• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vành tai Thẩm Việt đỏ lên, ra vẻ mờ mịt, cúi đầu nhìn, dùng cái tay bị băng chắc chắn, chỉ chỉ mảnh màu vàng nhạt trên vạt áo: "Cái này?"

Chu Lê cắn môi gật đầu.

Thẩm Việt cúi đầu lấy khăn, thử vài lần, tay không tiện. Chu Lê với tay đến vạt áo hắn, nhẹ nhàng rút khăn tay ra.

Thẩm Việt nghĩ sẵn trong đầu: "Hai ngày trước Ngư nương tới, ta nhặt được khăn này ở trong phòng, còn tưởng rằng là của nàng. Nếu của ngươi, ngươi lấy về đi thôi."

Chu Lê cũng không biết từ chỗ nào toát ra một trận thẹn thùng, niết khăn tay vào lòng bàn tay.

Thẩm Việt nhìn khăn kia, lại có chút không nỡ. Nhưng không nỡ thì như thế nào, chung quy là đồ của người ta, vốn nên trả lại từ sớm

Hai người lúng ta lúng túng trong chốc lát, Chu Lê nhớ tới việc đưa cơm: "Sáng ngày mai ta sẽ tới sớm một chút, rồi mới mở cửa hàng."

Thẩm Việt nói: "Vất vả A Lê."

Chu Lê lắc đầu: "Không vất vả, tam thúc không tiện, ta ở gần như vậy, cũng nên chiếu ứng thúc."

Nói cáo từ, Chu Lê mới đi trở về.

Ngồi ở trong viện nhà mình, đêm tối mờ miện cưỡng lắm mới có thể nhìn rõ vật, Chu Lê đặt khăn tay nằm xoài trên trên đầu gối, cẩn thận nhìn, nhìn trong chốc lát sau, lại ngẩng đầu nhìn cây cam sau tường phía Bắc

Cũng không biết buổi tối hắn rửa mặt, thay y phục có được không. Nàng đột nhiên cảm thấy Thẩm Việt thật sự thiếu một người chăm sóc

Tốt nhất là một nữ nhân, mới có hương vị gia đình. Nhìn viện kia của hắn, không có nhà bếp, không có mùi khói bếp, lại quá quạnh quẽ

Bỗng nhiên nhớ tới vị biểu muội kia của hắn, không biết cô nương kia tính tình như thế nào, nhìn giống hài tử chưa trưởng thành, cũng không biết có thể chăm sóc người hay không

Nếu ngày sau tam thúc thật thành thân, cưới cô nương kia, thật không thể tưởng tượng được sinh hoạt của bọn họ sau khi thành thân là cái dạng gì

Chỉ là, ngươi khi không suy nghĩ việc này làm chi? Tam thúc thành thân hay không thành thân, có liên can gì đến ngươi

Đột nhiên cảm thấy không thú vị, liền đi rửa mặt trở về phòng.

Trời còn chưa sáng Chu Lê đã bò dậy. Nàng đi vào nhà bếp, vò gạo, ngâm gạo. Lại cắt nấm hương, băm thịt, gói bánh bao nhân thịt cùng nấm hương. Rồi nấu một nồi cháo rau xanh, đổ ra hai chén, xếp vào hộp đồ ăn, ra cửa.

Người trong viện bên cạnh sớm đã bị mùi thức ăn đánh thức. Hắn biết, đó nhất định là Chu Lê đang làm thức ăn. Chỉ là nhìn thăm dò sắc trời ngoài phòng, chưa sáng hẳn

Chu Lê thức dậy quá sớm! Thẩm Việt gần như không phát hiện nhíu mày.



Khi tiếng đập cửa vang lên, khóe miệng lại bất chợt giương lên, kiềm chế hưng phấn, kéo cái chân bị thương chạy có chút gấp, đi mở cửa.

Cửa mở, nữ tử ôm hộp đồ ăn cong mắt hạnh nhìn, hắn cũng không tự giác cười.

Hai người ngồi xuống trong viện, Chu Lê lấy bánh bao cùng cháo ra: "Tam thúc ăn sáng"

Thẩm Việt liền lấy chiếc đũa, thử nửa ngày, phát hiện lấy không được, từ bỏ, lại đi lấy cái muỗng trong chén cháo, vẫn thất bại, đơn giản cúi đầu xuống hút một ngụm cháo, lại định duỗi tay đi lấy bánh bao.

Chu Lê thấy thế, do dự một lát, vẫn hạ quyết tâm nói: "Tam thúc, không bằng để cho ta đút thúc đi."

Thẩm Việt vội nói: "Không cần, ngươi xem, ta có thể." Nói, ý bảo xem bánh bao trong tay hắn này

Nào biết, hắn nhoáng lên, bánh bao rớt xuống trên bàn.

Chu Lê nhẹ nhàng thở dài, cái này mà kêu có thể?

"Tam thúc, nơi này không có người ngoài, vẫn để A Lê đút thúc đi." Nói, đứng lên, kẹp một cái bánh bao, không chấp nhận cự tuyệt đưa tới bên miệng Thẩm Việt

Thẩm Việt sửng sốt, đã quên nói chuyện, cũng không há mồm cắn bánh bao.

Chu Lê thấy hắn ngốc, cũng biết trong lòng hắn băn khoăn, liền nói: "Tam thúc, ăn đi, chúng ta ăn xong nhanh chút, A Lê mới có thể trở về mở cửa hàng, miễn cho người khác sinh ra nghi ngờ."

Thẩm Việt biết người khác nàng nói là ai, là Vương Hứa, Vương Hứa lâu lâu sẽ tới tiệm của nàng, hoặc mua đậu hoa, hoặc phụ giúp, tóm lại có rất nhiều lý do để hắn ta đi vào cửa hàng. Không giống hắn, không có bất kỳ lý do nào để đi

Nghĩ đến này, đầu óc nóng lên, cũng không chống đẩy nữa, há mồm cắn một miệng bánh bao.

Ăn ngon thật, so với trên đường bán còn ngon hơn. Thẩm Việt cảm thấy, mỗi lần ăn thức ăn A Lê làm, trong lòng đều có một loại cảm giác thỏa mãn, tựa như khi còn nhỏ trong nhà nghèo, không có đường ăn, ngẫu nhiên có được một viên ngậm trong miệng, có thể ngọt hết cả tuổi thơ của hắn. Hắn thật hy vọng, mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao như vậy

Chỉ là, điều này đối với hắn mà nói, là một loại hy vọng xa vời. Hắn không thể hiểu rõ hơn được nữa

Ăn cơm xong, Chu Lê dọn dẹp, muốn đi, Thẩm Việt đứng lên đưa tiễn, không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, Chu Lê thấy tình hình này liền đỡ hắn một phen, chạm vào thân thể hắn, có chút kinh ngạc. Sao có chút nóng?

Chu Lê nhíu mày, theo bản năng duỗi tay xoa trán hắn, giống như lồng hấp bánh bao: "Tam thúc, thúc bị bệnh?"

Có lẽ do hắn quá nóng, còn tay Chu Lê lạnh lạnh, đặt ở trên trán, giống như khối nhuyễn ngọc, làm người thư thái không thôi. Thẩm Việt trố mắt nhìn nàng, hoàn toàn không nghe được nàng hỏi chuyện.

Chu Lê đẩy hắn ngồi trở lại, "Sao thúc lại phát sốt? Là ban đêm cảm lạnh sao?" Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc không khỏi khẩn trương, "Không phải là miệng vết thương chuyển biến xấu chứ?"

Vội kéo tay hắn xem xét, ước chừng do không khống chế tốt sức lực, Thẩm Việt kêu lên một tiếng "xuýt"

Chu Lê giật mình: "Ta làm đau thúc?"

Bản thân không biết nặng nhẹ như vậy, mà cái gì cũng đều không hiểu, Chu Lê quyết định đi ra ngoài tìm đại phu, nói với Thẩm Việt một tiếng, liền như chú chim nhỏ bay ra sân.

Thẩm Việt đang há mồm định gọi nàng, thì cửa đã "bang" một tiếng đóng lại mất tiêu

Kỳ thật chính hắn cũng không phát hiện, khi tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng. Hắn còn nghĩ có phải bởi vì chưa ăn cơm sáng gây đói hay không, lại chưa từng nghĩ, thì ra hắn đang phát sốt. Hồi tưởng ngày hôm trước, trời còn chưa sáng đi ngâm mình trong nước lạnh, hơn phân nửa là do lần đó, hiện tại mới phát ra một chút bệnh trạng

Cũng không bao lâu, Chu Lê liền kéo một lão đại phu râu hoa râm tới. Lão đại phu chạy thở hồng hộc, Chu Lê cũng đổ đầy mồ hôi

Bắt mạch cho Thẩm Việt, xem xét vết thương, lão đại phu như là chạy ba dặm đường, không còn hơi nói chuyện: "Không có gì, chỉ bị lạnh thôi, ta viết một phương thuốc, uống hai ngày thì tốt thôi."

Chu Lê âm thầm thở phào một hơi

Lão đại phu viết phương thuốc, đặt lên bàn: "Tiểu nương tử, không cần lo lắng, phu quân nhà ngươi thân thể rắn chắc, chút ít phong hàn này cũng không có gì, miệng vết thương cũng không làm độc."

Chu Lê sửng sốt, muốn giải thích, lão đại phu kia lại nói còn cần đi nơi khác xem bệnh, vội vàng rời đi, ra đến cửa lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò: "Tay phu quân nhà ngươi, không nên chạm vào nước, hai ngày này không thể tắm gội, nửa đêm phải tránh đừng để ra mồ hôi, nếu không cảm lạnh là chuyện bình thường."

Dứt lời, lão đại phu lắc đầu đi, trong miệng lẩm bẩm: "Đúng là người trẻ tuổi." Nửa đêm không lăn lộn ra mồ hôi đã muốn cảm gió rồi, trời như vậy, để thân trần ngủ sao không cảm lạnh được



Cửa khép lại, trong viện yên tĩnh dị thường. Gió thổi tán lá cây, ve kêu không ngừng nghỉ. Chu Lê rũ đầu nhìn phương thuốc trên bàn: "Ta đi bốc thuốc cho thúc."

Khuôn mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài

Trong viện, chỉ còn Thẩm Việt nhập thần nhìn khung cửa trống rỗng. Phu quân...... Người bên ngoài nhìn thấy, hai người bọn họ, thực xứng đôi sao?

Thẩm Việt nhịn không được giương khóe miệng, nhưng thực mau, khóe miệng lại gục xuống

Hắn lại lần nữa nhắc nhở mình, quan hệ của hắn và A Lê. Hắn nhất định phải giấu kỹ những thứ xấu xa đó, không thể để bất luận kẻ nào phát hiện, đặc biệt là A Lê. A Lê tốt đẹp như vậy, không thể làm tâm tư không trong sáng của mình lây nhiễm vào nàng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ngày hôm nay Chu Lê không nghĩ sẽ mở cửa buôn bán. Nàng biết Lý thị hôm nay sẽ không tới, trong thôn đang tới vụ mùa, bà còn có việc đồng áng phải làm. Vương Hứa không biết hôm nay có tới không, bất quá nếu hắn tới thấy tiệm đóng cửa, sẽ tự rời đi, ngược lại không cần lo lắng.

Mua thuốc trở về, trong viện Thẩm Việt không có nhà bếp, nhưng cũng may còn có bếp lò nấu nước bằng gạch xanh, có thể nấu thuốc.

Hai người tách ra trong chốc lát như vậy, khi gặp lại, xấu hổ vừa rồi cũng có thể giảm bớt, làm bộ như không có việc gì

Nấu được một lần thuốc, Chu Lê đổ ra một chén, bưng đến cho Thẩm Việt. Thẩm Việt thấy nàng bận việc nửa ngày, lúc này cũng không có ý muốn đi, liền nói: "A Lê, ngươi mau trở về mở cửa buôn bán đi, thời gian không còn sớm."

Chu Lê nói không vội, sau đó kéo dài tới giữa trưa. Bên này nấu cơm thật sự khó khăn, Chu Lê vẫn về chỗ bên kia của mình làm thức ăn mang lại đây, hai người cùng nhau ăn, vẫn là Chu Lê đút Thẩm Việt như cũ

Trải qua vụ đút bánh bao sáng sớm, lúc giữa trưa, Thẩm Việt cũng chống đẩy vài lần, dưới kiên trì của A Lê, cũng không hề giãy giụa, xem mình như một phế nhân, tùy ý A Lê múc cơm đưa qua, hắn chỉ lo há mồm.

Hắn vừa dày vò, vừa hưởng thụ. Trong lòng như có hai tầng băng và lửa. Trong chốc lát nghĩ, chờ hết bệnh rồi, hắn sẽ đi phủ thành chờ thi hương, không cần lại ở tại thị trấn. Trong chốc lát lại thấy luyến tiếc. Trong đầu, lời nói của thánh hiền tám phương lại bắt đầu vang lên, một bữa cơm trôi qua, nói đến hắn đầu váng mắt hoa, ngoài ra còn thêm mặt đỏ tim đập.

Ăn xong cơm, Chu Lê thu thập chén đũa, múc nước trong viện rửa sạch, đặt ở một bên. Lại nổi lửa nấu thuốc cho Thẩm Việt.

Thuốc đắng, nhưng Thẩm Việt lại vui vẻ chịu đựng, một ngụm uống hết.

Thấy giờ ngọ qua đến không sai biệt lắm, Chu Lê tính trở về. Ai ngờ mới vừa đi tới cửa, tay mới đặt lên then cửa, bên ngoài liền vang lên một trận tiếng đập cửa.

Ván cửa kia chấn động, chấn động làm tay Chu Lê tê rần, giật mình lùi về sau

"Việt lang? Việt lang?" Tiếng phụ nữ trung niên. Chu Lê nghe ra, là nương của Thẩm Việt!

Chu Lê không dám mở cửa, chạy đến bên cạnh Thẩm Việt, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Ta ra không được, trốn chỗ nào đây?"

Thẩm Việt cũng khẩn trương, nương hắn đột nhiên tới đây làm cái gì? Sân lớn như vậy, nhưng giấu không được người, thư phòng, tịnh phòng trống trải, càng không trốn được, chỉ còn lại phòng ngủ của hắn

Hắn duỗi tay chỉ chỉ: "Ngươi đi vào phòng ta, tìm góc nào trốn đỡ."

Chu Lê gật đầu, chạy vào trong phòng, khép cửa lại, nhìn quanh một vòng, ngăn tủ quá nhỏ, nàng không đi vào, đế giường quá thấp, cũng không được...... Đơn giản chỉ đứng ở phía sau cánh cửa chờ một chút, vạn nhất Ngưu thị nói hai ba câu liền rời đi thì sao

Trong viện, chân Thẩm Việt cà thọt, đi mở cửa.

Ngưu thị thấy nhi tử, vẻ mặt lo lắng: "Nghe nói con bị thương ở cuộc thi trù nghệ, ta đến nhìn con xem sao. Ngày đó cả nhà chúng ta đều bận rộn ngoài ruộng, không đi được, không ngờ con lại bị thương."

Nói, kéo Thẩm Việt ngó trái ngó phải: "Ai nha, tay con, sao bao thành hai cái móng heo thế này? Ai nha, chân con sao lại còn què nữa?"

Ngưu thị vừa sợ vừa rống, Thẩm Việt nhấp môi, vẫn luôn không nói chuyện, thường thường liếc mắt qua phòng ngủ một cái

"Bị thương thành như vậy, con ăn cơm chưa? Có mời đại phu bốc thuốc không?" Nói, Ngưu thị thoáng nhìn bếp lò trong viện, cùng với chén đĩa bên cạnh, còn có một nồi sắc thuốc, "Xem ra con chăm sóc mình cũng không tồi, quả thật là người đi học bên ngoài mấy năm nay."

Ngưu thị hơi yên tâm chút. Buông giỏ tre trong tay xuống, xốc vải đắp ở mặt trên ra: "Đây là canh gà hầm cho con, đi hồi lâu đã nguội bớt rồi, hiện tại muốn uống không, ta hâm nóng lại cho."

Thẩm Việt lắc đầu: "Không cần, giữa trưa con thật sự đã ăn no. Trong thôn gần đây đến ngày vụ mùa, người mang canh gà đến rồi trở về đi, con nơi này khá tốt. Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, chỉ do viện trưởng thư viện khẩn trương, mời đại phu tới làm này làm nọ, mới bao tay con thành như vậy."

Ngưu thị giận liếc mắt nhi tử một cái: "Nương mới đến, con liền đuổi nương đi, không chào đón nương như vậy sao? Ta còn muốn nhìn xem cuộc sống hàng ngày của con, xem một mình con ở thị trấn, sinh hoạt như thế nào" Nói, liền đi về mấy cái phòng kia



Thẩm Việt có chút nóng nảy: "Không có gì để xem đâu, nương vẫn nên trở về sớm chút đi, chờ lát nữa trời tối, đường đêm không an toàn."

"Lúc này mới vừa quá ngọ a, cách trời tối còn sớm chán." Ngưu thị nhìn một vòng thư phòng, bước chân tự nhiên chuyển hướng, "Loảng xoảng", đẩy cửa phòng ngủ Thẩm Việt ra.

Thẩm Việt chân thọt, không kịp ngăn cản, nhìn cửa phòng bị mở sửng sốt trong nháy mắt. Ngưu thị đã đi vào.

Ngưu thị ở trong phòng nhìn một vòng, nói: "Phòng còn rất sạch sẽ, nghe giống như còn có mùi hương nhàn nhạt, nhưng mà sao nương thấy mùi hương này có chút quen thuộc vậy?" Ngưu thị nghi ngờ hít hà hai lỗ mũi, dò xét ở trong phòng

Thẩm Việt như lâm đại địch, kéo chân vọt vào đi, nhìn chung quanh một vòng, không thấy A Lê, âm thầm thở phào một hơi. Chỉ là nàng có thể tránh ở chỗ nào?

Ánh mắt rơi xuống trên giường, buổi sáng khi thức dậy, nhớ rõ đã kéo màn lụa ra, bây giờ lại là rũ xuống.

Mắt thấy Ngưu thị đi đến mép giường, Thẩm Việt nhảy như bay xông lên trước, ngồi vào mép giường: "Nương, con có chút mệt nhọc, người sớm trở về đi."

Mùi hương kia như có như không, bị nhi tử đánh gãy, cũng lười lại đi tìm, còn ngồi xuống cái bàn bên cạnh, cầm ấm trà lên, đổ ly nước lạnh uống: "Con ngủ đi, ta uống một miếng nước rồi đi."

Thẩm Việt không nhúc nhích, nhấp môi nhìn nàng, ngóng trông nương uống xong nước nhanh chút.

Ngưu thị thấy hắn vẫn ngồi, nghi hoặc nói: "Sao con không lên giường? Ở trước mặt nương còn thẹn thùng? Nga......" Bà bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, "Có phải tay chân không tiện không? Để nương giúp con."

"Không cần, con tự làm được." Thẩm Việt nhanh chóng vén một góc màn lụa ra, đá giày chui vào, lại buông màn lụa.

Ngưu thị thấy động tác nhi tử còn tính nhanh nhẹn, cũng không thật sự tiến lên hỗ trợ, lại đổ thêm chén nước tiếp tục uống: "Không phải nói chứ, từ thôn chúng ta đi tới đây, lại đổ mồ hôi nhiều quá vậy không biết, để nương uống thêm nước."

Giờ phút này Thẩm Việt không rảnh lo nghe nương hắn nói gì đó, hắn còn nhìn đang nhìn Chu Lê trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa lúc tránh đi nơi này, không gian do màn lụa bao phủ đen tối, tâm hai người, đột nhiên đồng thời nhảy dựng lên.

Ngoài màn lụa, Ngưu thị thả chân đi tới: "Tuy nói là mùa hè, nhưng hai ngày trước mới vừa đổ mưa liên tục, hai ngày này thời tiết cũng mát mẻ, con ngủ trưa vẫn nên đắp chăn, đừng để bị cảm lạnh." Nói, duỗi tay kéo màn lụa ra

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Lê nhanh nhạy kéo chăn che khuất đầu, Thẩm Việt ở ngoài chăn, cũng chui vào.

Ngưu thị nhìn về phía trên giường, Thẩm Việt trùm mình kín mít, vừa lòng gật đầu: "Ừm, như vậy mới được"

Lại cảm thấy nhi tử mình hình như cũng không béo như vậy, chăn sao lại cố lấy tấm bự như vậy, nghĩ nghĩ, hiểu được, giận cười nói: "Người đã bao lớn rồi, vẫn còn giấu cái gối lót chân trong chăn như lúc còn nhỏ nga."

Thẩm Việt vì phù hợp với phỏng đoán của Ngưu thị, phía dưới chăn, giơ một chân dài lên, đặt lên "gối" mềm ấm, cười có chút cứng đờ: "Đúng vậy, ngủ như vậy mới có cảm giác bình an."

Chu Lê đang nằm nín thở trong chăn, đột nhiên bị một vật nặng đè lên, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK