• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lê đi đến trước mặt hắn, khó có thể tin nói: “Thúc tự ném mình vào đây?” Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía tường viện cao hơn cả thân người kia.

Lời như thế này có thể tin được không? Nàng hồ nghi nhìn hắn.

Thẩm Việt né tránh ánh mắt nàng, không được tự nhiên nói: “Mấy năm nay, son phấn hoa lụa cây trâm gì đó, đều tặng cả rồi, ta thật sự không biết nên tặng cái gì, cho nên ta liền ném mình vào đây.”

Lời vừa nói ra, sau một lúc lâu không nghe đáp lại, trong lòng Thẩm Việt hoảng hốt, nhìn về phía Chu Lê, chỉ thấy Chu Lê trố mắt, hai mắt sâu kín nhìn hắn.

Mặt Chu Lê không biểu tình, ngữ khí trịnh trọng: “Tam thúc, thúc hẳn đã biết, hôm nay Vương Hứa mới đến nhà ta đưa sính lễ, hơn nữa ta đã nhận.”

Thẩm Việt thấy nàng tựa như đang tức giận, giấu đi quẫn bách, nghiêm túc nói: “Ta biết.”

Chu Lê xoay người sang chỗ khác, giơ mồi lửa đi vào phòng: “Nếu biết, bây giờ đêm đã khuya, A Lê lại mới đính hôn, tam thúc thật sự không nên ở tại nơi này, ra khỏi hậu viện là cửa hàng phía trước, thúc mở cửa nhỏ trở về đi. Hoặc là, nếu thúc không thấy phiền, cũng có thể trèo tường lần nữa.”

Thanh âm Chu Lê nhàn nhạt, pha lẫn trong gió tuyết đêm đông, làm cho lòng người cũng phải đông lạnh.

Nàng không hề quay đầu lại, thời điểm như vậy, nàng cần phải quyết tuyệt, nếu không chính là đang hại Thẩm Việt. Chờ nàng thành thân xong, hắn lại bước lên tiền đồ xán lạn, thế gian này còn rất nhiều nữ tử, mập ốm cao thấp, luôn có một người có thể làm cho hắn thoải mái. Chờ cho đến lúc đó, hắn nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn đối với nàng như vậy, chẳng qua chỉ bởi vì, có thể nàng là nữ tử đầu tiên hắn có tiếp xúc gần như vậy.

Chỉ thế mà thôi!

Chu Lê bước lên bậc thang, một chân mới vừa bước vào cửa, đột nhiên đã bị người ôm lấy từ phía sau.

Nàng cả kinh: “Thúc làm gì vậy?” Nàng giãy giụa một hồi, cuối cùng tránh thoát, xoay người liền quăng đến một cái tát.

“Chát ——”

Đêm đen yên tĩnh, một tiếng tát này đặc biệt vang dội.

Thẩm Việt sửng sốt, Chu Lê cũng sửng sốt.

Sợ bị Thẩm Việt nhìn ra cái gì, nàng giấu tay đến phía sau, từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác chết lặng, đang không ngừng run rẩy.



“Tam thúc, thúc thật sự cần phải trở về.”

Thẩm Việt lắc đầu: “Ta không đi.” Ngữ khí kiên định.

🍀nhamy111: bắt đầu từ bên dưới, tui sẽ đổi xưng hô của Chu Lê với tam thúc thành "ta - ngươi", xem như bước đệm cho việc đổi xưng hô "ta - chàng" sau này nhá; còn tam thúc thì sẽ đổi cách xưng hộ với Chu Lê thành "ta - nàng" luôn cho tiện 😁

“Ngươi không đi? Ngươi đứng ở nơi này là muốn làm gì? Ngươi là người đọc sách, ta lại là người vừa đính hôn, chúng ta đều không cần mặt mũi sao?” Âm thanh Chu Lê dồn dập, không biết có phải bởi vì trời quá lạnh không, cả người nàng đều run rẩy lên.

Thẩm Việt vẫn lắc đầu: “Ta không đi.”

Chu Lê duỗi tay đẩy hắn: “Ngươi đi, ngươi đi nhanh đi, không đi nữa ta sẽ đi báo quan.”

Thẩm Việt bị nàng đẩy lảo đảo lui về phía sau, mà khi nàng ngừng động tác, hắn lại đứng đó thẳng tắp, lắc đầu nói: “Ta không đi.”

Chu Lê tức giận đến độ chảy xuống hai hàng nước mắt: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Thẩm Việt nắm ống tay áo, dự tính lau nước mắt cho nàng, Chu Lê đánh rớt tay hắn, nghiêng thân đi: “Thẩm Việt a Thẩm Việt, ngươi sao lại hồ đồ như thế, mấy năm nay, không phải chúng ta ở chung rất khá sao? Tối nay ngươi cần gì phải làm như thế.”

Thanh âm Chu Lê mang theo nức nở, thống khổ lại bất đắc dĩ.

Thẩm Việt không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng, cũng không nhúc nhích, giống như người băng.

“Hiện giờ ta đã nhận sính lễ của Vương đại ca, không thể đổi ý nữa, nếu ngươi không quay về, người khác biết chuyện này, nói ta hai chân dẫm hai thuyền, câu dẫn xong Vương Hứa lại câu dẫn tới ngươi, ngươi đây là muốn bức ta chết đúng không.” Ngữ khi Chu Lê đột nhiên tàn nhẫn, “Nếu ngươi lại không quay về, ta lấy gậy đánh ngươi ra ngoài.”

Thẩm Việt vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

Chu Lê thấy hắn vẫn không có chút phản ứng nào, vội đi đến dưới góc tường cầm gậy tới, mang qua đây.

Gậy đánh trúng lưng Thẩm Việt, thân mình nghiêng về phía trước một chút, miệng phát ra một tiếng kêu rên thấp thấp, nhưng thực mau lại đứng thành người băng.

Đôi tay Chu Lê bị gậy chấn đến tê dại, Thẩm Việt lại dầu muối không ăn, hừ một tiếng quăng gậy, ném xuống một câu: “Vậy ngươi cứ ở đây đi!”

Nói xong, lập tức đi vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa.

Trong viện an tĩnh lại, chỉ còn Thẩm Việt đứng lặng tại chỗ. Cuối cùng, hắn ngồi xổm xuống, nhặt gậy lên, đi đến góc tường, dựng gậy lại tại chỗ, lại đi trở về, tiếp tục đứng ở nơi đó.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Đêm mồng tám tháng chạp, rét lạnh thấu xương, không có trăng mùa đông, tuyết nói rơi là rơi.

Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống trên đầu, trên mặt Thẩm Việt, mới đầu chỉ có một bông tuyết nhỏ rơi xuống, gặp nhiệt độ cơ thể hóa thành vệt nước nho nhỏ, sau đó tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên đầu cùng trên vai hắn rất nhanh đã hiện ra một mảnh tuyết trắng xóa. Gió đêm lạnh, bông tuyết càng lạnh, trong bóng tối, sắc môi hắn bắt đầu đen, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, ba dấu tay trên má trái càng hiện rõ hơn.

Trên lưng truyền đến đau đớn, hắn cắn chặt răng, nhìn cửa phòng đóng chặt, trước sau vẫn bất động.

Mà bên trong cánh cửa, Chu Lê nằm trên giường trằn trọc, một chút nghĩ, mặc kệ hắn, để hắn chịu rét đi; một chút lại nghĩ, vừa rồi nàng mới cầm gậy đánh tay đã tê rần lên, đánh vào trên lưng hắn có đau hay không; rồi lại nghĩ, nếu hắn vẫn không đi, thật sự đứng bên ngoài một đêm, vào đông trời lạnh như vậy, có thể bị đông lạnh không đây.

Thẩm Việt người này, ngày thường đều là dáng vẻ thư sinh trong mắt người khác, sao mà lúc chỉ có hai người bọn họ lén gặp nhau, luôn làm ra chút chuyện ngoài dự đoán mọi người vậy?



Hiện giờ đánh cũng không chịu đi.

Nàng nhắm mắt lại, định ngủ, nhưng không sao ngủ được, lại mở đôi mắt, nhìn ngoài cửa sổ một cái, cửa sổ đóng, nhìn không được tình hình trong sân.

Nàng xoay người xuống giường, để chân trần đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra một khe hở, một ngọn gió cuốn bông tuyết từ bên ngoài vào, nàng thiếu chút nữa không mở mắt ra được.

Mồi lửa vừa rồi nàng mới tùy ý ném trên bàn trong sân, phát ra ánh lửa mỏng manh, chiếu sáng mọi nơi.

Quả thực, Thẩm Việt còn đứng ở nơi đó, trên đầu đã trắng một mảnh, giống đeo một cái mũ trắng.

Chu Lê nhìn nhìn, cũng không biết bị gió tuyết thổi hay như thế nào, nhưng nước mắt ào ào chảy ra.

Nàng đóng cửa sổ, đi đến mép giường, ôm một cái chăn lên, đi mở cửa, cũng không ra ngoài, chỉ ném chăn ra ngoài cửa.

“Cầm đi, đừng đông chết trong viện của ta, khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì tự mình đi đi, tốt nhất trước hừng đông, nếu không ta báo quan.”

Tiếng nói vừa dứt, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Lưng nàng chống vào ván cửa, trong mắt chứa nước mắt, chậm rãi trượt dọc theo cửa xuống mặt đất, ôm đầu gối ngồi xuống, vùi đầu vào giữa đầu gối, thân mình hơi hơi run lên.

Thẩm Việt nhìn chăn trên mặt đất một cái, lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa. Không đi nhặt.

Gió tuyết càng ngày lớn, khắp người hắn dần dần mất đi tri giác, tay chân sớm đã không nghe theo sai khiến nữa.

Chu Lê ngồi một lúc, phát hiện lạnh không chịu nỗi, cả người run rẩy không ngừng, vội đứng dậy nhảy vào trong ổ chăn, ôm bình nước nóng lên.

Bình nước nóng ấm áp, làm nhiệt độ toàn thân nàng ấm lại một ít.

Nàng chẳng qua chỉ ngồi trên mặt đất trong phòng chốc lát, cả người liền cứng như khúc gỗ, vậy Thẩm Việt thì sao, hắn vẫn không nhúc nhích đứng trong gió tuyết, trên đầu trên vai còn phủ kín tuyết……

Nàng nhìn bình nước nóng trong tay một cái, cắn cắn môi, lại lần nữa xuống giường đi mở cửa. Lần này nàng đi ra ngoài, bình nước nóng bằng đồng, bên trong lại chứa nhiều nước như vậy, không thể lại tùy tiện ném trên mặt đất.

Chỉ là mới đi ra ngoài dưới chân liền bị vướng, may mắn không té ngã trên mặt đất, sau khi nàng đứng vững, mới thấy là cái chăn nàng vừa ném ra.

Tức khắc ngực thắt lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Việt, trong lúc nhất thời vừa tức lại vừa bực: “Chăn ngươi cũng không cần, lại không quay về, ngươi thật muốn đông chết sao?”

Nàng đi đến trước mặt Thẩm Việt, nhét bình nước nóng vào trong lòng ngực hắn, liền xoay người muốn đi, nào biết còn chưa đi được ngoài hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng “Leng keng”.

Nàng theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy bình nước nóng rớt xuống trên mặt đất.

Mà Thẩm Việt không nhúc nhích nửa phần, lúc này nàng mới nhìn kỹ khuôn mặt hắn, hắn nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tựa như kết một tầng băng mỏng, ngay cả trên lông mày và lông mi đều có bông tuyết.

Lòng Chu Lê trầm xuống, vội đi qua, ngẩng đầu để sát vào mặt hắn: “Tam thúc? Tam thúc?”

Gọi liên tục hai tiếng nhưng đối phương cũng không có phản ứng, Chu Lê giơ tay chụp cánh tay hắn, nhưng không ngờ, Thẩm Việt lại ngã thẳng tắp về phía sau.

Chu Lê kinh hãi, ngồi xổm xuống, đôi tay nắm thân mình hắn dùng sức lắc: “Tam thúc? Tam thúc? Ngươi tỉnh tỉnh!” Tay chạm vào thân mình hắn, lạnh lạnh cứng cứng, không có một chút độ ấm.

Chu Lê gọi nửa ngày, Thẩm Việt trước sau vẫn không nhúc nhích, Chu Lê chợt nhớ tới lời mình vừa mới nói, nói hắn đừng đông chết ở chỗ này, trong lòng quýnh lên, nước mắt như vỡ đê trào ra.



“Ta đỡ ngươi vào nhà, tam thúc ngươi từ từ.” Nàng tùy ý lau nước mắt, dùng sức lực toàn thân nâng Thẩm Việt dậy, vừa lôi vừa túm đỡ người vào nhà.

Vào nhà, lại phí sức lực thật lớn mới đưa được người tới giường. Y phục cả người đã bị nước tuyết tẩm ướt, Chu Lê lại phí một phen trắc trở cởi áo ngoài của hắn ra. Thời điểm này nàng không hề nghĩ đến đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân nữa, chỉ vội vã không để Thẩm Việt xảy ra chuyện.

Nàng dáng người nhỏ xinh, Thẩm Việt lại cao lớn, một trận công phu như vậy, ngực Chu Lê đã ra một tầng mồ hôi, nàng thở hổn hển mệt cực kỳ, lại không dám dừng lại nửa khắc, kéo chăn qua đắp cho Thẩm Việt, góc chăn ép tới kín mít.

Lại đi ra sân nhặt bình nước nóng kia lên, đổ nước ấm bên trong ra, làm nóng khăn, lau đi vụn băng trên mặt Thẩm Việt. Chờ làm xong hết thảy, Chu Lê mới an tâm ngồi vào mép giường.

“Lạnh……”

Bỗng nhiên, người trên giường phát ra một tiếng mỏng manh.

Chu Lê cả kinh, nhìn về phía hắn, lại thấy Thẩm Việt vẫn nhắm hai mắt: “Tam thúc?” Nàng vừa gọi vừa đẩy hắn, tay chạm vào thân thể, lại phát hiện cả người hắn run rẩy lợi hại.

Trong lòng tức khắc hoảng hốt, vậy phải làm sao bây giờ? Hơn nửa là do ở trên nền tuyết lâu, nhất thời nửa khắc không thể ấm lại ngay được.

“Lạnh……”

Chu Lê do dự một lát, đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua sắc trời, ước chừng là giờ Sửu, cách hừng đông còn khoảng hai canh giờ.

Nàng ở trong phòng đi dạo hai vòng, rốt cuộc hạ quyết tâm, nhảy lên giường, chui vào trong ổ chăn. Trong chăn, thân thể nam tử lạnh như hàn băng, Chu Lê ôm chặt, tính lấy nhiệt độ cơ thể mình làm ấm cho hắn một ít.

Nàng nghĩ, hiện giờ nàng đã nhận sính lễ của Vương Hứa, làm như vậy đã vượt quá giới hạn, chờ Thẩm Việt có tri giác, nàng lập tức chạy nhanh xuống giường, đánh thức hắn đuổi đi.

Hơn nữa, nếu Thẩm Việt biết nàng ôm lấy hắn như vậy, lại suy nghĩ miên man, đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng chậm trễ hắn.

Hơn hai năm, nàng và Thẩm Việt lại lần ôm nhau, ban đêm yên tĩnh, nàng lại lần nữa nghe nhịp tim mình đập nhanh.

Ngoài phòng, bông tuyết lẳng lặng bay lả tả, trong phòng, hai người chung một ổ chăn, ôm chặt lấy nhau, dần dà, nhiệt độ cơ thể quấn quýt, cùng nhau ấm áp.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK