• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu thị buồn cười lắc đầu, người lớn như vậy rồi, còn giống như hài tử. Nếu ngày sau thành thân, chẳng lẽ nửa đêm lại xem tức phụ như gối lót chân đè lên, vậy tức phụ nào chịu nổi a.

Nghĩ đến đây, Ngưu thị liền nhớ tới Ngưu Nhân Nhân đang phụ việc ở nhà. Lập tức càng muốn ở thêm chốc lát tán gẫu cùng nhi tử. Thong thả ung dung trở lại trước bàn, lại đổ cho mình chén nước, tinh tế nhấp nhấp, giống như đang uống trà

Nửa bên mùng bị Ngưu thị máng lên trên móc, Thẩm Việt một chút cũng không dám đứng dậy buông màn xuống, nhìn Ngưu thị không hề có ý rời khỏi, trong lòng sốt ruột, thân mình dưới chăn bắt đầu đổ mồ hôi, rồi lại không dám động, người bị mình đè lên nói vậy chắc sắp nghẹn hỏng rồi.

Hắn bất động thanh sắc dời chân, người bên cạnh có lẽ do được phóng thích, hơi hơi di di ra mép giường, trong bóng đêm, hai thân mình nóng bỏng ướt mồ hôi mới ngăn cách một chút.

Thẩm Việt lần nữa nói bóng nói gió, Ngưu thị lại không tiếp chiêu, ngược lại nói: "Nương không nóng nảy trở về, trong nhà có cha, có muội muội rồi," tạm dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn phía Thẩm Việt, "Còn có Nhân Nhân. Nói tới Nhân Nhân a, Nhân Nhân thật là có khả năng, mấy ngày gần đây ta và cha con đi sớm về trễ, trong nhà đều do Nhân Nhân lo cơm nước, Nhân Nhân biết nấu cũng nhiều, cái gì thịt kho tàu a, cải mai úp thịt a, cá trích a, mọi thứ đều làm ngon hơn cả nương"

Bà đặc biệt nhắc đến mấy thứ Thẩm Việt thích ăn, nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Thẩm Việt

Thẩm Việt trở mình, nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài giường, ý muốn làm thân mình cao hơn một chút, ngăn trở phần chăn bên cạnh đang phồng lên.

Nào ngờ, chăn vô tình bị hắn kéo trúng, người bên trong vì thế lộ ra non nửa thân mình. Chu Lê cuống quít giữ chặt góc chăn, cả người lại hướng gần dựa vào Thẩm Việt bên này, mới có thể giấu mình lần nữa

Phía sau đột nhiên có cụm lửa dán lên, thân mình Thẩm Việt căng cứng. Mùa hạ y phục mỏng, bị nhốt trong chăn lâu như vậy, thân mình hai người đều bị mồ hôi tẩm đến ướt đẫm, đều cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng mồ hôi ẩm ướt rõ ràng từ cơ thể đối phươbg

Sắc mặt Thẩm Việt càng thêm trắng bệch. Vừa rồi khi mới nằm xuống, hai người tuy rất gần, nhưng ngoại trừ cái chân kia của hắn, cũng không có tiếp xúc khác. Hiện giờ lại như hai miếng bánh mới nướng kẹt vào nhau.

Trên trán Thẩm Việt đổ mồ hôi không ngừng, một bên thái dương ước chừng bởi vì vừa rồi cọ xát, rơi xuống một lượt tóc, ướt lộc cộc dán trên má, nói với Ngưu thị, có chút thất thần: "Nga, thì ra biểu muội còn biết làm đồ ăn."

Ngưu thị thấy sắc mặt hắn khó coi, còn nói với bà là do không thoải mái gây ra, chỗ bà ngồi đối diện giường, bởi vậy vẫn chưa phát hiện chỗ bên trong giường được Thẩm Việt chống đỡ vừa rồi, có một hoạt động nhỏ nhỏ

Ngưu thị tiếp tục nói: "Nghe Nhân Nhân nói a, những món ăn đó đều do nàng mới học, chỉ vì có một hồi, nương đến nhà bọn họ, tùy ý nhắc tới mấy món ăn con thích."

Tâm tư Thẩm Việt đều đặt trên xúc cảm ẩm nóng trên lưng, hoàn toàn vô cảm đối với thâm ý trong lời Ngưu thị nói, chỉ có thể đáp lấy lệ: "Nga, biểu muội thật tốt, thích học như vậy."

Chu Lê tránh ở phía sau hắn cắn cắn môi, chỉ cảm thấy quá bức bối, sắp không thở nổi.

Ngưu thị nghe hắn khen Nhân Nhân, tất nhiên cao hứng: "Con cũng thấy Nhân Nhân tốt đúng không, ta và cha con cũng thấy vậy, nàng nghe nói con bị thương, còn muốn tới chăm sóc con nữa, chúng ta khuyên hơn nửa ngày mới khuyên được nàng."

Thẩm Việt nhạy bén bắt lấy những lời này của Ngưu thị, vội nói: "Biểu muội không thể tới, con ở nơi này một mình, nếu biểu muội tới, chẳng phải là trai đơn gái chiếc, tổn hại thanh danh biểu muội."

Người sau lưng dường như giật giật, lúc này Thẩm Việt mới phát hiện lời này để Chu Lê nghe thấy không ổn. Trai đơn gái chiếc...... Bọn họ cũng trai đơn gái chiếc, hiện giờ còn gắt gao gắn bó trên một cái giường, dựa nhau mà nằm. Càng nói, mồ hôi trên người đổ càng nhiều.

Ngưu thị giận liếc mắt hắn một cái: "Cái gì thanh danh với không thanh danh, nàng là biểu muội con, người trong nhà, để ý nhiều như vậy làm chi? Nương vẫn là câu nói kia, chỉ cần con an phận trước khi thành thân, không khi dễ người ta, không làm ra chuyện chưa thành thân đã có con như thôn bên cạnh, nương và cha cũng lười quản bọn trẻ các con"

Mày Thẩm Việt hợp lại, hận không thể lập tức đứng dậy che miệng nương hắn lại, sau đó đuổi ra ngoài

"Nương!" Thanh âm hắn cất cao mấy độ, hiện ra chút cảm xúc tức giận bực bội

Ngưu thị thấy sắc mặt nhi tử càng thêm khó coi, nhưng không khỏi cười ra tiếng: "Con đừng tức giận, nương không nói cái này nữa." Suy nghĩ một lát, lại nói, "Đúng rồi, nương hỏi con một chút, ngày thi đấu trù nghệ, có phải Vương Hứa thôn bên cạnh vì cứu A Lê, không sợ lửa lớn, ôm A Lê ra khỏi đúng không?"



Thẩm Việt rõ ràng cảm nhận được người phía sau giật giật, hắn có chút bực, nương hắn dong dài lên, có thể so với hòa thượng niệm kinh.

"Con không biết." Thẩm Việt đè nặng không vui, cau mày, ngữ khí ngắn ngủn

"Nghe nói Vương Hứa thường tới trong tiệm nàng làm việc, lần trước lại ôm nàng trước công chúng, hiện giờ trong thôn đều đang nói về hai người bọn họ, đều cảm thấy rất xứng đôi."

Chu Lê cảm thấy còn trốn như vậy nữa, nàng cũng sắp buồn chết, đưa tay sờ lên gương mặt, nóng như trứng gà vừa nấu chín. Đối với lời Ngưu thị nói, nàng cũng khiếp sợ không thôi, những câu chuyện về đề tài này từ trước đến nay sẽ không không bao giờ nói trước mặt, chỉ dám nói lén sau lưng. Hiện giờ nàng mới hiểu được, trong mắt người bên ngoài, nàng cùng Vương Hứa sớm muộn gì cũng thành đôi

Sắc mặt Thẩm Việt một lúc chuyển xanh một lúc chuyển trắng, ngữ khí nói chuyện đột nhiên tăng thêm: "Nương, con ngủ thật đó, chờ con khỏe lại trở về tán gẫu với nương." Nói xong, liền nhắm mắt lại

Lúc này Ngưu thị mới phát hiện nhi tử thật sự không cao hứng, bất quá khi bước ra cửa vẫn lải nhải vài câu, mới từ bỏ rời đi.

Cửa phòng được khép lại, tiếp theo cửa viện được khép lại.

Hai người đồng thời xốc chăn lên, oi bức trong nháy mắt được phóng thích, hai người nằm song song ngực phập phồng, tham lam hô hấp, sau khi bình phục, lại phát giác không ổn, Thẩm Việt hoảng loạn trở mình, không nắm chắc lực đạo, trực tiếp rớt xuống dưới giường.

Chu Lê lập tức ngồi dựng lên, bốn mắt nhìn nhau với nam tử dưới giường. Nàng không đến dìu hắn, thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng gục đầu xuống: "Thúc, thúc không sao chứ?"

Thẩm Việt bò dậy, quay đầu đi, không hề nhìn trong màn lụa: "Ta đi ra ngoài trước một chút." Nói xong, rời đi thẳng

Khi ra cửa còn bị vướng ngạch cửa, may mắn không té ngã.

Thẩm Việt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Chu Lê. Áo trên người bị mướt mồ hôi, dán gắt gao trên da thịt, khuôn mặt còn hồng hơn con hát đánh phấn mặt, chờ qua một lát sau, độ ấm thân thể mới hạ xuống một ít.

Nàng không thể lại ngốc tại nơi này, một màn mới vừa rồi kia, rất giống...... giữa bọn họ có gian tình, sau đó bị người nhà trai bắt tại trận......

A, đừng nghĩ, ngừng lại, quá hoang đường!

Chu Lê cắt đứt suy nghĩ, nhảy xuống giường, lao ra sân, không liếc mắt nhìn Thẩm Việt cái nào, chỉ nói nàng trở về, liền chạy trốn như bay ra khỏi cửa

Từ lúc người đi rồi, Thẩm Việt cũng đứng trong viện hồi lâu, cho đến khi bên kia tường phía Nam vang lên một ít động tĩnh, mới hồi phục lại tinh thần

Sau khi bình tĩnh lại, nhớ tới Ngưu thị nói: Hiện giờ trong thôn đều đang nói về hai người bọn họ, đều cảm thấy rất xứng đôi.

Ánh mắt tối sầm, tựa hồ nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống theo, trong viện lúc này không gió, hắn đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, xoay người đi thư phòng đọc sách

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chu Lê sau khi trở về, ngồi phát ngốc trong phòng một lúc lâu, nói thật ra, nàng đột nhiên không lại dám đi đến chỗ tam thúc, chỉ là tay tam thúc còn chưa đỡ, ăn cơm đích xác có chút vấn đề.

Bởi vậy ngày thứ hai, nàng vẫn làm cơm sáng mang qua

Thẩm Việt đứng ở trong viện, nhìn khói bếp ở ống khói bên kia tường viện dần dần tan hết, khóe miệng ngoéo một cái, nhìn cửa viện

Đợi trong chốc lát, tiếng đập cửa đúng hẹn vang lên, hắn thọt chân đi qua, kéo then cửa ra, mở cửa.

"Biểu ca." Một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tươi cười xán lạn đứng ở ngoài cửa.

Độ cong khóe miệng Thẩm Việt cứng lại: "Biểu muội?"

Ngưu Nhân Nhân đã đi vào trong viện, tò mò đánh giá mọi nơi: "Đây là sân biểu ca thuê sao? Ai nha, còn có cây cam nữa!"

Thẩm Việt nhìn thoáng qua cái ót Ngưu Nhân Nhân, lúc đóng cửa nhìn nhanh về phía đường tắt. Vừa nhìn, tâm liền cảm thấy một chút khổ sở

Hôm nay Chu Lê mặc một thân áo trắng, làm sáng cả con hẻm lát gạch xanh, trong sắc trời còn chưa sáng hẳn, có vẻ phá lệ xuất chúng, nàng đứng yên, không đi về phía trước, trong tay cầm một hộp đồ ăn, gương mặt trắng nõn có một ít vẻ kinh ngạc, đôi mắt hạnh thanh triệt sáng ngời, nhìn chằm chằm Thẩm Việt bên này, khiến người động lòng

Lát sau, nàng miễn cưỡng cười một chút, xoay người rời đi.

Thẩm Việt muốn gọi nàng, nhưng thanh âm nghẹn trong cổ họng làm gì cũng không phát ra được.

Ngưu Nhân Nhân ở phía sau gọi hắn, Thẩm Việt liếc mắt nhìn bóng dáng trong hẻm một cái, thu hồi tầm mắt, khép cửa lại.

Nói với biểu muội đang nhìn đông nhìn tây: "Biểu muội sao lại tới?"

Ngưu Nhân Nhân nhìn về phía hắn, biểu tình trên mặt Thẩm Việt nhàn nhạt, giống như không phải rất có tinh thần: "Cô mẫu nói một mình huynh ở đây, lại bị thương, cuộc sống hàng ngày không tiện, bọn họ lại phải bận việc đồng áng, nên nhờ ta tới chăm sóc huynh mấy ngày."



Thẩm Việt cả kinh nói: "Mấy ngày?"

Ngưu Nhân Nhân nghiêng đầu cười tủm tỉm: "Đúng rồi, cô mẫu cho ta bạc, kêu ta đi trên đường mua thêm giường, nói là chỗ của huynh có thư phòng, bảo ta mấy ngày nay ngủ thư phòng."

Thẩm Việt nhớ tới hôm qua nương nói, âm thầm than một tiếng: "Ta không cần chiếu cố, muội vẫn nên về nhà đi thôi."

Ngưu Nhân Nhân quyết định chủ ý muốn ở lại, nói cái gì cũng không chịu đi.

Thẩm Việt thấy nói không được nàng, liền dọn ra bộ lý luận trai đơn gái chiếc, nói sợ tổn hại danh tiết nàng

Ngưu Nhân Nhân căn bản không sợ, nàng từ trước đến nay, tại thời khắc nhìn thấy Thẩm Việt ở Thẩm gia thôn, đã quyết định gả cho Thẩm Việt, danh tiết hay không danh tiết, chỉ là chuyện sớm hay muộn

Thẩm Việt làm không ra chuyện đuổi cô nương đi, hạ quyết tâm buổi chiều đi thư viện lên lớp lại, thuận tiện đến nhà viện trưởng tá túc, đến lúc đó chỉ cần nói cùng biểu muội, viện trưởng mời hắn làm tiên sinh riêng, dạy tiểu nhi tử nhà bọn họ đọc sách.

Đến lúc đó, hắn không ở nhà, biểu muội muốn đi hay muốn ở, đều tùy ý nàng

Chu Lê bên kia đưa cơm không thành, liền mở cửa tiệm buôn bán sớm. Hiện nay canh giờ còn sớm, khách nhân không nhiều lắm, chỉ tới hai ba người, sau khi nàng bưng trà nước cùng đậu hoa lên, liền không có việc gì để làm, còn ở trước quầy lấy chổi lông gà phủi bụi. Phủi bụi xong lại đếm tiền trong ngăn kéo một lần, ai ngờ, kéo quá mạnh, ngăn kéo bị kéo ra hết, loảng xoảng rớt hết trên mặt đất.

Dẫn tới khách nhân trong tiệm tò mò nhìn xung quanh. Chu Lê bị nhìn đến có chút xấu hổ, ngồi xổm xuống quầy nhặt lên từng chút một

Nhặt nhặt, động tác liền chậm lại. Quầy cao hơn nửa người, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong quầy. Nàng tránh trong không gian chật chội này, đột nhiên thở dài một tiếng.

Là nàng hồ đồ, thấy tam thúc bị thương liền không đúng mực. Nàng sao có thể chủ động đi chăm sóc tam thúc được? Lúng ta lúng túng. Trong nhà người ta có người, hà tất đến lượt nàng?

Là nàng vượt rào. Tam thúc đại khái là người quá tốt, không đành lòng cự tuyệt, mới mặc cho nàng đưa cơm qua

Hiện giờ có biểu muội nhà hắn ở đây, nói gì thì nàng cũng không thể lại đi.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Sau đó mấy ngày, Chu Lê mở cửa buôn bán như thường, không lại suy nghĩ chuyện đó nữa, chỉ là ngẫu nhiên khi đi ngang qua chân tường phía Bắc, sẽ dừng chân theo bản năng, nghe một chút động tĩnh bên kia tường, nhưng thực đáng tiếc, lần nào cũng không nghe được

Có đôi khi nàng cũng hoài nghi, có phải mình nghĩ sai rồi không, phía bên kia tường, căn bản không phải sân tam thúc

Ngày 13 tháng 7, Lý thị tới trấn trên, còn mang theo y phục mới cho Chu Lê.

Chu Lê có chút kinh ngạc, đang êm đẹp, bà bà làm y phục mới cho nàng làm chi

Hai người đứng ở trong viện, Lý thị giận liếc nàng một cái, vì từ trước đến nay lỗ tai không tốt nên nói có chút lớn tiếng: "Nha đầu ngốc này, sinh nhật mình mà con cũng quên?"

Lúc này Chu Lê mới nhớ tới, nàng lại lớn hơn một tuổi.

Lý thị lôi nàng vào nhà thay y phục mới, sân bên này an tĩnh lại.

Dưới chân tường sân bên kia, nam tử xoay người, đi thư phòng, từ trên kệ sách cầm lấy cuốn sách do chính tay hắn vẽ hình minh họa cho chữ, thất thần một hồi lâu

Thay y phục mới xong, Lý thị nhìn con dâu dáng người lả lướt, thưởng thức tay nghề của mình: "Không tồi không tồi, mặc vừa người, ta chọn chính là vải vóc mộc mạc thường ngày con yêu thích."

"Nương, về sau đừng làm, cẩn thận đôi mắt."

Lý thị không tiếp lời này, từ trong túi lấy ra cái túi bố đưa cho Chu Lê.

Chu Lê nhận túi bố, vừa mở ra vừa tò mò hỏi: "Này lại là cái gì?"

Là một cây lược gỗ, trên chuôi còn khắc một bó hoa lê.

Lý thị nói: "Vương Hứa nhờ ta mang cái này đến chúc mừng sinh nhật con."

Chu Lê trầm mặc, nhét cây lược gỗ vào túi bố, đưa lại Lý thị.

Lý thị than một tiếng, đặt túi bố trên bàn trang điểm của nàng: "Một cây lược mà thôi, người ta lại chưa nói đây là sính lễ, chẳng lẽ con nói ta trả lại cho người ta? Con cứ cầm đi."

Chu Lê oán trách nhìn Lý thị, không lại đưa cây lược gỗ cho bà

Tới chạng vạng, Lý thị tự mình nấu mì trường thọ cho Chu Lê, nhìn nàng ăn hết một chén lớn, mới cười khanh khách đi về.



Tiễn Lý thị đi, Chu Lê đóng cửa tiệm, lại quét tước trong tiệm một hồi, trời đã vào đêm đen. Mỗi năm sinh nhật kỳ thật tâm tình nàng đều sẽ không tốt lâm

Bởi vì vào ngày này, nàng luôn nhớ tới mẫu thân nàng chưa bao giờ gặp mặt. Mẫu thân sinh nàng ra, vì sao lại muốn bỏ nàng, nàng chưa làm mẫu thân, nên nghĩ không ra do nguyên nhân nào

Tâm tình không tốt liền quyết định ngủ sớm, nào biết nửa đêm lại bị ác mộng doạ tỉnh. Nàng lại lần nữa mơ thấy sau khi nàng tìm được mẫu thân, mẫu thân lại không cần nàng, sợ đổ một thân mồ hôi, khóe mắt cũng ẩm ướt.

Sau khi đi nhà xí trở về, đã không còn buồn ngủ, thấy tối nay giữa tháng trăng vừa sáng lại vừa tròn, chiếu đến cả viện không cần đốt đèn cũng sáng trưng, liền ngồi ở trong viện ngắm trăng

Nhìn nhìn, bỗng nhiên nhớ tới nửa tháng trước, cũng là ban đêm như thế này, nàng cũng ngồi ở trong viện, bỗng nhiên từ bên kia tường phía Bắc bay qua tới vô số nấm, liền nhịn không được cười cười.

Tầm mắt rơi xuống trên tường phía Bắc, ngọn cây cam lay động, cũng không biết bên kia rốt cuộc có phải sân tam thúc hay không

Đang nghĩ ngợi, phía trên tường phía Bắc đột nhiên bay lên vật gì đó, trời tối thấy không rõ đó là cái gì, chỉ thấy đồ vật kia lướt qua tường, "Bang" một cái rớt xuống chân tường bên này

Chu Lê đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà đứng dậy đi qua nhặt lên

Mở vải bông đang bao kín mít ở mặt trên ra, một quyển sách bìa lam xuất hiện trước mắt.

Chu Lê nghi hoặc mở một tờ ra, liền thấy một bức tranh: Một cái rìu, bên ngoài vây quanh một vòng rào tre.

Cơ hồ trong khoảnh khắc, nàng liền nhớ tới, quyển sách này, nàng từng thấy ở thư phòng Thẩm Việt

Tâm bắt đầu kinh hoảng, nếu nói vách tường này, cây cam kia, cùng với mớ nấm kia, đều không thể hoàn toàn chứng minh cái gì, như vậy, quyển sách này, làm phỏng đoán lúc trước nàng chỉ chắc chắn bảy tám phần, lập tức thành mười phần.

Nàng tin tưởng, bên kia chính là Thẩm Việt.

Trời tối, gió hơi lạnh, nàng đột nhiên lại ra một thân mồ hôi

Tam thúc vì sao lại thuê viện bên cạnh mình? Vì sao lại ném đồ qua viện bên này? Vì sao.... không nói cho nàng biết?

Bên kia hắn nhất định còn chưa có rời đi, nàng đột nhiên rất muốn hỏi hắn nguyên nhân.

"Tam thúc? Là thúc phải không?" Ma xui quỷ khiến, nàng mở miệng.

Tường viện bên kia, Thẩm Việt lại giả "Sơn Thần" đưa xong lễ vật sinh nhật, tính trở về phòng ngủ, bóng dáng chợt cứng lại.

Chu Lê đợi trong chốc lát, cũng không ai trả lời, tức khắc có chút mất mát, tính trở về phòng.

Nhưng mới đi được hai bước, liền nghe một tiếng nói quen thuộc phá tan bóng đêm, xuyên qua tường viên truyền đến:

"Là ta."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK