Chu Lê đưa thư đến trước mắt hắn lắc lắc: "Vậy chàng giải thích cái này một chút."
Thẩm Việt lại với tay tới lấy, Chu Lê tách ra lần nữa.
"Phu nhân, đây là mật thư triều đình!"
Thúy Hồng một bên thấy hai người không đúng, mau mau thu dọn đồ đạc lặng lẽ lui xuống.
Chu Lê nở nụ cười: "Mật thư? Vậy chàng nói cho ta biết, kinh đô có quan to hiển quý nào viết mật thư cho chàng, lại xưng hô Việt lang không?"
Cái này Thẩm Việt cũng không biết nên nói như thế nào: "Đây..."
Hắn vắt hết đầu óc, giãy dụa sắp chết: "Ờ thì... Vì che dấu tai mắt người khác, ta mới nhậm chức, phía trên liền cắt cử cho ta một nhiệm vụ bí mật."
"Nhiệm vụ bí mật?" Chu Lê nghe thấy, giận quá hóa cười, ước chừng hài tử trong bụng cũng cảm nhận được tâm tình Chu Lê, không hợp lúc đá một cái, Chu Lê nhíu lông mày, đưa tay vuốt bụng.
Thẩm Việt thấy nàng như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân tuyệt đối đừng tức giận, tức giận có hại cho thân thể đó, trong bụng nàng còn đang mang hai đứa nhỏ."
"Người viết mật thư cho chàng, nói vậy là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đi, phấn yên chi dùng đều là loại thượng thừa, mùi hương yên chi như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên ngửi được." Ngữ khí Chu Lê vẫn còn bình tĩnh.
Nhưng Thẩm Việt biết, đây chỉ là bề ngoài, chỉ cần nhìn đôi mắt Chu Lê liền biết, bên trong đều là lửa giận, không thể ngăn chặn thiêu đốt.
Nhưng cái gì hắn cũng nói không được, chỉ yên lặng nhìn Chu Lê.
"Đến cùng chàng có nói hay không?" Chu Lê thấy hắn nửa ngày không mở miệng, hỏi lại lần nữa.
Thẩm Việt vẫn cứ trầm mặc.
Chu Lê mím mím môi, được thôi, không nói thì không nói! Nàng chống eo đứng lên, ném mật thư này vào trên người hắn, lập tức đi về phòng chính.
Thẩm Việt rất sợ nàng đi không vững, mau đi tới đỡ, lại bị Chu Lê đẩy ra.
"Ngươi vẫn nên đi xử lý nhiệm vụ bí mật của ngươi trước đi."
Chu Lê nói xong, cũng không quay đầu, bước đi tiếp.
Thẩm Việt sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng tức phụ, có một khoảnh khắc, hắn hận không thể xông lên nói hết chuyện này với nàng. Nhưng mà, chuyện này, từng được thánh chỉ, không thể nói.
Hắn cúi đầu, nhìn mật thư trong tay, nhíu mày thành chữ xuyên (川). Lá thư trước đó, hắn xem xong cũng chưa hồi âm chữ nào.
Hắn vốn nghĩ, nếu như hắn không hồi âm, vị quý nhân kia hơn nửa sẽ không lại viết thư cho mình, nhưng không ngờ, ngày hôm nay thư lại tới.
Hắn mở thư ra, lấy giấy viết thư bên trong ra xem, lại là loại chữ Khải xinh đẹp như lần trước. Trong thư đúng là không có nội dung gì đặc biệt, chỉ giống như ôn chuyện cùng hỏi thăm, còn có một loại mơ hồ khiến Thẩm Việt cảm thấy có chút nặng nề, lại vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí trong nội tâm còn có chút phiền chán.
Sau khi xem xong, hắn cất thư đi. Lần này, hắn vẫn quyết định không hồi âm. Chỉ mong vị quý nhân kia không lại tiếp tục gửi thư.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi nói cùng sai dịch truyền tin một tiếng, về sau những loại thư như vậy, hết thảy đều đưa vào phủ nha cho hắn, nếu sợ trì hoãn, đến gọi hắn, hắn tự mình đi phủ nha xử lý.
Chỉ cần không tiếp tục để tức phụ nhìn thấy là tốt rồi. Bằng không, chỉ sợ quỳ bàn tính một tháng cũng không xong.
Lần này Chu Lê thật sự tức giận. Chạng vạng sau khi ăn cơm xong, Thẩm Việt nói dẫn nàng đi tản bộ, nàng từ chối, ngồi được một chút, liền mượn cớ nói đi nhà xí, thoát khỏi Thẩm Việt, đến dãy nhà sau, chỗ ở của Ngưu thị.
Nàng kéo tay Ngưu thị: "Nương, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, ban đêm con đều mất ngủ, đặc biệt là nghe tiếng Việt lang ngáy, càng ngủ không được. Mấy ngày này con qua chỗ nương ngủ."
Ngưu thị không nghi ngờ nàng, nghĩ Chu Lê sắp lâm bồn, nghỉ ngơi tốt mới là quan trọng nhất.
Chu Lê trời còn chưa tối đã rửa mặt nằm dài trên giường, Ngưu thị còn cho rằng nàng buồn ngủ, liền không quấy rầy nàng, khi ra cửa, còn đóng cửa phòng lại.
Canh giờ vẫn còn sớm, còn chưa tới lúc Ngưu thị ngủ. Bà bưng ghế đến, ngồi trước cửa, dựa vào ánh sáng mặt trời chiều bắt đầu may vá.
Không lâu sau, Thẩm Việt đến, bước nhanh đi tới trước mặt bà, mở miệng nói: "Nương, người nhìn thấy A Lê không?" Cơm tối thì mọi người ăn chung, Chu Lê ăn cơm xong ngồi một chút, liền nói muốn đi nhà xí, lúc đó Thẩm Việt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đi một lát sẽ trở lại, ngồi trong phòng chờ nàng, kết quả Chu Lê đi rồi cũng không trở lại.
Hắn tìm khắp cả sân, hỏi hạ nhân trong phủ, đều nói không thấy Chu Lê, lúc này hắn mới đến chỗ Ngưu thị tìm người.
Ngưu thị kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhi tử: "A Lê không nói với con sao? Tối nay nàng ngủ ở đây với ta, nói con nửa đêm ngáy ngủ, gần đây nàng vẫn không ngủ ngon."
Thẩm Việt: "... Nửa đêm con ngáy khi nào?"
Ngưu thị nở nụ cười: "Người ngáy ngủ đều không biết mình ngáy ngủ, con xem cha con, ban đêm ngáy ầm ầm, làm người ta cả đêm ngủ không được, nhưng hắn có bị ảnh hưởng gì đâu, ngủ một giấc đến bình minh."
Thẩm Việt im lặng, trong lòng đã đoán được bảy, tám phần nguyên nhân: "Vậy nàng đâu, còn sớm như thế, con dẫn nàng đi dạo tiêu cơm đi."
Ngưu thị bĩu môi: "Trong phòng đây, nàng nói buồn ngủ, nên đi ngủ từ sớm."
Thẩm Việt liền muốn đẩy cửa đi vào, Ngưu thị vội vàng kéo hắn: "Con làm gì? Người ta đang ngủ đấy."
Thẩm Việt nói: "Con chỉ vào nhìn nàng."
"Ta đi ra thì nàng đã ngủ, con tốt nhất đừng vào, cẩn thận đánh thức nàng dậy."
Thẩm Việt đành phải thu hồi tay đặt trên cửa, mím mím môi: "Vậy cũng được."
Ngưu thị phất tay một cái: "Con bận bịu việc của con đi thôi, nơi này có ta."
Thẩm Việt chỉ đành lưu luyến không rời bước đi. Xong rồi, sự việc này thật sự nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng.
Lúc này, cô nương trên giường, chậm rãi mở mắt ra. Chu Lê căn bản không có ngủ, nàng nghĩ Thẩm Việt sẽ đến tìm nàng, mới chợp mắt tránh hắn. Ngày hôm nay nàng không muốn gặp Thẩm Việt.
Tuy nói nàng kỳ thực cũng tin tưởng cách làm người của Thẩm Việt, kiên quyết sẽ không làm ra chuyện nuôi ngoại thất dưỡng tình nhân gì đó bên ngoài. Chỉ là lá thư đó, thực sự quá mức thần bí, chữ viết xinh đẹp, hương son phấn nhàn nhạt, chỉ bằng vào hai điểm này, nàng đã có thể phác hoạ ra hình ảnh một mỹ nhân yêu kiều.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thẩm Việt kéo thân thể trở về phòng, ngồi vào mép giường, tầm mắt chậm rãi đảo quanh phòng, bàn ghế đều rất yên tĩnh, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác quạnh quẽ.
Không có tức phụ trong phòng, phảng phất như chớp mắt đã tới mùa thu. Hắn lên giường kéo chăn mỏng qua, đắp ở trên người. hắn mở to con mắt nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách làm sao mới có thể dỗ được A Lê.
Hay là, đành phải nói cho A Lê biết chân tướng, mới có thể có cơ hội xoa dịu cơn giận của A Lê. Chỉ là, hắn từng được thánh chỉ... Quên đi, so với thánh chỉ, vẫn là tức phụ trọng yếu, lại nói, kháng chỉ cũng không phải lần thứ nhất... Huống hồ, trời cao Hoàng Đế xa.
Ngày mai, ngày mai sẽ nói A Lê biết.
Nghĩ như vậy, hắn mới an tâm ngủ. Ngày hôm sau cần đi phủ nha làm nhiệm vụ, rất sớm phải ra ngoài. Ăn điểm tâm xong, Chu Lê còn chưa tới nhà chính, hỏi qua Ngưu thị, Ngưu thị nói Chu Lê còn ngủ, chưa tỉnh.
Hắn biết nàng gần đây sáng sớm thức dậy trễ, cũng không đi gọi nàng dậy, nghĩ sau khi trở về nói cùng Chu Lê chuyện này cũng không muộn.
Bởi vậy, liền vội vã đi tới phủ nha. Chu Lê kỳ thực đã tỉnh từ sớm rồi, chẳng qua nàng không muốn thấy Thẩm Việt mà thôi.
Nghe nói Thẩm Việt đã ra ngoài, nàng mới chậm rãi bò dậy, sau khi rửa mặt, đến nhà chính dùng bữa sáng, buồn bực ngán ngẩm cùng Ngưu thị sửa soạn lại một số đồ dùng cho hài tử sau khi sinh.
Vải bọc, áo lót, mũ nhỏ, tã, còn có khăn tắm, bồn tắm các loại, hết thảy đều đặt trong phòng chính.
Chu Lê nhìn lại, chỉ có một phần. Nhìn Ngưu thị nói: "Nương, khả năng còn phải chuẩn bị thêm một phần."
Ngày hôm qua bọn họ trở về cũng đã quên nói cho Ngưu thị biết, chuyện bọn họ đi Hạnh Lâm y quán.
Ngưu thị ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
Chu Lê nói: "Ngày hôm qua đi khám đại phu, đại phu nói, trong bụng con mang song thai."
Ngưu thị một thời gian không phản ứng lại, "Cái gì? Song thai?" Về sau mừng rỡ không thôi, "Thật chứ? Đây chẳng phải là một lần ta được hai đứa cháu nội hả! Tốt, quá tốt rồi! Thật đúng là quá tốt!"
Ngưu thị vừa hưng phấn xoa tay, vừa nói: "Vậy nhanh chóng chuẩn bị thêm một phần, để ta nhìn xem còn thiếu cái gì, lập tức đi ra ngoài mua!" Nói xong, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, đi tới phòng mình ở dãy nhà sau, mang mấy món đồ dùng mình làm trước đó đến.
Một cả buổi sáng, hai phần vật dụng cần dùng sau khi sinh đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi ăn xong cơm trưa, Chu Lê có chút mệt, liền đi ngủ trưa. Giấc ngủ này của nàng không tính quá lâu, nửa buổi trưa đã tỉnh rồi. Nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đi tìm Ngưu thị, lúc đó, Ngưu thị đang ở trong sân dãy nhà sau trồng tỏi.
Bà tìm được chậu gỗ không cần dùng trong nhà bếp, bỏ chút đất vào, lại gỡ vài tép tỏi ra, trồng từng tép vào trong đất.
Chu Lê thấy vậy, đi tới: "Nương, con đến giúp ngươi."
Ngưu thị cười nói: "Không cần, con ngồi bên cạnh nhìn là được rồi."
Chu Lê thấy bà không chịu, cũng không miễn cưỡng. Dù sao trồng tỏi cần phải ngồi xổm, thân thể nàng hiện giờ, cũng xác thực không thích hợp lắm.
Nàng đi tới ngồi xuống một cái ghế dài dưới mái hiên, nhìn Ngưu thị.
Ngưu thị vừa nhanh nhẹn trồng tỏi đổ đất, vừa nói: "Tóm lại là người nhà quê, bảo ta không trồng trọt gì hết, cảm giác cả người đều không có sức lực. Con và Việt lang cũng đừng ghét bỏ ta, đã đến phủ thành rồi, còn nhìn thấy ta trồng trọt tùm lum."
Chu Lê cười nói: "Làm sao vậy được? Con còn trông mong bồn tỏi này của nương đâm chồi, chờ con sinh hài tử xong, liền nhổ lên làm bánh rán hành ăn. Nói đến đây, con cũng đã lâu không xuống bếp rồi, thật tưởng niệm."
Ngưu thị cũng nói: "Đúng là vậy, không sợ con chê cười, đã lâu không ăn được mấy món con làm, nhắc tới ta thèm quá trời quá đất."
Chu Lê nói: "Chờ con sinh xong, nghỉ đủ một tháng, con liền làm cho người món thịt kho tàu người thích ăn nhất."
Nói tới thịt kho tàu, Ngưu thị bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đầy miệng đáp ứng, "Hay, hay." Nghĩ đến cái gì lại nói, "Đúng rồi, ngày hôm qua các con đi y quán, đại phu có nói khi nào hài tử ra đời không?"
"Đại phu chỉ nói mấy ngày nay, lúc nào cũng có thể."
Ngưu thị gật gù: "Tính toán ngày tháng, xác thực cũng đến lúc rồi."
Hai người cứ ở trong sân một người nói một người đáp, Ngưu thị trồng tỏi đầy chậu, lại đổ nước ướt đất, mới hài lòng ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi.
Nhìn mặt trời ở chân trời, lại sắp xuống núi.
"Việt lang cũng sắp trở về đi." Ngưu thị nhìn mặt trời chiều nói.
Hài tử trong bụng Chu Lê đúng lúc đá một cái, nàng rũ mắt xuống đưa tay sờ sờ.
Đột nhiên, cũng cảm giác được một cơn buồn tiểu kéo đến, mau mau đứng dậy đi tới nhà xí, sau khi trở về ngồi chưa được bao lâu, lại muốn đi. Cứ như vậy chạy tới chạy lui ba, bốn lần, Ngưu thị hơi kinh ngạc, hỏi: "A Lê, con sao vậy?"
Chu Lê mờ mịt nói: "Con cũng không biết, con luôn cảm thấy chỉ cần ở lại nhà xí tiếp, thì vẫn có thể tiểu ra được."
Ngưu thị cảnh giác, từ trên ghế đứng dậy: "Con có có chỗ nào không thoải mái không? Tỷ như đau bụng chẳng hạn?"
Ngưu thị nói chưa dứt lời, Chu Lê bỗng nhiên cảm thấy một trận đau bụng, đứng không vững kéo tay Ngưu thị: "Nương, con, con đau..."
Ngưu thị kinh hãi: "Chỉ sợ là muốn sinh rồi, con hẳn là đã vỡ nước ối, ta đi gọi người, ta đi gọi người!"
Chu Lê nói: "Đi Hạnh Lâm y quán tìm Vương đại phu!"
Ngưu thị lúc này chạy đến giữa đường, vừa vặn nhìn thấy nha hoàn Thúy Hồng cùng Trương Đại, vội vàng dặn dò Thúy Hồng đến Hạnh Lâm y quán tìm đại phu, lại gọi Trương Đại đến cửa chờ Thẩm Việt, một khi trở về liền dẫn người tới dãy nhà sau.
Thúy Hồng cùng Trương Đại không dám trì hoãn, bận bịu đi ra ngoài.
Ngưu thị lại vòng trở về, lúc này Chu Lê đã quặn đau từng cơn, bình tĩnh nằm trên ghế dài, Ngưu thị nhanh chóng đỡ nàng vào nằm trên giường trong phòng, nào biết mới vừa nằm xuống, cơn đau tiếp theo lại tới nữa.
Lần này có thể càng đau hơn lần trước, đau đến mức Chu Lê hét to một tiếng, nàng ôm bụng, thanh âm hết sức ủy khuất: “Nương, con đau quá a!”
Ngưu thị ngồi xổm bên mép giường, lau mồ hôi không biết đã toát ra trên trán nàng từ khi nào: “Nữ nhân sinh hài tử phải đau như vậy, chịu đựng chút sẽ qua thôi con, có nương ở đâu, đại phu lập tức đến rồi.”
“Việt Lang đâu?” Lúc này, Chu Lê vẫn nhịn không được hỏi Thẩm Việt.
Ngưu thị nói: "Còn chưa trở lại, ta đã cho Trương Đại đến cửa chờ, một khi hắn trở về liền gọi hắn lại đây."
Lúc này dường như Chu Lê mới an tâm, bắt đầu cầm lấy khăn trải giường chịu đựng từng cơn đau đớn. Có lúc thực sự không nhịn được, liền bắt đầu kêu to.
Ngưu thị vội nói: "Con đừng la, giữ sức lực lại, chờ một lúc nữa cửa mình hoàn toàn mở ra, lúc đó mới có khí lực để sinh con."
Chu Lê cau mày, nước mắt ào ào chảy xuống: "Nương, nương, con không nhịn được a."
"Không nhịn được cũng phải nhịn, A Lê ngoan, con dâu ngoan của nương, thân là nữ tử, phải như vậy, nương cũng từng trải qua như vậy."
Ngưu thị cũng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ là nhìn Chu Lê đau đến mặt mày sắp trở nên dữ tợn, liền nhớ tới khi mình sinh con. Khi đó, may mà Thẩm Yêu ở bên cạnh, bà đã bắt được tay Thẩm Yêu dùng sức bấm, đau đớn mới có thể phát tiết.
"A Lê, con nhịn thêm chút nữa, chờ Việt lang trở về, ta gọi hắn đi vào, con nắm lấy tay hắn, con có bao nhiêu đau, con liền bấm cho hắn đau bấy nhiêu, hắn là nam nhân khiến con chịu nỗi khổ này, con đem một ít đau đớn dời qua người hắn, như vậy thì con không đau nhiều nữa."
Chu Lê thống khổ gật gù, trong lòng liền ngóng trông Thẩm Việt có thể nhanh chóng trở về.
Chu Lê đau bảy tám cơn, cửa phòng bị đẩy ra, nàng còn tưởng rằng Thẩm Việt trở về, vừa quay đầu nhìn, thì ra là Vương đại phu ở Hạnh Lâm y quán.
Vương đại phu mang theo một hộp gỗ tới, sờ sờ bụng Chu Lê trước, lại bảo nàng giang hai chân ra, nàng muốn nhìn xem cửa mình đã mở như thế nào rồi.
Đúng như dự đoán của nàng ngày hôm qua, cửa mình Chu Lê như trẻ nhỏ, hơn nửa ngày trời rồi, mới mở được một ngón tay: "Chờ một lúc thai nhi hoàn toàn hạ xuống rồi, ta sẽ cắt cho ngươi một dao, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Chu Lê hoàn toàn không nghĩ tới, sinh đứa bé còn phải bị cắt một dao, cũng không biết đại phu nói cắt là cắt chỗ nào: "Cắt chỗ nào a, bụng sao?"
Vương đại phu vẫn như ngày hôm qua, ngữ khí bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Cắt bụng làm gì? Ngươi không muốn sống? Cắt chỗ đó."
Ngưu thị lo lắng: "Đại phu, thật sự cần cắt sao, thân thể nàng vốn đã yếu, ta sợ nàng mất quá nhiều máu..." Giờ khắc này trong lòng bà đã bắt đầu sợ hãi, lúc trước bà sinh con không bị cắt, nhưng trong thôn bọn họ có người không sinh được hài tử, nơi đó liền bị cắt, mà cắt xuống như vậy, nguy hiểm càng lớn hơn, rất có thể sẽ chảy máu không ngừng...
Vương đại phu nói: "Thân thể nàng như vậy, không cắt một dao căn bản không sinh được."
Ngưu thị mím môi không nói lời nào.
Chu Lê nhìn về phía Ngưu thị: "Nương, Việt lang trở về chưa, con muốn thấy hắn." Hiện tại trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nàng chỉ muốn Thẩm Việt có thể ở bên cạnh.
Ngưu thị than một tiếng: "Con chờ ta, nương đi xem thử."
Nói xong, Ngưu thị liền vội vã đi ra ngoài.
Chu Lê nghe cửa phòng bị kéo cọt kẹt một tiếng dài, lại cọt kẹt một tiếng khép lại, trong lòng trống trơn. Bụng lại bắt đầu đau đớn, khoảng cách thời gian đau càng ngày càng ngắn, đồng thời cơn đau càng ngày càng hung mãnh.
Nàng vừa muốn kêu thành tiếng, Vương đại phu liền lạnh lùng nói: "Không được la, khí lực dùng hết lấy gì sinh?"
Chu Lê chỉ đành cắn chặt hàm răng không la.
Thẩm Việt, chàng mau trở lại đi!
Ngưu thị mới vừa đi ra cửa, còn chưa trở ra hậu viện, liền thấy Trương Đại vội vội vàng vàng chạy tới, thấy bà trên đường: "Lão phu nhân, đại nhân hắn..." Hắn cố gắng chạy quá gấp, nói chuyện có chút thở không ra hơi.
Ngưu thị vui mừng: "Đã trở về?"
Trương Đại thở hồng hộc hai cái, mới nói: "Vốn là phải quay về, đại nhân mới vừa đi tới trước cửa, còn chưa lên được bậc thang, trong phủ nha có người đang làm nhiệm vụ cưỡi ngựa lại đây, nói là có quý nhân từ kinh đô đến, cần đại nhân tự mình đi nghênh đón, đại nhân liền cưỡi ngựa đi rồi, ta còn chưa kịp nói cho đại nhân biết phu nhân muốn sinh."
Ngưu thị nắm chặt hai tay, quay đầu lại nhìn về phía gian phòng, không nhịn được mắng một câu: "Cái gì quý nhân, có quan trọng hơn tức phụ sinh con không? Ngươi nhanh đi tìm người, đuổi theo đại nhân, nói cho hắn biết, tức phụ hắn muốn sinh!"
"Đi rồi đi rồi, đã phái người đi." Trương Đại nói.
Ngưu thị thấy nhi tử hồi lâu cũng không về được, liền lại mở cửa vào trong phòng, thấy khuôn mặt Chu Lê đau đến trắng bệch, khóe miệng tựa hồ cũng cắn ra máu, vội vàng động viên nói: "Nhanh lắm nhanh lắm, Việt lang lập tức sẽ trở về."
Chu Lê không nhịn được chảy xuống hai hàng nước mắt, ngưu thị chỉ cho rằng nàng đau quá mới khóc. Nhưng nàng không phải khóc vì đau, mà vì cuộc đối thoại vừa rồi trong sân giữa Ngưu thị và Trương Đại, nàng đã nghe được.
Quý nhân từ kinh đô đến, Thẩm Việt đi nghênh tiếp.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đôi lời của pé nhamy111:
- Tui tính ngày thì thấy là chắc truyện này không hoàn thành vào ngày 30 Tết âm lịch rồi. Mấy chương cuối của truyện, chương nào cũng dài gấp 2 lần chương bình thường, nên hông đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút mỗi ngày 2 chương được, aiz, hoi hông miễn cưỡng nữa, thong thả từ từ cũng hết.
- Mặc dù vậy, nhưng tui vẫn up truyện mới lên vào ngày Mùng 1 Tết âm lịch, để đánh dấu cột mốc cho chuỗi truyện tui sẽ edit trong năm 2023 nhen
- Bây giờ thì tui giới thiệu sơ qua truyện, Văn án truyện mới ngày mai tui sẽ up để các bạn quyết định có nhảy hố không hen
- Giới thiệu truyện:
Tên nguyên tác: YẾN KINH KHUÊ SÁT
Tác giả: Thước Thượng Tâm Đầu
Nguồn:
- Tàng Thư Viện - Converter: luoihoc
- Wikidich - Converter: April
Số chương: 99 chương chính văn + 16 chương phiên ngoại
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Trinh thám, Phá án, Thanh mai trúc mã, Cung đình hầu tước, Ngọt sủng