Nhà họ Thẩm mặt mày khó coi nhất đặc biệt là bà nội, họ không biết tin đồn trước kia của Lục Vĩ Thành vì trước khi tin đồn lan rộng đã bị Lục Vĩ Thành dẹp tan.
"Chuyện này là sao?" Bà nội hỏi Thẩm Đông Quân ngồi bên cạnh mình
"Chuyện này con cũng không nhớ rõ, hình như trước đây Lục Vĩ Thành có dẫn Nhã Tịnh đi chơi thì vô tình gặp Lăng Mộng Khiết cũng ở đó. Chắc chắn có kẻ cố tình tạo hiểu lầm. Lục Vĩ Thành cũng đã kịp giải quyết rồi. Còn tên phóng viên này chắc có người gài vào"
Quý Thường Hi tức giận nhưng bà vẫn giữ được bình tĩnh, còn Thẩm Bác Văn thì biểu cảm giống như đang hoang mang. Thẩm Đông Quân bên cạnh cũng sốt ruột theo.
Lục Vĩ Thành ôm chặt eo Thẩm Nhã Tịnh, ánh mắt liếc xéo phóng viên kia
"Tôi và cô Lăng không có mối quan hệ gì hết hơn nữa khi ấy vợ tôi cũng có ở đó. Cậu biết đây là bữa tiệc quan trọng với chúng tôi như thế nào không? Dám đặt cả câu hỏi ngớ ngẩn này. Nói đi, ai sai cậu?"
Không ngờ Lục Vĩ Thành lại hỏi thẳng thừng như vậy. Phóng viên kia thoáng lúng túng, anh ta nhận tiền từ người kia, đã thỏa thuận rồi. Anh ta cứ nghĩ xong việc của mình là yên ổn rồi, không ngờ nhiệm vụ lần này nguy hiểm hơn anh ta nghĩ. Lục Vĩ Thành quả đáng sợ, chỉ cần liếc một cái thôi đã khiến người ta sợ đến run người.
"Không nói à?" Lục Vĩ Thành hạ thấp tông giọng của mình, giọng nói càng có sức uy hiếp hơn
"Vậy tôi sẽ cho người làm việc với cậu vì cố ý quấy rối người khác. Chính vì một câu hỏi vu vơ của cậu mà làm ảnh hưởng đến rất nhiều người"
"Tôi.. tôi"
Chưa kịp dứt lời thì người của nhà họ Lục đã lôi tên phóng viên kia đi. Còn đi đâu thì không ai biết
"Xin lỗi vì đã để xảy ra hiểu lầm không đáng có này. Thẩm Nhã Tịnh là người vợ duy nhất của tôi, có các vị ở đây làm chứng cả đời này của Lục Vĩ Thành chỉ có mình Thẩm Nhã Tịnh, đời đời quyết không chia ly"
Tiếng vỗ tay vang lên, rất nhiều tiếng hò hét và chúc phúc. Mọi người đều tấm tắc khen cả hai xứng đôi, có một số tiểu thư từng thầm mến Lục Vĩ Thành thì không khỏi ghen tị nhưng biết đối phương là Thẩm Nhã Tịnh thì họ đành ngậm ngùi chịu đựng.
Ở một góc, có một người con gái đang nhìn về phía hai người, mắt hơi đỏ. Cô ta lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm
"Anh bảo đừng đến rồi sao em vẫn đến"
Hàn Triết Viễn đi tới đứng cạnh cô ta, Lăng Mộng Khiết nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn về phía anh
"Dù sao cũng đến để chúc mừng anh ấy, sợ sau này không có dịp mời anh ấy ly rượu"
"Em từ bỏ rồi ư?"
"Đúng vậy, càng cố chấp lại càng đau lòng"
Hàn Triết Viễn im lặng nhìn Lăng Mộng Khiết. Anh biết cô ta đau nhưng trái tim anh cũng đau không kém. Hóa ra cho đến khi em buông bỏ người mình thích vẫn không chịu nhìn anh một lần. Anh thích em lâu đến như vậy nhưng em vẫn không nhận ra.
Đời này của Hàn Triết Viễn chưa bao giờ thấy mình thảm hại đến thế. Đúng là tình yêu đơn phương là thứ đau lòng nhất nhưng cũng nực cười nhất, đã biết rõ đối phương không thích vẫn đâm đầu cố chấp. Em buông bỏ Lục Vĩ Thành được nhưng anh thì không buông bỏ được em.
Một lát sau, Lục Vĩ Thành và Thẩm Nhã Tịnh cùng nhau chúc mừng khách mời. Thẩm Nhã Tịnh uống không nhiều nhưng cô cảm thấy hơi mệt, có lẽ do tửu lượng của cô không tốt
"Không uống được thì đừng cố, anh không ép em đâu"
"Vâng, em biết rồi"
"Nếu mệt thì anh đưa em về nhé"
Thẩm Nhã Tịnh vội vàng xua tay:"Không cần đâu, em qua bên kia ngồi nghỉ chút là được thôi"
Lục Vĩ Thành có vẻ không cam lòng lắm nhưng anh vẫn chiều ý cô, anh sai người lấy cho cô một ít nước ép trái cây, một ít bánh quy để cô ăn.
Thẩm Nhã Tịnh ngồi ăn ngoan ngoãn, Lục Vĩ Thành vừa tiếp khách thi thoảng nhìn về phía cô rồi mỉm cười.
"Em mời anh ly rượu được chứ?"
Lăng Mộng Khiết xuất hiện trước mặt Lục Vĩ Thành. Vẻ mặt hơi đượm buồn nhưng nụ cười trên môi vẫn còn nguyên vẹn.
"Sao thế? Em chỉ muốn chúc anh và cô ấy thôi. Em cũng buông bỏ rồi, sau này em phải quản lý Lăng thị, em cũng định chuyển chi nhánh sang nước ngoài chỉ sợ không có cơ hội đến mừng cưới anh. Hôm nay, anh nể mặt em uống hết ly này nhé"
"Được"
Lục Vĩ Thành không do dự uống hết ly rượu, lúc không ai để ý Lăng Mộng Khiết nở một nụ cười bí ẩn.
Sau đó, Lục Vĩ Thành cũng không muốn tiếp xúc thêm với cô ta. Anh đi sang bàn khác tiếp tục tiếp khách. Lăng Mộng Khiết cũng đi đâu đó, Thẩm Nhã Tịnh lúc nãy có liếc nhìn cả hai. Cô cũng cảm thấy khó chịu với Lăng Mộng Khiết, nơi có cô ta xuất hiện thì không bao giờ yên ổn nhưng bởi vì Lục Vĩ Thành giữ khoảng cách rất rõ ràng với Lăng Mộng Khiết nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Một lát sau Lục Vĩ Thành cảm thấy cả người nóng lên, anh nói với trợ lý Trác Mục bảo anh ta ở lại tiếp khách thay mình. Lục Vĩ Thành định tìm Thẩm Nhã Tịnh thì một nhân viên bồi bàn đi tới, trên tay cầm một tấm thẻ.
"Thưa Lục tổng, phu nhân dặn tôi đưa cái này cho ngài. Cô ấy đã đến đó trước vì mệt rồi"
Cô nhân viên đưa cho Lục Vĩ Thành thẻ phòng khách sạn, Lục Vĩ Thành không nghĩ ngợi gì nhiều liền nhận lấy sau đó rời đi.
Tại một căn phòng trong khách sạn, Lăng Mộng Khiết tắm rửa xong thì thay một bộ váy ngắn hai dây màu đen, cô ta dùng nước hoa xịt lên cần cổ trắng của mình, xịt lên cổ tay. Tốt lắm hôm nay cô ta đang trong bộ dạng tuyệt vời lắm. Bộ đồ cô ta mặc khoe trọn ưu điểm của cơ thể, trông bốc lửa khiến không một người đàn ông nào có thể chống cự nổi.
Căn phòng đã được tắt bớt đèn, chỉ he hé một vài ánh sáng nhỏ tạo nên sự huyền bí khó cưỡng. Người con gái dáng người nở nang, đường cong hoàn hảo đang nở một nụ cười chờ một điều gì đó sắp đến.
Lần này cô ta đánh cược vậy, chỉ cần cô ta có một đêm mặn nồng với Lục Vĩ Thành. Lúc đó có người đến chứng kiến như đã sắp đặt từ trước chứng minh cả hai đã quan hệ. Lăng Mộng Khiết hôm nay chịu hủy hoại bản thân mình để có được anh. Sau khi Thẩm Nhã Tịnh phát hiện ra, cô ta không tin Thẩm Nhã Tịnh sẽ chấp nhận chuyện này.
Lục Vĩ Thành hận cô ta cũng được, chỉ cần cô ta mang dấu ấn của anh, chỉ cần có một chút gì đó còn lưu lại ràng buộc cả hai. Cô ta không tin con gái nhà họ Lăng không vào được cửa nhà họ Lục.
Tiếng phòng mở ra, cô ta khẽ mỉm cười. Cô ta tiến lại gần cửa, thấy một người đàn ông cao to, hơi thở quyến rũ xen lẫn mùi rượu. Người đàn ông ngã nhào vào người Lăng Mộng Khiết, cô ta ôm lấy anh.
"Đến rồi à, có biết em chờ lâu không?"
Anh khẽ vùi đầu vào cổ cô ta, biết được người mình ngã vào là một nữ nhân. Đôi tay kia đã bắt đầu không kiềm chế được chạm từ bên dưới lên trên, khẽ vuốt ve. Lăng Mộng Khiết cảm thấy người hơi nhột nhưng cô ta lại rất vui
"Nhớ em chứ?"
Giọng nói kia vốn đã khàn vì rượu lại càng tô thêm phần quyến rũ:"Nh.. nhớ"
Anh đã không còn kiềm chế được nữa, tiến tới hôn mạnh bạo lên đôi môi của cô ta. Lăng Mộng Khiết cũng đáp lại, nụ hôn này tuyệt hơn cô ta nghĩ. Cô ta ôm lấy cơ thể to lớn kia, cởi áo khoác giúp anh rồi giúp anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi kia. Cô ta hôn một cái lên cổ anh.
Tiếng cười quyến rũ của người đàn ông vang lên, Lăng Mộng Khiết cũng bị kích thích theo. Anh hôn môi cô ta rồi tiến tới hôn lên cần cổ trắng kia, cắn mạnh một cái
"Aaa" Lăng Mộng Khiết hét lên một tiếng:"Anh hư quá"
Đôi tay người đàn ông sờ mó khắp cơ thể cô ta, vé toạc chiếc váy mỏng kia. Chiếc quần trên người anh cùng không còn nữa. Anh áp cơ thể to lớn đè lên Lăng Mộng Khiết. Chưa kịp làm hành động tiếp theo thì Lăng Mộng Khiết đã mạnh bạo tiến tới hôn lấy anh, tay cô ta nắm lấy bàn tay to lớn của anh đưa xuống phía dưới của mình
"Muốn không?"
"M.. muốn"
Dứt lời, anh mạnh bạo tiến vào. Hôm đó, tiếng rên rỉ của người con gái và tiếng thở dốc của người đàn ông tạo nên những âm thanh đê mê nồng nặc.
Lăng Mộng Khiết hạnh phúc đến tột độ:"Anh tuyệt quá à"
Tiếng cười của người đàn ông vang lên:"Cưng à, muốn nữa không?"
Lăng Mộng Khiết cảm thấy độ sung sướng đạt đến cực điểm, cô ta cười nhẹ gật đầu:"Muốn, muốn, tiếp tục đi, anh yêu"
Họ tiếp tục trải qua những khoảnh khắc mê đắm, Lăng Mộng Khiết sờ soạng bầu ngực rắn chắc kia. Quả đúng là anh ấy, thật tuyệt. Thẩm Nhã Tịnh cô thấy chưa, chỉ có tôi mới đem lại cho anh ấy cảm giác tuyệt vời này.