Thẩm Việt chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nuốt nước miếng, cổ họng lăn lộn một chút, hắn nghĩ, đời này hắn sẽ không có khả năng nói lời lộ liễu như vậy với những người khác, đối mặt với A Lê, toàn bộ tu dưỡng trước đây đều tiêu tan như ảo ảnh, lý trí sụp đổ, đến từ bản năng nguyên thủy nhất của một người nam nhân, khiến cho nơi nào đó trên người hắn bắt đầu rục rịch, không thể khắc chế được.
Trong lúc nhất thời hắn trả lời không được.
Chu Lê thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt sâu tựa như muốn ăn luôn nàng, nhanh chóng xấu hổ rũ đầu, tránh khỏi hắn, đi đến cái bàn bên trong phòng. Nàng có chút khát nước, đi uống chén nước trước.
Lòng ngực Thẩm Việt đã trống không, theo bản năng đi qua cùng nàng, từ sau lưng ôm lấy eo nàng.
Vùi đầu vào nàng cổ, hơi thở thô nặng ướt át: “Trước đó nàng có xem quyển "Ngọc đào xuân sắc", còn nhớ không, nơi đó có đoạn, hòa thượng cùng tiểu thư kia, có một lần ở núi giả sau chùa…… Tiểu thư nói, ngày xuân anh đào chín, nhưng vẫn chưa thể hái, nhờ hòa thượng đánh giá, có nói là, tấn nghiêng thoa lạc cắn xuân anh……” Theo lời nói Thẩm Việt, có hơi thở ướt át đánh vào cần cổ trơn bóng cùng bên tai Chu Lê, gây ra chút ngứa ngáy xa lạ.
“Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Ta…… Ta không hiểu lắm.” Chỗ bụng nhỏ Chu Lê bốc lên một dòng nước ấm, chậm rãi ướt sũng khắp người, thân mình dần dần ấm lên.
Kỳ thật nàng không hiểu câu thơ kia cho lắm, chỉ là hiện nay từ miệng Thẩm Việt đọc ra, lây dính ngữ khí ái muội, làm nàng lĩnh ngộ được một chút. Câu thơ này cùng "cái kia" có quan hệ.
Bất quá, anh đào là cái gì? Nàng không rõ lắm. Tuy nàng từng gả chồng, nhưng kỳ thật kinh nghiệm về phương diện kia có thể xem như không có, càng miễn bàn đến những tư thái, hoặc là thuật ngữ tràn ngập tình vị như thế.
“Anh đào chỉ cái gì?” Nàng không khỏi hỏi tới.
Thẩm Việt cũng không trả lời, hắn há mồm khẽ cắn vành tai nàng, nhịn không được đụng đầu lưỡi vào. Thân mình Chu Lê run lên, nàng nhịn không được cảm giác ngứa ngáy đến tận xương kia, vô ý hừ lên một tiếng. Thanh âm như vậy, như chạm vào vùng nhạy cảm nào đó của nam nhân, lực đạo trong miệng hắn biến đổi, trên vành tai Chu Lê, nhất thời truyền đến cảm giác bị cắn rõ ràng. Không biết sao, nàng như là mất hết sức lực, thân mình mềm nhũn, toàn thân đều tê liệt ngã vào trong lòng ngực Thẩm Việt. Giống người không có xương cốt, lại như hóa thành một bãi nước, mềm đến rối tinh rối mù.
Ngay sau đó, bỗng nhiên thiên địa xoay chuyển, dưới chân trống không, Thẩm Việt bế ngang nàng lên, đi đến trên giường. Ly sứ trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Loảng xoảng”, mảnh vỡ đầy đất.
Màn lụa mỏng rũ xuống, đôi bóng người mờ ảo ở giữa.
Nàng được đặt trên giường nhẹ nhàng chậm rãi, nằm thẳng, Thẩm Việt dần cúi thân xuống, cánh môi nóng bỏng dừng trên đôi mắt hạnh, dừng ở chóp mũi ngọc, dừng trên đôi má phấn đào……
Xiêm y mẫu đơn nguyệt bạch hôm nay mới mua, cũng dần dần hỗn độn.
Chu Lê nhìn đỉnh màn, đột nhiên thức thời nghĩ đến mình ba bốn ngày chưa tắm rửa, dơ bẩn, nếu như bị Thẩm Việt chạm đến, ô uế đến hắn không tốt, buột miệng thốt ra:
“Từ từ.”
Thẩm Việt dừng lại, ngước mắt, ánh mắt nhiễm một tầng mông lung: “Sao vậy?”
“Chúng ta…… Còn chưa thành thân.” Chu Lê ấp úng nói.
Thẩm Việt sửng sốt, chợt ý thức được cái gì, xoay người ngồi dậy: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta đường đột nàng.” Nói xong, vội sửa sang lại vạt áo mình không biết đã cởi bỏ từ khi nào.
Chu Lê cũng chậm rãi ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y: “Kỳ thật ta đối với những cái đó…… nhu cầu…… không cao, cho nên ngươi…… không cần miễn cưỡng mình.”
Tuy rằng vừa rồi Thẩm Việt không trả lời "cái kia" hắn không cần "cái kia" là gì, mà cái có thể dùng cái nào, nhưng hiện tại nàng đã hiểu.
Tay và miệng hắn. Cực kỳ nóng, còn chưa thâm nhập, cũng đã suýt nữa lấy mạng nàng.
Cho nên dưới tình huống chưa tắm rửa, nàng mới xấu hổ như vậy.
Hơn nữa, nàng sao có thể ích kỷ như vậy? Chỉ lo hưởng lạc riêng mình, còn thống khổ để lại cho Thẩm Việt. Vui sướng như vậy chỉ có mình nàng, còn Thẩm Việt thì sao, nàng cần làm gì để hắn vui sướng? Hắn khó chịu cần phải giải quyết như thế nào?
Cho nên vẫn thôi đi, huống hồ hai người còn chưa thành thân.
Mình nhịn một chút sẽ qua đi.
“Không miễn cưỡng, ta thích như vậy, thích hôn nàng.” Thẩm Việt giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói.
Chu Lê không tin hắn nói. Nàng vừa mới như bốc hỏa, từng một lần hận không thể ấn chặt đầu Thẩm Việt xuống, huống chi Thẩm Việt, nghe nói xúc động của nam tử còn mãnh liệt hơn nữ tử rất nhiều, cho nên suy bụng ta ra bụng người, Thẩm Việt cũng nhất định khó chịu hơn mình.
Hai người cái gì cũng chưa làm xong, Thẩm Việt đứng dậy đi uống vài chén nước, mới thoáng ngăn chặn được Hỏa Diệm Sơn trong lòng.
Ngồi xa Chu Lê trong chốc lát sau, Thẩm Việt mới cảm giác mình sống lại lần nữa, khôi phục như lúc ban đầu.
“Muốn ăn chút gì không? Ta đi mang vào.” Thẩm Việt hỏi.
Chu Lê ngồi ở trên giường, ngón tay nắm góc áo, cúi đầu: “Tùy ý.”
Thẩm Việt mở cửa đi ra ngoài, theo tiếng đóng cửa vang lên, Chu Lê lúc này mới thở phào một hơi, sau đó vùi mình vào trong chăn, nhớ tới tình hình vừa rồi liền mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa xấu hổ.
Rất nhanh, Thẩm Việt bưng thức ăn trở về.
“Mau tới, ăn cơm tối.” Hắn đặt khay trên bàn, hướng về trên giường kêu.
Chu Lê mang giày vào, chậm rãi đi qua, là hai chén mì nước.
Nàng ngồi vào đối diện hắn, Thẩm Việt đưa chén mì đến trước mặt nàng, lại so đũa một chút, đưa tới trong tầm tay nàng.
Chu Lê tiếp nhận đũa, hai người liền từng người ăn.
Một bữa cơm trôi qua, hai người cũng chưa nói chuyện, chỉ là đều sẽ thường thường nâng mắt lên nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Chờ ăn xong, Thẩm Việt cầm chén xuống dưới lầu, lại gọi người mang nước ấm tới.
Đây là ở bên ngoài, không thể so với ở trong nhà, hai người đơn giản rửa mặt một lượt, rồi tính đi ngủ.
Nhưng mà, chỉ có một cái giường.
Thẩm Việt nhớ tới vừa rồi, hắn sợ mình lại đường đột Chu Lê, liền nói: “Nàng ngủ giường, ta đi gọi tiểu nhị ôm thêm nệm bông tới, ngủ dưới đất.”
Ngủ dưới đất? Ngày mùa đông này, rất lạnh a. Mắt thấy Thẩm Việt xoay người sắp đi ra ngoài cửa, Chu Lê vội gọi hắn lại: “Không cần, chúng ta đều ngủ trên giường.”
Thẩm Việt vừa nghe, bước chân ngừng lại, xoay người nhìn về phía Chu Lê đã ngồi ở đầu giường. Thấy nàng mới tháo trâm cài, tóc đen rơi xuống dọc theo thân hình nhỏ xinh của nàng, đôi mắt trong trẻo nhìn qua.
Tâm thần Thẩm Việt rung động, lập tức nhớ tới bộ dáng xiêm y không chỉnh tề của hai người vừa rồi, ngọn lửa trong lòng mới tắt không bao lâu, bỗng chốc lại ngầm bốc cháy lên. Hắn cũng không cự tuyệt, lập tức đi qua, ngồi song song cùng nàng: “Được, nàng yên tâm, ta không bao giờ như vậy.”
Chu Lê nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng: “Ừhm.”
Tắt đèn, hai người nằm xuống. Chu Lê nằm ở trong, Thẩm Việt nằm ở bên ngoài. Trên giường có hai cái chăn, mỗi người một cái.
Chu Lê vốn cho rằng, có Thẩm Việt nằm bên cạnh, mình sẽ rất khó ngủ, nhưng có lẽ do đi dạo một ngày, hơn nữa trận nháo vừa rồi, thân mình đích xác mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu liền bất tri bất giác thiếp đi.
Thẩm Việt nghe người bên cạnh truyền đến hô hấp đều đều, quay đầu nhìn về phía Chu Lê.
Ánh sáng đèn lồng thắp trên hành lang bên ngoài, xuyên qua song cửa sổ rải rác vào trong, khiến cho tầm mắt người trong phòng không đến nỗi tối tăm.
Trong ánh sáng chập chờn, nữ tử nằm ngẩng mặt, hàng mi dài rũ, theo hô hấp đều đều của nàng, chăn trước ngực hơi hơi phập phồng.
Thẩm Việt lật nghiêng thân mình, bắt đầu quang minh chính đại nhìn chằm chằm Chu Lê. Hắn từ trong ổ chăn nâng một bàn tay ra, trộm vói qua, dùng ngón trỏ điểm nhẹ trên chóp mũi tinh xảo của nàng một chút, dường như sợ nàng tỉnh giấc, lại vội vàng rụt tay trở về.
Cô nương này, lại qua không bao lâu, chính là tức phụ mình, mỗi đêm sau này, hai người bọn họ, cũng sẽ nằm cùng giường như vậy, khi đó, thậm chí là ôm nhau, cùng chung một cái chăn, không phải giống như bây giờ, một người dán vào cạnh giường, một người ở mép giường ngoài, ngủ cũng khác gối.
Hắn thoáng nhìn sợi tóc nàng, có vài sợi đặt lên gối bên này của hắn, ma xui quỷ khiến nắm lên ngửi ngửi một chút, hương hoa hồng nhàn nhạt lập tức thấm nhập vào ruột gan hắn, hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, nắm sợi tóc kia đi vào giấc ngủ.
Chỉ là rất nhanh, hắn lại mở bừng mắt.
Đêm tối, có tiếng sột sột soạt soạt gì đó ngầm vang lên, mới đầu hắn tưởng chuột, nghe trong chốc lát, lại không giống lắm. Cho đến khi một trận tiếng thở gấp truyền đến, hắn mới bất tri bất giác phản ứng lại đó là cái gì.
Thanh âm kia tựa hồ như từ vách tường phía sau truyền đến, trong đêm tối có vẻ phá lệ rõ ràng, ngay cả một chút động tác xoay người, chỉ cần ngươi ngưng thần để nghe, đều có thể nghe được rõ ràng.
Thẩm Việt nhanh chóng nhắm mắt, ép mình nhanh chóng vào mộng, nhưng không biết như thế nào, giờ phút này cảm giác lại bị phóng đại vô hạn không lý do.
Giá gỗ xướng lên khúc nhạt kẽo kẹo kẽo kẹt, chọc thẳng màng nhĩ hắn, trong đầu hắn không chịu khống chế nhớ tới một màn hắn kéo A Lê vào trong lòng ngực, mà giờ phút này, A Lê đang an tĩnh nằm ở trước mắt mình. Hắn vói tay vào trong chăn, nới lỏng tiết khố.
Lại lần nữa nắm sợi tóc thấm hương hoa hồng kia lên, đưa đến dưới mũi, trông cậy một ít hương hoa này có thể làm thể xác và tinh thần mình bình phục……
Nhưng mà, một giấc ngủ dậy, hắn mới phát hiện mình sai rồi, mùi hương kia càng khiến mình chấp mê bất ngộ, thậm chí là ở trong mộng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Khi hắn tỉnh lại, trời còn chưa sáng, người bên cạnh còn say ngủ. Hắn chịu đựng dính ướt không thoải mái, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, khoác áo khoác, đi xuống lầu gọi tiểu nhị, cho một thỏi bạc, nhờ hắn đi mua một bộ trung y sạch sẽ.
Tiểu nhị rất nhanh mua về đưa đến cửa phòng. Hắn nhận trung y mới, khép cửa lại, đi đến mép giường, xác định người trên giường còn chưa tỉnh, lại đi đến sau bình phong bên cạnh, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Chờ đổi xong xiêm y, hắn đi xuống lầu một chuyến, còn ra khỏi khách điếm, ném trung y cũ đi, rồi đi trở về, khi đến dưới lầu, còn lấy chút bánh bao cùng cháo, một mình bưng lên lầu.
Vào phòng, đặt khay lên trên bàn, nhìn về phía trên giường, nắng sớm từ bên ngoài rải vào cửa, thấy A Lê còn chưa tỉnh lại, Thẩm Việt cười cười.
Đã bao lâu rồi, còn chưa tỉnh.
Hắn đi đến mép giường, tính kêu nàng dậy ăn sáng.
Nhưng mà, chờ khi hắn đi đến mép giường, thấy nữ tử trong ổ chăn nằm nghiêng người, mặt hướng ra bên ngoài, nhắm mắt, vẻ mặt an tĩnh. Đột nhiên không đành lòng đánh thức nàng.
Có một tia nắng mặt trời chiếu đến trên giường, vừa lúc chiếu vào gò má bạch ngọc của nữ tử, xẹt qua cánh môi hồng nhạt, kéo dài một đường trên chăn.
Thẩm Việt nhìn một màn này, tuy là vào đông, trong lòng hắn lại dâng lên một luồng ấm áp. Đột nhiên muốn hôn nàng. Cũng chỉ muốn hôn một chút, không có thêm gì khác.
Vì thế, hắn đá giày, ngồi trên giường, chậm rãi cúi người, khi sắp đến gần, Chu Lê đột nhiên mở bừng mắt.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là một Thẩm Việt gần trong gang tấc, Chu Lê đầu tiên là cả kinh, thầm nghĩ vì sao ngủ một giấc dậy lại thấy được Thẩm Việt? Nhưng rất nhanh đã nhớ tới, đêm qua bọn họ ở trọ khách điếm, ngủ cùng giường. Tâm lập tức có chút khẩn trương lên.
“Ngươi đang làm gì?” Chu Lê không khỏi hỏi.
Thẩm Việt hôn trộm thất bại, tâm tư vừa chuyển, mày nhăn lại, thập phần nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích.”
Chu Lê kinh ngạc, nhưng thấy biểu tình hắn nghiêm túc, thật sự lập tức cứng lại.
“Sao vậy?” Nàng hỏi.
“Có con nhện hoa bò trên gối nàng.” Thẩm Việt nhớ, Chu Lê luôn luôn sợ thứ này.
Quả nhiên như hắn sở liệu, khi Chu Lê nghe được hai chữ “nhện hoa”, nháy mắt kinh hoảng lên, ngay sau đó, bỗng chốc bò dậy, ôm chặt Thẩm Việt: “Ở đâu? Ở đâu? Mau đuổi đi!”
Mùi hương nồng nàn kề bên, Thẩm Việt xốc xốc khóe môi.
“Ổn rồi, nó bò đi rồi, đừng sợ.”
Chu Lê nghe tiếng, yếu ớt quay đầu lại nhìn gối đầu, thấy đích xác đã không có nhện hoa, thở phào một hơi, tính rời khỏi cái ôm của Thẩm Việt.
Nàng đang buông cổ hắn ra, ai ngờ, một đôi tay đột nhiên giam cầm nàng lại.
“Ôm một lát.” Thẩm Việt ấm giọng nói.
Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt, nhưng ngay sau đó gật đầu, xấu hổ nhẹ “Ừhm” một tiếng.
Nắng sớm mờ ảo, rải ấm áp đầy phòng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***