Quản lí ngơ ngác nhìn cô ta hỏi:"Cô là?"
"Tôi là Diệp Tinh Tinh, con gái nhà họ Diệp"
"Ai thấy trước dựa vào lời nói là có thể khẳng định được sao. Một trung tâm thương mại lớn như vậy lại không có nổi một cái camera sao?"
Thẩm Nhã Tịnh cất lời xong thì Lục Vĩ Thành cũng hơi giật mình. Cô nói xong lại liếc anh, sao anh có cảm giác như cô đang chửi anh vậy?.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
"Cần gì camera, lúc đó chỉ có tôi, cô và cô nhân viên này. Cô nhân viên này làm chứng chưa đủ sao?"
"Ý của cô đây là không muốn xem camera?"
"Sao phải xem, sự thật rõ ràng như vậy rồi"
Lúc này một người đàn ông nữa xuất hiện. Quản lí lấp ba lấp bấp, lúc nãy người gọi anh ta tới tiếp đón Lục tổng là người này vậy mà giờ đây lại xuất hiện:"Giám... Giám đốc Mục"
Người đàn ông này trông khoảng tầm 40 tuổi trở lên, ông ta cung kính chào Lục Vĩ Thành:"Lục tổng, đây là camera đã trích xuất, ngài có thể xem"
Đoạn camera ghi lại toàn cảnh diễn biến câu chuyện trong đó Thẩm Nhã Tịnh là người đã quan sát bộ váy khá lâu, cô chạm tay vào trước thì Diệp Tinh Tinh lại xen vào cướp mất còn bảo là mình lấy trước. Đoạn camera còn ghi lại cảnh cô ta và cô nhân viên khinh thường, xúc phạm Thẩm Nhã Tịnh.
Đến đây thì cả hai cô gái này xanh mặt đặc biệt là cô nhân viên, cô ta chắc chắn mình không thể làm việc ở đây được nữa. Cả quản lí và giám đốc của trung tâm thương mại đều đến đây để nghênh đón Lục tổng và phu nhân ngài ấy mà cô ta lại chọc phải Lục phu nhân. Bây giờ cô ta đang cầu trời làm sao có thể xoa dịu tâm trạng của hai người này, còn công việc thì ai còn quan tâm nữa.
Không khí rơi vào căng thẳng, mọi người ai cũng căng thẳng trừ Thẩm Nhã Tịnh và Lục Vĩ Thành. Nơi đây sau khi xảy ra cuộc xung đột đã có không ít người kéo đến. Có một vài người trong ngành nhận ra Lục Vĩ Thành còn cô gái cạnh anh thì họ không biết. Khi nghe anh bảo cô là vợ mình thì ai cũng bất ngờ, Lục tổng kết hôn từ khi nào sao cả đất Nam Hà không biết. Mà làm sao biết được, thông tin của anh được bảo mật kĩ lưỡng, có khi anh ngầm kết hôn cũng không ai biết.
Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lên cao đã lọt vào tai của mấy người bọn họ.
"Chứng cứ rõ ràng rồi, còn chối?" Không phải Thẩm Nhã Tịnh mà Lục Vĩ Thành là người lên tiếng
Diệp Tinh Tinh xanh mặt, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:" Lục tổng, là do tôi không để ý, chỉ là hiểu lầm thôi. Chi bằng tôi nhường cô ấy bộ váy này?"
"Nhường sao? Vợ của Lục Vĩ Thành mà cần người khác nhường sao?"
Lục Vĩ Thành? Xem ra thật sự là Lục Vĩ Thành. Tất cả mọi nghi ngờ của cô ta về anh đều đúng, nếu lúc đó chỉ nghe Lục tổng là cô ta vẫn còn chưa sợ hãi nhưng nghe đến cả họ tên anh thì cô ta đã không còn đứng vững. Xem ra hôm nay cô ta đã chọc giận người không nên động đến rồi.
Lục Vĩ Thành liếc nhìn cô nhân viên:"Là cô dám bảo vợ tôi không có tiền mua chiếc váy này sao?"
Cô nhân viên giật mình, cô ta quỳ xuống cầu xin:"Xin Lục tổng tha mạng, là tôi có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn nên đắc tội với phu nhân"
"Đừng cuống cả lên như thế, tôi cần cái mạng cô làm gì. Lúc cô nói những lời đó với cô ấy, cô có nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra?"
"Tôi.. Tôi thật sự sai rồi, phu nhân xin cô bỏ qua"
Thấy cô nhân viên cầu xin mình, Thẩm Nhã Tịnh cười nhạt. Xã hội này luôn đánh giá người khác một cách phiến diện, chỉ biết suy diễn theo cách nghĩ của bản thân mà không lường trước được hậu quả. Thẩm Nhã Tịnh ghét nhất là kiểu người không bằng ai nhưng lại thích đi coi thường người khác vì thế trước lời cầu xin của cô nhân viên, cô chẳng thèm động tâm. Một nhân viên không chuyên nghiệp như vậy dù Lục Vĩ Thành có ra tay hay không thì cô ta cũng bị đuổi việc.
Người đến đây ngày càng đông hơn, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô gái, một người phụ nữ đi tới, bên cạnh bà ta là một cô gái khá trẻ:"Tinh Tinh, sao cháu lại ở đây, có chuyện gì vậy?"
Diệp Tinh Tinh hoàn hồn lại, cô ta ôm lấy cánh tay của người phụ nữ khóc:"Bác...Cháu... Cháu"
Người con gái bên cạnh bà ta cũng sốt sắng hỏi:"Tinh Tinh em sao vậy?"
Diệp Tinh Tinh ứa nước mắt nhìn về cô gái:"Chị Mộng Khiết.. Em... "
Thấy hai người kia đến cạnh Diệp Tinh Tinh, Thẩm Nhã Tịnh nghĩ trong lòng thật xui xẻo đi đâu cũng gặp "người quen"