo cô nàng lại gần mình, giọng nói Thẩm Nhã Tịnh có chút tức giận:"Mau nói đi, mấy ngày này cậu làm gì mà lại mất đi tung tích hả?"

Nhan Uyển Đình không nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhã Tịnh, cô nàng né tránh nhìn sang chỗ khác, thở dài một hơi.

Thẩm Nhã Tịnh thấy điều gì đó bất thường ở Nhan Uyển Đình bèn vội vàng hỏi:"Cậu có tâm sự gì sao?"

Nhan Uyển Đình cười nhạt:"Nhã Tịnh, cuộc sống thật vất vả. Mình thật sự không muốn sống như thế này nữa. Cậu biết không? Hằng ngày mình phải đối mặt với bao nhiêu bình luận chửi rủa mình dù họ chẳng quen biết gì mình, chỉ là người xa lạ thôi mà họ có quyền gì ép buộc mình, xúc phạm mình"

Nhan Uyển Đình thoáng rưng rưng nước mắt:"Mình biết làm người nổi tiếng sẽ phải chịu như vậy nhưng đến cả gia đình mình còn gây áp lực cho mình, mình không thể thở nổi. Từ sau khi mẹ mang thai đứa con trai, cả nhà luôn buông lời cay nghiệt với mình, họ bảo mình bỏ nghề, thậm chí mình mất tích suốt mấy tuần này họ cũng không thèm quan tâm"



Nhan Uyển Đình đã không giấu nổi cảm xúc của mình nữa, cô nàng khóc lớn. Thẩm Nhã Tịnh thấy vậy ôm Nhan Uyển Đình vào lòng, khẽ vỗ về:"Đừng suy nghĩ tiêu cực như thế, chẳng phải cậu còn có mình ở đây sao? Cậu quên ước mơ của cậu từ khi còn nhỏ đã là diễn viên rồi sao? Cậu quên chị ấy rồi à?"

Nhan Uyển Đình nghe đến người ấy lại càng khóc lớn hơn. Thẩm Nhã Tịnh để mặc cho Nhan Uyển Đình khóc, dù sao cô cũng cần trút bỏ mọi tâm trạng buồn bã ra bên ngoài trước khi ngồi lại nghiêm túc nói chuyện với cô.

Sau một lúc, Nhan Uyển Đình lau đi những giọt nước mắt dính trên mặt mình:"Đúng vậy, mình đã quá ích kỷ mà suýt quên mất chị ấy. Sao mình lại như thế được chứ? Chị ấy mà biết sẽ rất buồn"

Thẩm Nhã Tịnh lắc đầu:"Chị gái cậu sẽ không trách cậu vì chị ấy biết em gái của mình rất mạnh mẽ"

Người đã truyền cảm hứng cho Nhan Uyển Đình làm diễn viên chính là chị gái của mình - Nhan Uyển Thư. Chị ấy là một ngôi sao rất nổi tiếng ở thời điểm đó, đã mất cách đây hơn 8 năm, cái chết của chị ấy vẫn còn là một bí ẩn lớn khiến Nhan Uyển Đình nhất quyết phải dấn thân vào showbiz để tìm hiểu sự thật.

Nhan Uyển Đình không tin chị gái mình đơn thuần chết vì trầm cảm buộc phải tự tử do sức ép của công chúng khi đó. Chắc chắn có uẩn khúc nào đó mà cô vẫn không biết được trong giới giải trí đầy nguy hiểm này.

Quả thực làm người nổi tiếng rất áp lực, có thể dễ dàng đưa người ta lên cao nhưng cũng có thể hạ xuống một cách đơn giản. Nhưng Nhan Uyển Đình sẽ không bỏ cuộc cho đến khi điều tra và làm sáng tỏ cái chết của chị gái mình.

Hôm nay, cô đã phạm sai lầm vì chút áp lực cỏn con đó mà suýt nữa cô quên mất nhiệm vụ quan trọng của mình.



"Giờ sao đây? Cậu có muốn trở lại nữa không?" Thẩm Nhã Tịnh hỏi

Nhan Uyển Đình cười nhạt, ánh mắt dần thay đổi:"Có chứ? Mình phải cho tất cả biết sự trở lại của nữ hoàng nguy hiểm đến mức nào. Tất cả những gì họ làm cho chị mình và mình, mình sẽ trả lại cho họ gấp trăm ngàn lần"

Thẩm Nhã Tịnh lái xe đưa Nhan Uyển Đình về một căn hộ do công ty chu cấp cho Nhan Uyển Đình. Mấy ngày sau, Nhan Uyển Đình bất đầu trở lại, mọi người đều rất tức giận nhìn cô.

"Mấy ngày này cô đi đâu hả?" Tần Tử Kỳ quát lớn

Nhan Uyển Đình im lặng không nói gì cả. Thấy thế, Tần Tử Kỳ nói với những người bên cạnh:"Tất cả ra hết đi, tôi có chuyện cần nói với cô ta"

Mọi người đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

"Nói đi, tôi cho cô 2 phút" Giọng Tần Tử Kỳ đã dịu lại nhưng vẫn mang chút tức giận.

"Tôi chẳng có gì để nói cả, mấy ngày đó tôi chỉ đi nghĩ dưỡng thôi. Công việc nhiều quá, tôi cũng phải thư giãn chứ"

"Cô... cô" Tần Tử Kỳ tức không nói nên lời, Nhan Uyển Đình quá ngang ngược.

"Cô thấy tôi quá dễ dãi rồi phải không?"

Nói xong, Tần Tử Kỳ vội vàng bật dậy khỏi ghế tiến tới gần Nhan Uyển Đình. Anh ép sát cô vào tường, một tay giữ eo cô, tay còn lại khóa chặt tay cô.

Nhan Uyển Đình không kịp thời đề phòng, trừng mắt lên nhìn Tần Tử Kỳ mà vùng vẫy:"Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra"

Tần Tử Kỳ cười nhạt, bàn tay đặt nơi eo của cô đã di chuyển nên bờ môi đỏ hồng kia, anh chạm nhẹ một chút rồi nâng cầm cô lên:"Em đoán xem tôi sẽ làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK