• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Việt ôm người vào phòng, nhẹ nhàng đặt tới trên giường, lấy tay đang đỡ dưới eo nàng ra, định rút tay đang nâng cổ nàng ra

Hay sao vừa lúc sắp thực hiện, nữ tử dưới thân liền trở mình. Nàng vốn đang nằm thẳng, lúc này biến thành hướng mặt về phía hắn bên này.

Mới đầu chỉ bị nàng gối trên bàn tay, hiện tại cả người nàng hướng tới gần hắn, gối lên trên cánh tay hắn

Thẩm Việt nghe được tiếng tim mình đập giữa đêm yên tĩnh. Hắn định chậm rãi dịch tay ra ngoài, nhưng chỉ cần hắn hơi động một chút, nữ tử lập tức sẽ tự động dịch tới trước người hắn, đuổi theo gối lên cánh tay hắn

Hắn thử hai lần, nữ tử liền dịch hai lần. Thân thể nàng mềm mại mang theo mùi rượu say lòng người, càng dựa càng chặt.

Thẩm Việt không dám động.

Nhưng tư thế này giằng co lâu rồi, cho dù là ai đều sẽ mỏi mệt. Qua một lúc sau, Thẩm Việt mệt không chịu được, dứt khoát đá giày lên giường, nằm nhoài vào bên cạnh nàng, ý đồ giảm bớt mệt nhọc.

Vì thế, trạng thái của hai người bị ép buộc thành Thẩm Việt “Ôm” Chu Lê nằm, nghiêng toàn thân, mặt đối mặt, gần nhau trong gang tấc

Một khi hắn cúi đầu xuống, sợi tóc mềm mại của nàng liền cọ vào trên mặt hắn.

Hắn như sét đánh ngẩng đầu, lại không dám động lung tung. Nhưng chỉ là xúc cảm như vậy trong nháy mắt, lại làm cảm xúc hắn cuồn cuộn. Phảng phất như những sợi tóc đó không phải cọ vào trên mặt hắn, mà là cào ở đầu quả tim hắn, ngứa ngáy khó chịu

Hắn cảm thấy bệnh này của hắn, thật sự ngày càng nghiêm trọng. Hắn lại cảm thấy loại ngứa ngáy này giống như mèo cào, vừa mới lạ vừa thoải mái, còn mang theo một chút cảm giác kích thích cấm kỵ

Nàng chính là A Lê! Ngươi là tam thúc của nàng!

Hắn âm thầm cảnh cáo mình trong lòng

Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu đọc sách, Kinh Thi hắn còn chưa đọc xong: Thạc thử thạc thử, vô thực ngã thử! Tam tuế quán nhữ, mạc ngã khẳng cố…… 💥

Mùi rượu trên người nữ tử xông đến mũi hắn, hắn hít hít, thế nhưng không hiểu ra sao lại ngủ thiếp đi

Chờ khi hắn lại mở mắt, trời đã tờ mờ sáng. Lúc này hắn mới ý thức được thì ra mình đã ngủ rồi!

Thẩm Việt khóc không ra nước mắt, ảo não không thôi, khi cúi đầu, phát hiện cánh tay mình vốn đang bị nàng đè nặng đã giải phóng ra ngoài, hắn mới vừa thở phào một hơi, nháy mắt tiếp theo lại nghẹn khí trở lại.

Sở dĩ nàng không gối lên tay hắn, không phải bởi vì nàng xoay người nghiêng tới một bên, mà là bởi vì, không biết từ khi nào nàng đã cuộn thành một cụm nho nhỏ dưới thân hắn

Nơi nào đó ở đáy lòng xẹt qua một tia rung động.

Nói cách khác, A Lê nằm trong lòng ngực hắn ngủ một đêm, hắn cùng A Lê ngủ một đêm!

Hơn nữa…… Hắn còn thấy như không thích hợp lắm. Một chỗ nào đó thức tỉnh trước cả hắn, còn không bằng cầm thú chống vào người bên cạnh đang rúc sâu vào người hắn.

Hắn không biết đến tột cùng đã chống vào nơi nào của nàng rồi, nhưng lập tức kinh hoảng thất thố lăn trở ra, phía sau chính là mép giường, hắn “ầm” một cái rớt xuống trên mặt đất, chăn bị hắn kéo, rơi rớt tan tác theo.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

Hắn nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, run tay nhặt chăn lên đắp trên người nàng.

Nữ tử mơ mơ màng màng trở mình, hướng vào bên trong.

May mắn không có tỉnh

Hắn té ngã lộn nhào chạy ra khỏi phòng.

Đi vào sân viện trống trải, cả người khô nóng bị gió lạnh sáng sớm thổi qua, khó chịu vô cùng.

Một loại bản năng đáng sợ, thúc giục hắn muốn đi phát tiết, toàn đầu óc đều là đôi mắt A Lê vũ mị, cái yếm đỏ tươi của A Lê, khe sâu thẳm trên người A Lê

Hắn chịu đựng rồi chịu đựng, cuối cùng là ngồi dưới tàng cây cam, sửng sốt hơn nửa canh giờ.

Cho đến lúc thân thể nóng hừng hực tự mình làm lạnh.

Hắn thống khổ nằm nhoài vào trên bàn đá, hận không thể đập đầu chết.

Một người đọc sách như hắn, cả ngày treo các bậc thánh hiền bên miệng, nhưng thực chất, chỉ là tên súc sinh!

Trước đó hắn lấy Ngô tiểu nương tử làm thí dụ, phát hiện mình đối mặt với nữ tử khác, cũng không có loại phản ứng bản năng này, tựa hồ chỉ có với A Lê

Mà một đêm nay, càng chứng minh được điểm này.

A Lê là một cô nương ngoan ngoãn thuần khiết như vậy, hắn cư nhiên lại xấu xa mà khinh nhờn người ta

Thì ra hắn thật sự có đam mê bệnh hoạn như thế, hắn sống hai mươi năm, mới phát hiện ra điểm này.

Hắn nằm nhoài ở nơi đó tự cảnh tỉnh nửa ngày, rốt cuộc quyết định, từ nay về sau, hắn nhất định phải bảo trì khoảng cách với A Lê, hắn không thể tiếp tục cổ vũ bệnh này của hắn nữa

Hắn muốn giũ bỏ tâm thái dơ bẩn của hắn, xem A Lê như chất nữ ruột, chất nữ thuần túy

Mặt trời mọc lên ở phương Đông dần dần thò đầu ra, hắn đứng dậy, nên ra cửa mua cơm sáng, chờ lát nữa chất nữ hắn tỉnh nhất định rất đói bụng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Giấc này của Chu Lê, trực tiếp ngủ tới mặt trời lên cao. Vừa mở mắt, đối diện chính là xà nhà xa lạ. Nói là xa lạ, nhưng dường như đã tới.

Đầu có chút đau, nàng day day huyệt Thái Dương ngồi dậy. Vừa thấy trên người có cái chăn, hãy còn sửng sốt.

Chăn này …… Là của tam thúc!

Lại đánh giá phòng, quả nhiên là nhà tam thúc. Nàng hồ đồ, nàng sao lại ở nhà tam thúc? Nàng rõ ràng nhớ rõ đêm qua mình ở trong viện nhà mình uống rượu, uống thế nào lại đến trên giường tam thúc?

Nàng nhanh chóng xốc chăn xuống giường, cúi đầu nhìn nhìn trên người mình, y phục chỉnh tề. Cũng không phải nàng hoài nghi gì tam thúc, nàng chỉ là hoài nghi chính mình.

Nàng lần đầu uống rượu liền say đến không biết gì hết, nghe nói có người uống nhiều quá sẽ mượn rượu làm càn, so với ngày thường như hai người khác nhau

Chu Lê sợ mình là dạng người này. Bằng không nàng làm sao có thể tỉnh lại trên giường tam thúc

Mở cửa phòng ra, liền thấy một người trước của.

Thẩm Việt vừa lúc giơ lên tay, bộ dáng chuẩn bị gõ cửa bộ

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên kinh hoảng.

“Ngươi tỉnh rồi?”

“Ừhm”

“Ăn cơm đi.”

“Vâng.”

Hai người đi đến trước bàn đá dưới tàng cây cam ngồi xuống, Thẩm Việt lại mua bánh bao cháo.

Chu Lê vùi đầu ăn bánh bao một hồi sau, nhịn không được hỏi: “Tam thúc, ta, tối hôm qua ta sao lại ở……” Nàng xấu hổ nói tiếp không được, chỉ phải ngừng ngang câu

Thẩm Việt không cần nàng nói hết, đã biết ý tứ nàng: “Ngươi không nhớ rõ đêm qua sao?”

Chu Lê đỏ mặt lắc đầu, khẩn trương nắm chặt bánh bao trong tay

Thẩm Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nhớ rõ mới tốt

“Đêm qua ngươi uống rượu, đi nhầm cửa.”

Chu Lê kinh ngạc ngẩng đầu, ý là nàng tự mình chạy đến chỗ Thẩm Việt?

“Không có việc gì, A Lê.” Thẩm Việt ôn hòa mở miệng, “Không cần cảm thấy áy náy, tam thúc biết ngươi ngoại trừ bà bà thì không còn người nhà, ngươi gọi ta một tiếng thúc, ta chính là thúc thúc ruột của ngươi, không cần khách khí với ta như vậy.”

Chu Lê nhìn về phía hắn, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì. Thẩm Việt không xem nàng như người ngoài, nàng vốn phải cao hứng mới phải, cũng không biết vì sao, nàng không thể nào cao hứng nổi. Tựa như nhìn thấy một trái quýt xinh đẹp mọng nước, ngươi cho rằng nó nhất định rất ngọt, nhưng chờ khi ngươi chân chính lột vỏ ngoài của nó ra ăn một miếng mới biết được, khô khốc vô vị, một chút cũng không ngọt.

Thẩm Việt đè nặng nỗi lòng, trên mặt duy trì gió êm sóng lặng, uống một ngụm cháo rồi hơi hơi mỉm cười nhìn nàng: “Ăn nhiều một chút A Lê.”

Chu Lê mới ăn nửa cái bánh bao, cũng đã no rồi: “Tam thúc, thời gian không còn sớm, chờ lát nữa Vương đại ca gần đến cửa hàng rồi, ta ăn cũng đã no, thúc từ từ ăn, ta đi về trước.”

Thẩm Việt gật gật đầu: “Ừhm, mau đi đi.”

Chu Lê buông đũa đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa, sắp mở cửa, nàng dừng một chút, chung quy nhịn xuống không quay đầu lại nhìn một cái, mở cửa bước ra

Nàng chạy một đường ra ngõ nhỏ, hốc mắt dần dần đỏ. Chờ tới trên đường cái, cuối cùng tầm nhìn đã trống trải, đáy lòng không hiểu sao lại khó chịu của nàng, mới rộng mở thông suốt.

Tối hôm qua sau khi nàng say rượu nhất định đã có hành động gì không phải, nếu không, sáng nay tam thúc cũng sẽ không nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với nàng cái gì mà thúc thúc ruột. Chẳng lẽ hành vi nào của nàng đã làm hắn hiểu lầm cái gì, mới nói bóng nói gió như vậy nhắc nhở nàng, về quan hệ của bọn họ

Nàng kéo thân thể còn chút đau nhức chậm rãi đi trở về cửa hàng, Vương Hứa đã ở cửa đợi nàng hồi lâu, thấy nàng cuối cùng tới, vội lên đón: “Hôm qua về thôn sao? Sáng nay lúc này mới lại đây.”

Chu Lê nỗ lực cười cười: “Không, ngày hôm qua một mình ta ở cửa hàng thấy không thú vị, liền làm vài món thức ăn, uống xoàng mấy ngụm rượu, lần đầu uống rượu, đến bây giờ còn có chút đau đầu.”

Vương Hứa sớm đã ngửi được mùi rượu trên người nàng: “Vậy muội mau vào phòng nghỉ ngơi, giữa trưa để ta nấu cơm.”

Chu Lê vốn định cự tuyệt. Ngay sau đó Vương Hứa liền nói: “Không cần khách khí với Vương đại ca.”

Chu Lê thật sự không có tinh thần gì, liền theo lời hắn, mở cửa tiệm ra, rồi đi về phòng nằm nghỉ

Mà Thẩm Việt ở lúc Chu Lê đi rồi, một mình ngồi hồi lâu. Chờ mặt trời hoàn toàn ló dạng, không khí trở nên khô nóng, mới thu dọn chén hắn cùng A Lê dùng qua trên bàn đi rửa sạch, ngay sau đó ra cửa đến thư viện. Thư viện có một phu tử lão bà ở nhà sinh hài tử, xin nghỉ nửa tháng. Thẩm Việt chủ động đi tìm viện trưởng nhận hết thảy lớp dạy của phu tử kia

Bận bận rộn rộn một ngày, hắn không rảnh lại nhớ tới việc đêm qua, thời gian bay nhanh, đảo mắt liền tới buổi chiều. Hắn tan dạy về đến nhà, nhớ tới những cái chăn trên giường, bỗng nhiên ý thức được hắn lại cần giặt chăn.

Hắn ngồi ở mép giường, kéo chăn qua tháo dỡ. Lần này, mùi hương nữ nhi trên chăn đều bị mùi rượu che lấp, hắn nghe mùi hương kia, suy nghĩ khắc chế cả một ngày lập tức lại về tới đêm qua. Nhớ tới dục niệm hoang đường của hắn, nhớ tới A Lê rúc vào trong lòng ngực hắn một đêm.

Hắn đột nhiên ý thức được, có phải đúng như lời nương nói không, hắn đã trưởng thành rồi, nên cưới vợ. Chờ hắn cưới vợ xong, nếm thử qua, phát tiết qua, ôm qua nữ tử khác, có phải sẽ không lại sinh ra tà tâm với A Lê không

Nhưng tưởng tượng đến ngày sau hắn sẽ ôm một nữ tử xa lạ khác, không hiểu sao trong lòng lại nghẹn muốn chết.

Khi sửa sang lại vỏ chăn, từ trên giường rơi xuống một chiếc khăn tay. Thẩm Việt khom lưng nhặt lên xem, khăn màu vàng nhạc thêu một bông hoa lê. Hắn đưa đến gần ngửi thử một chút, phảng phất như xác nhận cái gì.

Quả nhiên, trên mặt có mùi hương của nàng

Hắn đặt khăn tay trên gối xếp lại ngay ngắn chỉnh tề, lại thật cẩn thận bỏ vào vạt áo, tựa như đối với bảo vật trân quý cần phải đặt bên người mới an tâm

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chớp mắt, thời gian Chu Lê thuê cửa hàng đã hơn mười ngày qua đi, bàn ghế trong tiệm, xà nhà cửa sổ nên tu bổ Vương Hứa đều đã cẩn thận tu bổ một lần. Lần trước Chu Lê vào thành mua ly đĩa chiếc đũa, cũng đã đặt mua đầy đủ hết. Lại thiếu thứ gì, nàng liền tạm chấp nhận mua trong thị trấn

Khi quét tước vệ sinh, Lý thị cũng đi theo nàng đến trong tiệm bận việc hai ngày. Chờ hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, cửa hàng của nàng lập tức có thể khai trương.

Lý thị cũng rất ủng hộ con dâu mở cửa hàng, đặc biệt đi tìm người chuyên tính toán giờ lành trong thôn, ngày khai trương liền định tại mùng ba đầu tháng sau

Hiện giờ là ngày cuối cùng của tháng sáu, thời gian chính thức buôn bán bất quá cũng chỉ còn có ba ngày

Lý thị nhìn cửa hàng sạch sẽ ngăn nắp, đột nhiên nghĩ đến chuyện này: “A Lê, ta thấy những cửa hàng trên phố đều treo chiêu bài của mình ngay cửa, con không tính làm một cái sao?”

Chu Lê kỳ thật vẫn luôn nhớ chuyện này, chỉ là Thẩm Việt đã từng hứa viết chữ cho nàng, Vương Hứa cũng nói giúp nàng khắc chiêu bài (bảng hiệu), cho nên trước đó nàng đã không cố ý đi tìm người làm chiêu bài. Nhưng hôm nay, Thẩm Việt tám phần đã sớm quên việc này, nàng cũng ngượng ngùng tới cửa đòi chữ, liền chỉ có thể coi như không có việc này.

“Nương không nói con cũng quên mất, hôm nay con liền đi tìm người viết một bộ chiêu bài, cũng lười khắc lại, trực tiếp dán trên cạnh cửa.”

Nàng nói như vậy xong, lập tức lên phố tìm tiên sinh viết thay

Đi vào trước một chỗ sạp chuyên viết giùm thư nhà, nói cùng lão tiên sinh mục đích nàng đến đây, lão tiên sinh lập tức trải tấm giấy Tuyên Thành dài năm sáu thước, lại thay một chiếc bút lông sói lớn, tiêu sái tùy ý lưu loát viết xuống năm chữ “Tiệm đậu hoa A Lê”

Chờ nét mực khô, Chu Lê thanh toán bạc, cuộn giấy Tuyên Thành lại liền cầm rời đi.

Đang là hoàng hôn, lão tiên sinh nhận xong yêu cầu của Chu Lê, liền tính dọn quán. Lại không ngờ, trên bàn đột nhiên bị người ném xuống một chuỗi tiền đồng.

Lão tiên sinh kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy thân hình cao lớn của nam tử có bộ dáng thư sinh đứng ngược sáng, thần sắc khó hiểu.

“Vừa rồi vị cô nương tìm ông viết chữ gì?"

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

💥 Bài thơ anh tú tài đọc trấn tĩnh ở trên á

Thạc thử 1

Thạc thử! Thạc thử!

Vô thực ngã thử.

Tam tuế quán nhữ,

Mạc ngã khẳng cố.

Thệ tương khứ nhữ,

Thích bỉ lạc thổ.

Lạc thổ! Lạc thổ!

Viên đắc ngã sở.

Dịch nghĩa

Chuột to 1

Con chuột to! Con chuột to!

Chớ ăn nếp của ta.

Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi.

Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta.

Ta sẽ đi và bỏ mày.

Để đến một đất yên vui kia, một đất có đạo đức kia.

Một đất yên vui, một đất có đạo đức.

Ở đấy ta được nơi thích hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK