"Con nhỏ Mộng Khiết này đúng là sao chổi, có chút việc cỏn con cũng làm không xong"
Thư ký bên cạnh giật mình, cô ta nhanh chóng đến xoa dịu cơn tức giận của bà ta
"Giám đốc bình tĩnh"
"Giờ ta phải ăn nói làm sao với bên trên đây"
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên một số lạ, bà ta nhíu mày bắt máy:"Có chuyện gì?"
Phía bên kia im lặng một hồi, không đáp lại. Bà ta đang tức giận nên thiếu kiên nhẫn:"Là ai? Tôi cúp máy bây giờ"
Một tiếng cười lạnh rộ lên, giọng nói trầm thấp cất lời:"Xem ra bà vẫn không để ý đến lời cảnh cáo của tôi?"
Lục Vĩ Thành? Nghe giọng nói của anh, bà ta hốt hoảng. Bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười đáp lại, cố gắng rặn ra vài chữ. Giọng nói có phần run run
"Con nói gì vậy mẹ không hiểu?"
"Không hiểu thật hay là cố tình không hiểu. Bà tưởng chuyện bà làm tôi không biết sao?"
"Con ăn nói gì thế, ta là mẹ của con đó"
Im lặng một hồi, Lục Vĩ Thành lại nói tiếp:"Tôi bao nhiêu lần nhắm mắt làm ngơ những chuyện bà làm tất cả là vì ba tôi nhưng bây giờ bà dám giở cả trò hèn hạ với vợ tôi. Tôi đã cảnh cáo bà đừng động tới cô ấy nhưng nếu bà không thèm để ý. Vậy thì tôi không nhân nhượng với bà nữa"
Nói xong Lục Vĩ Thành tắt máy, Cung Mẫn Tuyền sững cả người. Lục Vĩ Thành tính làm gì? Chuyện này sao có thể chứ? Rõ ràng bà ta đã bí mật hành động sao Lục Vĩ Thành có thể đoán ra được. Xem ra Lục Vĩ Thành không còn dễ đối phó như trước.
Tất cả là tại con nhỏ Lăng Mộng Khiết. Bà ta bóp mạnh điện thoại, ánh mắt trở nên đáng sợ.
Phía bên Lục Vĩ Thành, sau cuộc gọi anh đến bên giường ngồi cạnh Thẩm Nhã Tịnh, xoa đầu cô rồi nói:"Xin lỗi, để em phiền lòng rồi"
Thẩm Nhã Tịnh lườm anh:"Đúng là nơi nào có anh thì luôn có Lăng Mộng Khiết. Xem ra cô ta có ý với anh từ lâu rồi"
Lục Vĩ Thành khẽ cười:"Em ghen à?"
"Anh còn cười được à? Chẳng phải anh nhận ra lâu rồi sao?"
"Cô ta không đáng để anh để ý. Ngoài em ra, anh còn để ý ai được nữa?"
Quay lại ngày hôm qua, Thẩm Nhã Tịnh đang ngồi ăn trái cây và bánh quy do Lục Vĩ Thành sai người đem đến. Cô khẽ liếc nhìn thấy Lăng Mộng Khiết đưa cho Lục Vĩ Thành ly rượu, thấy anh giữ khoảnh cách với cô ta nên cô không nghi ngờ gì cho lắm. Lúc thấy ánh mắt Lăng Mộng Khiết nhìn anh sau khi anh uống sạch ly rượu, Thẩm Nhã Tịnh thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt này, không phải là đang đắc ý chuyện gì đó chứ?
Sau khi Lục Vĩ Thành uống rượu thì cũng rời khỏi chỗ của Lăng Mộng Khiết. Thẩm Nhã Tịnh cũng rời đi tìm anh, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì khiến cô gặp Cung Mẫn Tuyền. Lúc này bà ta đang nói chuyện với một cô nhân viên. Thẩm Nhã Tịnh vốn không muốn chạm mặt bà ta nên cô trốn đi ở một góc đợi bà ta nói xong để rời đi.
"Nhớ phải đưa cho Lục Vĩ Thành và nói đây là của phu nhân cậu ta nhờ đem đến. Đừng để cậu ta nghi ngờ sau"
Thẩm Nhã Tịnh khẽ cau mày, bà ta đang có ý đồ gì mà phải nhờ người mượn danh cô? Có phải bà ta đang thực hiện một âm mưu gì đó xấu xa?
Loáng thoáng, Thẩm Nhã Tịnh nghe bà ta có nhắc đến Lăng Mộng Khiết lại nhớ đến ánh mắt Lăng Mộng Khiết lúc nhìn Lục Vĩ Thành. Sâu chuỗi lại mọi việc, Thẩm Nhã Tịnh cảm thấy đây là một kế hoạch có tổ chức.
Sau khi Cung Mẫn Tuyền đi, Thẩm Nhã Tịnh đặt một phòng, cô cầm thẻ phòng rồi bám theo cô nhân viên kia.
"Aaa. Tôi xin lỗi đụng trúng cô rồi" Thẩm Nhã Tịnh luống cuống, nhặt lấy thẻ phòng đã rơi xuống đất sau đó nhanh tay tráo đổi nó. Cô ngước lên nhìn cô nhân viên, mỉm cười đưa thẻ cho cô ta:"Của cô đây"
Cô nhân viên thấy Thẩm Nhã Tịnh thì hốt hoảng cả lên, nhanh tay cướp lấy thẻ phòng rồi cúi đầu cảm ơn sau đó nhanh chóng rời đi.
Chỉ là Thẩm Nhã Tịnh không biết người đàn ông đã ở cùng Lăng Mộng Khiết là ai? Tại sao chuyện này lại xảy ra.
"Anh đã đoán chuyện này xảy ra rồi đúng không?" Thẩm Nhã Tịnh hỏi anh
"Đúng vậy" Lục Vĩ Thành thẳng thừng đáp
"Sao lại không nói cho em biết?"
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói:"Sợ em lo lắng"
Thật ra mọi chuyện vốn đã nằm trong tầm tay của Lục Vĩ Thành. Ly rượu mà Lăng Mộng Khiết bỏ thuốc vốn đã bị đánh tráo. Cung Mẫn Tuyền cũng thật nực cười, bà ta coi anh là đứa trẻ miệng còn hôi sữa như quá khứ dễ bị bà ta lừa gạt sao? Cung Mẫn Tuyền, bà không hiểu con trai bà rồi. Con trai bà nguy hiểm hơn bà tưởng.
Lục Vĩ Thành cũng đang nghi ngờ về người đàn ông đã qua đêm cùng Lăng Mộng Khiết. Dựa theo ảnh chụp bị bôi đen khó có thể nhận ra được đó là ai. Vì sao lại có sự trùng hợp này?
Có một điều mà Lục Vĩ Thành vẫn không nói cho Thẩm Nhã Tịnh biết, nếu lúc đó anh không đến kịp thì có lẽ... có lẽ cô cũng đã trở thành nạn nhân của bà ta