• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Chu Lê kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, Đào Hoa cười đẩy đẩy nàng: "Ai nha, vậy ta hỏi ngươi nha, mỗi lần ngươi nhìn thấy Vương Hứa thì có cảm giác gì?"

Chu Lê thuận tay nắm lên một gốc cây bồ công anh, lại thổi ra một hơi, bông mang theo hạt giống liền bay ra khắp nơi.

"Vương đại ca khá tốt."

Sau đống cỏ khô nam tử bắt đầu hối hận sao mình lại đi nghe lén, chợt nhẹ bước rời đi. Dọc theo đường đi lại bắt đầu thầm mắng mình trong lòng, loại hành vi này đúng là tiểu nhân, làm trái đạo quân tử, làm sao xứng đáng tiên hiền.

Chỉ là mắng mắng, đột nhiên thở dài một tiếng. Đi trở về sân nhà mình, muội muội Trầm Ngư bưng ra một mâm khổ qua trộn, nói là đã ngâm qua muối, một chút cũng không đắng, bảo hắn nếm thử. Hắn tùy ý gắp một miếng bỏ vào trong miệng, ngay sau đó liền nhíu chặt mày.

"Thật đắng."

Chỉ là đắng thì đắng, hắn cũng không nhổ ra, ngậm mãi trong miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Mà Thẩm Việt không biết, hắn vừa đi, hai nữ tử nói chuyện phiếm còn có lời nói sau

Đào Hoa nói: "Khá tốt? Là có ý tứ gì? Đến tột cùng là thích hay là không thích a?"

Chu Lê đỏ mặt trừng mắt liếc nàng một cái: "Ngươi thật là càng ngày càng không biết xấu hổ, cái gì cũng hỏi được ra miệng."

Đào Hoa cắt ngang một tiếng: "Đều là người đã gả, cũng chỉ có ngươi còn như đại cô nương"

Hai người lại hàn huyên một lát, thẳng đến sắc trời tối xuống, mới từng người về nhà mình



*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thẩm Việt hơn nửa đêm còn chưa ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, đêm hè côn trùng kêu vang làm người thật khó chịu, hắn đứng dậy đi nhà xí một chuyến, liền ngừng ở dưới tàng cây hòe ở hậu viện, nương theo ánh trăng tỉ mỉ đánh giá trên cây, toan tính phải bắt được con ve đang kêu suốt đêm kia

Hắn tìm trong chốc lát, đột nhiên ý thức được hành vi này của hắn có chút ấu trĩ, liền nghĩ vẫn nên về phòng lên giường nằm, mới vừa quay người lại, chợt nghe thấy viện bên cạnh vang lên một trận tiếng mở cửa

Hắn lại nhìn nhìn ngọn cây hòe, ngay sau đó bò lên.

Hắn ngồi vào trên chạc cây, nhìn phía cách vách, liền thấy Chu Lê đang chạy tới phía hậu viện, tính đi nhà xí

Chỉ chốc lát sau nàng lại đi trở về. Nàng tựa hồ cũng không vội vã vào cửa ngủ tiếp, mà ngừng ở trong viện, nhìn dây mướp hương cùng ổ của A Quất một lát

Nàng khoác một kiện áo ngoài bằng sa mỏng, nguyệt hoa phác họa trên sa mỏng vẻ lên dáng người lả lướt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, cổ tạo ra đường cong hết sức đẹp.

Hắn nghĩ, A Lê chỉ là mệnh không tốt lắm, cô nương tốt như vậy, làm sao lại thành quả phụ, vạn sự đều không theo ý mình. Trách không được kia Vương thợ mộc kia thường xuyên ba ba chạy qua chỗ A Lê bên này

"Vương đại ca khá tốt."

Trong đầu đột nhiên hiện ra câu nàng nói ban ngày. Hắn nghĩ nếu bạn cùng trường đã chết kia của hắn, thấy có người có ý với muội muội nhà mình, mà muội muội tựa hồ cũng không chán ghét người nọ, làm ca ca sẽ xử lý như thế nào?

Đại khái sẽ cẩn thận lưu ý người nọ, xem phẩm hạnh hắn như thế nào, thay muội muội trấn ải.

Chu Lê đứng ở sân trong chốc lát, liền xoay người trở về phòng ngủ.

Chờ cửa bên kia đã đóng kín, Thẩm Việt mới bắt đầu phát sầu vì việc xuống cây

Lên cây chỉ cần tốn công phu trong nháy mắt, đến khi leo xuống, cần tốn ít nhất một khắc (15')

Hắn lại ảo não một hồi, một người có chiều cao khủng như hắn, vì cái gì lại luẩn quẩn trong lòng việc leo cây?

Cuối cùng, hắn vẫn chật vật nhảy xuống trên mặt đất, vỗ vỗ bụi bặm trên người, về phòng tiếp tục ngủ.

Cũng không biết vì sao, sau nửa đêm không hề mất ngủ, đầu dính liền với gối. Thế cho nên ngày hôm sau gà gáy sáng cũng chưa thể đánh thức hắn.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***



Vẫn do Ngưu thị lại đây gõ cửa phòng hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, vừa nhìn thấy sắc trời, trời sắp sáng hẳn

Hắn phóng như bay xuống giường mặc xiêm y, rửa mặt lung tung một phen liền ra cửa.

Ngưu thị nhìn dáng vẻ nhi tử vội vàng, buồn cười lắc đầu. Tiểu tử này, vẫn là lần đầu thấy hắn hoảng hoảng loạn loạn như vậy

(nhamy111: bởi ta nói con quễ tình iu nó ám ròi thì ghê lém)

Ở trong mắt Ngưu thị, nhi tử nhà bà làm việc vô cùng có trật tự, mỗi ngày giờ chính Mão rời giường, đọc sách một lát mới có thể đi thư viện, hôm nay cư nhiên ngủ tới trời sáng. Bất quá như vậy nhi tử nàng cũng xem như người bình thường.

Thẩm Việt vội vàng đi đến đầu cầu Tứ Động Kiều, theo bản năng nhìn một vòng, không thấy được người quen, thầm nghĩ, xem ra đích xác dậy muộn rồi.

Đi ngang qua tim đường chỗ Chu Lê thuê cửa hàng mặt tiền, hắn nhìn vào hướng cánh cửa đang mở rộng, quả thực thấy nàng cùng Vương Hứa ở bên trong.

Chu Lê vừa nói vừa khoa tay múa chân, ước chừng là đang nói cho Vương Hứa biết ý tưởng nàng muốn tu sửa cửa hiệu

Cũng không biết những cái xà ngang đó còn có thể rơi xuống đánh trúng người hay không

Chỉ là cho dù có rơi xuống, người bảo hộ nàng cũng không có khả năng là mình.

Hắn không nghĩ tới vào cửa đi chào hỏi, sau khi thuê được cửa hàng tựa hồ như cũng không có việc gì cần nhờ đến hắn nữa. Hắn cũng biết nghề mộc

Hắn không hề chần chờ, xoải bước rời đi.

Chính lúc này, nữ tử trong cửa lóe mắt nhìn thoáng trên đường hiện lên một thân ảnh quen thuộc, nàng theo bản năng đi ra đuổi theo, trên đường người qua kẻ lại vội vàng, lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Vương Hứa kinh ngạc nói: “A Lê, làm sao vậy?”

Chu Lê có chút thất vọng lắc đầu đi trở về: “Không có gì, chúng ta tiếp tục. Vương đại ca, mấy cây xà ngang này huynh xem có cách nào sửa lại một chút không, đã từng rớt hai cây xuống.” Hắn ôm nàng hai lần, bảo hộ nàng hai lần.

Vương Hứa nhìn phía nóc nhà: “Không thành vấn đề, dễ làm dễ làm.”

Vương Hứa lấy công cụ ra, liền bắt đầu bận rộn công việc lên, Chu Lê liền vào nhà bếp hậu viện

Sáng hôm nay nàng đến thu dọn nhà bếp, cũng may nơi này có thể nấu cơm nấu nước, bằng không cũng chỉ có thể về nhà lấy cơm nước lại đây cho Vương Hứa.



Tưới nước, quét rác, sửa soạn đồ vật, lại chà bệ bếp, ước chừng mất một buổi sáng.

Chờ xử lý xong mọi thứ, nàng lại đi trên đường mua chút củi lửa cùng một ít đồ ăn trở về, bắt đầu xào rau.

Nàng nghĩ Vương Hứa làm là việc tốn sức, tốt nhất ăn chút thịt, mới có thể bổ sung thể lực.

Liền làm rau trộn thịt luộc, thịt ba chỉ xào, còn hầm một cái móng heo, thức ăn chay chỉ xào một dĩa đậu cô-ve.

Ngày đầu tiên làm thức ăn trong tiệm, thời gian chuẩn bị có chút lâu, chờ đến khi ăn cơm, đã qua buổi trưa.

Hai người liền ngồi trước bàn ăn trong tiệm Vương Hứa mới sửa xong, cửa tiệm cũng mở lớn ra.

Kỳ thật hậu viện có bàn đá ghế đá, nhưng Chu Lê nghĩ, vẫn nên quang minh chính đại ăn ở bên ngoài thì ngon hơn, nếu đi vào hậu viện ăn, trai đơn gái chiếc, hình như có chút kỳ quái.

Chu Lê rót rượu cho Vương Hứa: “Đây, Vương đại ca vất vả, uống một chén đi.”

Khi Vương Hứa nhận cái ly Chu Lê đưa qua, không cẩn thận đụng phải ngón tay Chu Lê, mặt lập tức đỏ. Còn Chu Lê không hề hay biết rút tay về

Mà hết thảy cảnh này, vốn người đi ngang qua trên đường sẽ không chú ý tới, nhưng khi Thẩm Việt đi ngang qua, lại thấy. Hắn còn tận mắt nhìn thấy mặt Vương Hứa dần dần bò lên một mảng ửng đỏ

Hắn vốn lập tức muốn về nhà mình thuê nghỉ trưa, nhưng ma xui quỷ khiến hắn dừng bước, lại chuyển hướng, đi đến cửa tiệm

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK