• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Thẩm Nhã Tịnh mơ màng tỉnh dậy. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm cô khó chịu nheo mắt lại. Phía bên cạnh đã không còn hơi ấm, có lẽ Lục Vĩ Thành đã đi.

Thẩm Nhã Tịnh rời khỏi giường, cô đến gần chiếc bàn cạnh đó, Lục Vĩ Thành trước khi đi đã để lại một tin nhắn. Bây giờ anh đang đi công tác, vì lịch trình xảy ra quá đột xuất nên anh không kịp nói với cô. Thẩm Nhã Tịnh bóp chặt tờ giấy có in những nét chữ anh viết. Trong lòng Thẩm Nhã Tịnh bỗng dấy lên một cảm giác lo lắng, giấc mơ hôm qua thật đáng sợ.

Thẩm Nhã Tịnh không phải người mê tín nhưng cô vẫn cảm thấy giấc mơ hôm qua rất thực, cảnh máu me bê bết ấy vẫn ám ảnh tâm trí cô. Thẩm Nhã Tịnh vội vàng lấy điện thoại tính gọi cho Lục Vĩ Thành nhưng anh không bắt máy, có lẽ bây giờ anh đang ngồi trên máy bay.

Thẩm Nhã Tịnh không biết Lục Vĩ Thành đang đi công tác ở đâu, bình thường mỗi lần đi công tác thì Lục Vĩ Thành luôn nói cho cô địa điểm anh đi nhưng lần này thì không. Thẩm Nhã Tịnh đoán có lẽ lần công tác này không hề dễ dàng như cô nghĩ, có thể Lục Vĩ Thành sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ Thẩm Nhã Tịnh không biết phải làm sao, cô bèn trở về Thẩm gia tìm Thẩm Đông Quân giúp đỡ. Người có khả năng duy nhất có thể tìm được Lục Vĩ Thành chỉ còn có mình anh mà thôi.

Nghĩ là làm, Thẩm Nhã Tịnh bèn vệ sinh cá nhân xong rồi thay quần áo về nhà họ Thẩm.



"Con mới về à?"

Quý Thường Hi thấy Thẩm Nhã Tịnh trở về thì không khỏi vui mừng nhưng mắt bà hơi đỏ hoe, có lẽ bà mới khóc. Mà tại sao bà lại khóc?

"Mẹ, mẹ mới khóc sao?" Thẩm Nhã Tịnh lo lắng hỏi

"Đâu có, con nhìn nhầm rồi, mẹ vẫn ngủ chưa đủ nên trông thế thôi" Bà cười trừ, vội vàng phủ nhận

"Mẹ ơi anh có nhà không?"

"Nó đang ở trong phòng làm việc gì đó, hôm nay nó không đến công ty"

"Thế thì tốt quá, con có việc cần tìm anh giúp"

May quá, vừa đúng lúc. Thẩm Nhã Tịnh không nghĩ ngợi gì nhiều chạy lên phòng anh mình.

Cốc cốc



"Vào đi" Phía bên trong vang lên giọng nói của Thẩm Đông Quân . Tiên Hiệp Hay

"Anh ơi, em có việc cần nhờ anh giúp" Thẩm Nhã Tịnh vội vàng nói

Thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của cô, Thẩm Đông Quân lại khá bình thản hơn:"Tìm Lục Vĩ Thành chứ gì?"

Thẩm Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn anh:"Sao anh biết?"

"Anh cũng đang tìm hiểu xem cậu ta đang đi đâu và làm gì đây. Em cũng cảm nhận được lần đi này của cậu ta có chút gì đó lạ thường đúng chứ"

"Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

"Anh cũng không biết rõ, chỉ là hôm trước ở bữa tiệc anh có nói chuyện với nó, nó bảo nhờ anh chăm sóc em vì nó chuẩn bị có một chuyến công tác khá dài. Lục Vĩ Thành hiếm khi nhờ vả anh chuyện gì đặc biệt liên quan đến em. Nhưng lần này nó thành tâm nhờ vả thì chắc hẳn em có khả năng sẽ gặp nguy hiểm"

"Hả? Em ư? Tại sao không phải là anh ấy mà là em?"

"Em chỉ cần biết như thế là đủ, hiện tại hãy ở lại nhà họ Thẩm đừng đi bất cứ đâu cả. Anh tin Lục Vĩ Thành sẽ giải quyết sớm công việc rồi trở về bên em mà thôi. Đừng lo lắng quá, Lục Vĩ Thành rất mạnh mẽ, không xảy ra chuyện gì được đâu"

Sao không thể lo lắng cho được, Lục Vĩ Thành bỗng dưng bật vô âm tín. Chuyến đi lần này Thẩm Đông Quân cũng đã nói rất kỳ lạ, Thẩm Nhã Tịnh càng đứng ngồi không yên hơn. Cô sợ Lục Vĩ Thành gặp nguy hiểm, đứng ở vị trí này có rất nhiều người muốn hạ thủ với anh. Chúng có thể nhân cơ hội này để ra tay, càng nghĩ Thẩm Nhã Tịnh càng lo lắng.

Nhưng Thẩm Nhã Tịnh không còn cách nào khác, dựa theo lời Thẩm Đông Quân nói cô có thể gặp nguy hiểm. Thẩm Nhã Tịnh cũng có thể đoán mò ra được điều gì đó, bởi vì cô là điểm yếu của Lục Vĩ Thành nên cô có thể gặp nguy hiểm. Muốn Lục Vĩ Thành an toàn thì trước hết Thẩm Nhã Tịnh không được cản trở anh, cô không muốn mình trở thành đòn chí mạng của Lục Vĩ Thành.

Phía bên Lục Vĩ Thành, sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế John F. Kennedy. Cũng khá lâu rồi Lục Vĩ Thành mới trở lại New York. Vừa đáp xuống, sân bay đã trở nên hỗn loạn, cảnh sát tập trung rất đông để trấn an đám đông. Người của Lục Vĩ Thành vừa mới cập nhật tin tức thì mới biết có một vụ đe dọa khủng bố và cảnh sát đang tập trung để bảo vệ mọi người.

Một viên cảnh sát đi tới chỗ Lục Vĩ Thành, anh ta cúi đầu trịnh trọng rồi nói bằng tiếng Anh:"Lục tổng, xe chúng tôi đã chuẩn bị hộ tống ngài. Ở đây rất nguy hiểm, hãy rời khỏi đây ngay"

Lục Vĩ Thành chỉ gật đầu rồi đi lên chiếc xe cảnh sát đã chuẩn bị cho mình, người của Lục Vĩ Thành bám theo sau. Ngồi trong xe, Lục Vĩ Thành nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở bên ngoài rồi cười nhạt. Xem ra họ chào đón anh trở lại đây rất nồng nhiệt, đến cũng đã đến rồi, mong rằng cuộc chiến sẽ kết thúc nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK