Nàng dời ánh mắt đến bên kia, Ngô nương tử đang bị vài người vây quanh, kêu khóc sợ hãi. Tay trái nàng bị ngọn lửa hơ trúng, ống tay áo bị đốt cháy một lỗ to, lộ ra da thịt bị bỏng rát bên trong.
Lúc này Chu Lê mới phát hiện Ngô nương tử bị thương, vừa rồi lực chú ý hoàn toàn đều đặt ở chỗ Thẩm Việt
Ngô nương tử được người dìu đi ra ngoài, thất thanh kêu gào
Chu Lê nghĩ, Ngô nương tử chỉ là bị ngọn lửa hơ qua, đã kêu thành như vậy, hai tay tam thúc cầm trên cạnh nồi, nhưng một tiếng cũng không phát ra, càng không biết vì sao cũng không cần người đỡ. Hắn không đau sao?
Hắn một mình rời đi, có thể đi y quán bôi thuốc không?
Cho đến khi tuyên bố xếp hạng, nàng đều có chút thất thần, dù cho cuối cùng nàng được tấm bảng hiệu kia
Bảng hiệu kia bằng gỗ, sơn nhũ vàng. Mặt trên còn chưa có chữ, chỉ bên dưới góc phải có đóng một cái ấn chu sa màu đỏ. Kia hẳn là ấn tín quan phủ
Người bên cạnh trao giải cho nàng giải thích: “Thẩm phu tử bị thương, hôm nay không thể viết chữ tại đây, chờ tay hắn đỡ rồi, chúng ta sẽ thông báo với hắn, đến cửa hàng viết chữ bổ sung. Nếu ngươi chờ không kịp, chúng ta cũng có thể kêu viện trưởng Tường Tự thư viện viết thay.”
Thì ra tấm chiêu bài sơn nhũ vàng này để trống như vậy, cuối cùng là để hắn tới viết lên sao?
Chu Lê cười nói không cần, nàng không vội, nàng chờ Thẩm Việt.
Lý thị hưng phấn vô cùng, dong dài cùng Chu Lê nửa ngày, Vương Hứa nói gì mà phải hỗ trợ nàng, dọn bảng hiệu về cửa hàng.
Sau khi trở về, Lý thị cung cung kính kính đặt bảng hiệu trên quầy, mặt hướng ra phố. Đây chính là vinh dự của cửa hàng bọn họ
“A Lê, con giỏi thật, nhiều người như vậy, cuối cùng là con thắng.” Lý thị tươi cười xán lạn nhìn về phía nàng.
Vương Hứa cũng khen phụ họa
Chu Lê không có gì tâm tình, duỗi tay đấm đấm eo, nhéo nhéo vai, nói mình có chút mệt, muốn trở về hậu viện nghỉ ngơi
Lý thị cùng Vương Hứa nói nàng bởi vì bận rộn thi đấu nên mệt, không giữ nàng lại. Chỉ là khi nói lại tình huống, nói đến Thẩm Việt, đều tấm tắc bảo lạ.
Một thư sinh, thân thủ lại nhanh nhẹn thật sự
Bị thương, không biết có nặng hay không……
Đối với người khác mà nói, bất quá cũng chỉ nhắc hai ba câu thể hiện lo lắng quan tâm.
Nhưng Chu Lê không muốn nhắc, nàng chỉ muốn làm.
Nàng ngồi ở trong phòng một khắc (15'), đi đến cửa nhỏ phía tường Bắc, cầm ổ khóa trên cửa phát ngốc trong chốc lát
Nàng không có chìa khóa. Nhưng nhìn qua, cũng không phải quá chắc chắn, gắn lên cửa gỗ, chỉ bằng mấy cây đinh thôi. Nếu quyết tâm cầm búa đập một cái, lập tức có thể đánh rơi khóa
Chỉ là, nàng sẽ không làm như vậy. Nàng cũng không có lý do gì để làm
Buổi chiều, sau khi Vương Hứa cùng Lý thị rời đi, Chu Lê đóng cửa tiệm sớm, đi đến tiệm thuốc trên đường. Lão bản hỏi nàng sinh bệnh gì, muốn thuốc gì
Nàng nói trị phỏng. Lão bản lấy cho nàng thuốc nước trị phỏng, ra khỏi tiệm thuốc, lại vòng vèo trở lại, mua thêm chút thuốc trị vết thương
Cầm thuốc không về nhà, mà đi đến chỗ Thẩm Việt
Khi nàng tới, hẻm trống rỗng không một người, cửa nhà Thẩm Việt đóng chặt. Nàng giơ tay gõ vài cái, không ai trả lời
Đơn giản ngồi xuống trên ngạch cửa.
Tam thúc đã bị thương, cư nhiên không ở nhà dưỡng, đi đâu vậy? Mặc kệ đi chỗ nào, nàng cứ ở chỗ này chờ, cho đến lúc hắn trở về.
Sau một hồi, cửa từ từ mở ra. Chu Lê quay đầu lại thấy rõ người trong cửa, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó khóe miệng nhịn không được giương lên: “Tam thúc, thì ra thúc ở nhà a!”
Thẩm Việt biểu tình nhàn nhạt “Ừm” một tiếng. Hắn còn tưởng rằng nàng đi rồi, lại không thể ngờ, thế nhưng còn chờ ở chỗ này.
“Tìm ta có việc sao?”
Chu Lê rũ mắt liếc tay hắn, hai tay hắn tự nhiên rũ bên người, bọc băng vải màu trắng, băng bó không hề có kết cấu, vừa thấy liền biết tự mình băng bó. Nàng lặng lẽ hít hà mũi một hơi, không ngửi được mùi thuốc trên người hắn
“Tam thúc, thúc bị thương lại không đi y quán khám bôi thuốc sao?” Nàng nhịn không được trực tiếp hỏi tới.
Thẩm Việt vội đưa đôi tay đến phía sau: “Bôi thuốc rồi”
Nói bậy! Chu Lê đột nhiên có chút bực, sao có người bị thương nghiêm trọng như vậy, không chỉ không hé răng, mà còn cự tuyệt chữa trị
“Tam thúc thật sự đã bôi thuốc? Thúc bởi vì cứu ta mới bị thương, ta muốn nhìn vết thương của thúc có nghiêm trọng không, ta mới yên tâm được.”
Thẩm Việt nơi nào chịu cho nàng xem, bị phỏng, rất khó coi a, giống da heo bị nướng
“Không nghiêm trọng, đại phu nói qua hai ngày sẽ đỡ.”
Chu Lê liếc hắn một cái, Thẩm Việt vội vàng dời tầm mắt. Chu Lê nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chút buồn, có chút bực, cho nàng nhìn không được sao?
“Tam thúc, ta chỉ xem một cái thôi!”
Thẩm Việt vẫn không cho. Chu Lê theo bản năng kéo cánh tay hắn qua, Thẩm Việt không ngờ nàng sẽ động tay, chờ hắn phản ứng lại, một bàn tay hắn đã ở trước mắt nàng
Chu Lê nhìn vải bố trắng hỗn độn kia, than một tiếng: “Ta mua thuốc, để ta giúp thúc bôi thuốc đi, nếu thúc không đồng ý, ta cứ đứng ở cửa nhà thúc, trời tối cũng không quay về.” Nàng nhẹ giọng “uy hiếp”.
Lúc này, trong mắt hạnh của nàng có một loại kiên trì mềm dẻo, dường như chỉ cần Thẩm Việt mở miệng cự tuyệt, nàng thật sự sẽ làm như vậy.
Thẩm Việt bất đắc dĩ: “Vào đi.” Nói xong đi vào trong viện
Chu Lê theo vào sân, hai người liền ngồi xuống bàn dưới tàng cây cam
Chu Lê đặt hai bình thuốc lên trên bàn, tháo băng vải trên tay hắn trước
Cũng không biết băng vải này gắn như thế nào, Chu Lê nhíu lông mày mở cả nửa ngày cũng chưa thể cởi được, đơn giản quyết tâm, cúi người dùng răng cắn. Hàm răng vê trên băng vải, tính cắn rách băng vải ra. Nhưng quá trình này tựa hồ không thuận lợi, một hồi lâu qua đi cũng chưa thành công.
Thẩm Việt nhìn về phía đầu nhỏ của nàng chôn ở lòng bàn tay mình, có hơi thở ôn nhuận cách băng vải, phun đến trên da thịt bị thương, có chút đau, có chút ngứa.
“A Lê……”
Chu Lê đăng cắn xé giương mắt lên
“Trong phòng có cây kéo.”
Chu Lê thở một hơi: “Ta đi lấy.”
“Ở phòng kia, trên kệ sách.”
Chu Lê chạy tiến vào phòng hắn chỉ, tìm trên dưới kệ sách một vòng, rốt cuộc ở góc kệ sách nhìn thấy một cái ống trúc, trong ống trúc cắm một cây kéo sắt
Có lẽ do quá cuống quít, khi lấy cây kéo có chút qua loa, kết quả đánh ngã ống trúc xuống mặt đất, còn chạm rớt vài thứ liên quan
Chu Lê ngồi xổm người xuống nhặt, là một quyển sách cùng một cái hộp, hộp kia bị rơi làm mở nắp, lộ ra đồ vật bên trong. Là một cây trâm. Thân trâm bằng bạc, đầu trâm khắc một đóa hoa lê tinh mỹ, phía dưới rũ hai dây tua rua, trên tua rua gắn hai viên bạch ngọc lê lớn nhỏ bằng đầu ngón tay
Suy nghĩ bay trở lại một ngày nọ, nàng đến huyện thành mua đồ, trên đường gặp Thẩm Việt, Thẩm Việt nói, phải mua cho muội muội cây trâm.
Sao còn đặt ở nơi này, vẫn chưa đưa cho Trầm Ngư? Chu Lê nghĩ.
Bên cạnh còn có một quyển sách, bìa sách màu lam, cũng bị quăng ngã trên mặt đất. Nàng đặt cây trâm vào trong hộp đóng nắp lại, lại đi nhặt quyển sách kia
Mở trang sách ra trên đó là hai bức họa, giống như họa một cái rìu, bị rào tre vây quanh
Ngay sau đó từ trên kệ sách lại bay xuống dưới một chiếc khăn, vừa lúc bay tới đỉnh đầu Chu Lê. Nàng kinh ngạc, bắt được trước mắt, nhìn kỹ mới thấy rõ màu sắc khăn, đương lúc cảm thấy có chút quen mắt, một cái bóng tối đột nhiên bao phủ lên nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người tới, vội giải thích: “Ta lấy cây kéo không cẩn thận chạm ngã mấy thứ này.” Nói xong, khép sách lại, đặt lên kệ sách cùng hộp trang sức. Khăn còn ở trong tay, đang nghĩ xếp ngay ngắn một chút rồi đặt lên, lại bị Thẩm Việt cầm qua
“Ngươi nhìn thấy gì?” Thẩm Việt bất động thanh sắc thu chiếc khăn kia vào vạt áo.
Chu Lê mờ mịt lắc đầu.
Thẩm Việt thấy ánh mắt nàng vô tội, lập tức yên tâm.
Trang thứ nhất quyển sách kia, chính là tên nàng. Mà khăn kia…… tự nhiên cũng là của nàng. Khoảng thời gian trước hắn vẫn luôn mang theo bên người, sau lại cảm thấy mình quá mức biến thái, liền đặt ở nơi này, cùng cây trâm và sách của nàng, đặt bên cạnh nhau.
“Khăn này là của muội muội ta.” Hắn cảm thấy hắn nên giải thích một chút.
Chu Lê “Ừhm” một tiếng, vừa rồi nàng còn đang hoài nghi đồ của cô nương gia nào, thậm chí còn nghĩ, có phải Thẩm Việt có người trong lòng hay không. Nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng giống như rơi xuống một mảnh lông chim, có một loại cảm giác dị dạng, nhưng cực kỳ nhẹ, không thể nào phát hiện.
Hai người trở lại trong viện, Chu Lê dùng kéo cắt băng vải, gỡ xuống từng vòng từng vòng. Từ từ, một đôi tay bị phỏng đến mức tràn đầy vết thương lộ ra ngoài, có nơi bị chảy máu, có nơi nổi lên bọt nước, bày ra một loại đau đớn không thể tả
Nàng tin tưởng, hắn chưa từng bôi thuốc cho chúng
Cũng đã bị thương thành như vậy, tam thúc cư nhiên không đi xem đại phu một chút nào sao?
Nàng dùng bông dính nước thuốc, thật cẩn thận chà lau miệng vết thương. Nàng rũ hai mắt, lông mi dày chiếu xuống trên gương mặt trắng nõn, thành một hình cánh bướm, khi trong viện có gió thổi qua, gột rửa hơi thở trên người nàng, như rượu mạnh, mê say lòng người
“Hít ——” Thẩm Việt xuất thần nhìn nàng, đã quên bẵng đau đớn, hít nhẹ ra tiếng.
Chu Lê dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, một đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng: “Ta làm đau thúc?”
Thẩm Việt tự biết thất thố, vội cong cong khóe miệng, lắc đầu: “Không đau.”
Nhưng Chu Lê lại đau.
Nàng tiếp tục cúi đầu bôi thuốc
Ráng chiều hoàng hôn màu ánh vàng rực rỡ, có chút chói mắt, Thẩm Việt đối diện hoàng hôn, nhưng hắn luyến tiếc dời tầm mắt, cố mở to mắt, nhìn người trước mặt
Giờ phút này, hắn lại sinh ra một loại ý tưởng càng quái dị, hắn thậm chí hy vọng vết thương của mình càng nặng hơn một chút.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay bị nhỏ lên một giọt nước, nhập vào miệng vết thương, đau đến xuyên tim.
Hắn lại lần nữa hừ ra tiếng.
Chu Lê mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội quay đầu đi chỗ khác, nâng tay áo lau khóe mắt.
Thẩm Việt ngây ngẩn cả người: “A, A Lê, ngươi khóc?”
“Không.”
Nàng cố gắng trấn định, hít hít cái mũi, tiếp tục vùi đầu bôi thuốc.
Nhưng cái mũi hồng hồng, sớm đã bán đứng nàng sạch sẽ.
Trong lòng Thẩm Việt giống như bị mèo con cào một chút, hận không thể ép nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, cẩn thận xác nhận một phen.
Nhưng tưởng tượng đến thân phận của mình, cùng đôi tay xấu xí, tức khắc đánh mất ý niệm này
“Tam thúc, mấy ngày nay tay thúc bị thương, nếu không mỗi ngày ta đưa cơm lại đây cho thúc đi.”
“Không cần.”
Thẩm Việt không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Chu Lê ngước mắt, một đôi mắt mang theo phớt hồng, cùng hơi nước mông lung.
Thẩm Việt bị nhìn chằm chằm đến mềm lòng, sợ nàng nghĩ nhiều, vội giải thích: “Thật sự không cần, một mình ta ăn ở bên ngoài là được.”
“Nhưng tay thúc……” Dùng đũa như thế nào?
“Thúc lo lắng ta thường xuyên lại đây, có người sẽ nhìn thấy đúng không? Chúng ta làm việc thẳng thắng, ta không sợ.”
Nhưng ta sợ……
Thẩm Việt chưa nói ra miệng. Ý A Lê cứ đơn thuần như vậy, nàng thật xem mình như trưởng bối, mới có thể không sợ lời đàm tiếu, còn nói muốn mỗi ngày đều lại đây
A Lê chờ mong nhìn hắn, một đôi mắt ngập nước tràn đầy ảnh ngược của hắn. Hắn đột nhiên trở nên tham lam:
“Vậy được rồi.”
Bôi thuốc, một lần nữa quấn lên băng vải, Chu Lê đứng dậy chuẩn bị cáo từ, cúi đầu, thoáng nhìn vạt áo Thẩm Việt lộ ra một góc vải dệt màu vàng nhạt, mặt trên còn thêu hoa lê
Trách không được mới vừa rồi cứ cảm thấy khăn này quen mắt.
Nàng đỏ hồng mặt: “Tam thúc, chiếc khăn này…… Hình như là của ta.”