Từ sau khi Chu Lê nghe kể chuyện xưa của Chu thị, không biết làm sao, mỗi khi gặp lại Chu thị, đều cảm thấy có thêm vài phần thân thiết.
Chu thị tựa hồ đặc biệt thích uống trà lạnh, nhưng thân thể bà yếu như vậy, sao có thể uống trà lạnh trường kỳ được?
Có một hôm, Chu thị lại tới ăn cơm, Chu Lê nhịn không được lên tiếng khuyên can bà đừng uống trà lạnh.
Trương thẩm một bên thấy thế, không trông mong lắc đầu, làm sao khuyên nổi phu nhân nhà bọn họ nga!
Kết quả thần kỳ chính là, thật đúng là khuyên được. Chu thị lập tức bỏ trà lạnh, chỉ uống nước trắng.
Lúc đó ánh nắng tươi sáng, từ song cửa sổ sương phòng rải vào, chiếu vào giữa hai người, Trương thẩm cư nhiên nhìn ra - mặt mũi hai người các nàng - lại có vài phần tương tự.
Trước đó còn chưa cảm thấy, nhưng sau khi suy nghĩ về một vấn đề, tự nhiên càng nhìn càng giống.
Chờ Chu thị ăn cơm xong, ra khỏi quán cơm món hầm, đi vào đường cái. Trương thẩm nhịn không được hỏi: "Phu nhân, cho phép ta mạo muội hỏi một câu, năm đó trên người cô nương, có cái bớt đặc biệt gì không?"
Chu thị ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại hỏi cái này?"
Trương thẩm cười mỉm: "Cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghĩ nếu có vết bớt, vậy việc tìm người tự nhiên nhẹ nhàng hơn." Tạm thời còn chưa thể nói cho Chu thị biết nàng phát giác bà chủ quán cơm món hầm và Chu thị có vài phần tương tự, loại chuyện chưa xác định rõ này, một khi cho người ta hy vọng, chờ ngươi rất có thể là tuyệt vọng càng lớn hơn.
Chu thị ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ bắt đầu trở lại hơn hai mươi năm trước: "Vết bớt...... Lúc nàng chào đời, trên đầu vai trái, đã có một vết bớt màu chu sa, giống như một quả lê, cho nên mới đặt tên nàng là Lê, hợp với họ của phụ thân, đó là Việt Lê."
Trương thẩm nghe xong gật gật đầu, vậy nếu có thể nhìn được vai trái của bà chủ quán cơm thì tốt rồi, nhưng người ta y phục che đến kín mít, làm sao có cơ hội nhìn đây?
Kỳ thật trong lòng Chu thị đều rõ ràng hơn so với ai khác, nữ nhi của bà chắc rằng cả đời này cũng không tìm về được, năm đó mất tích ly kỳ như vậy, bà thậm chí còn một lần hoài nghi, có phải khi Lưu thẩm qua đời, người nhà Lưu thẩm mang hài tử của bà đi bán rồi hay không, quan phủ cũng dựa theo suy nghĩ này điều tra qua, nhưng mãi vẫn không tìm được một chút dấu vết nào để lại.
Thời gian trôi qua nhoáng cái đã vào tháng bảy, tháng bảy trời còn nóng hơn cả tháng năm. Ban ngày người tới quán ăn cũng ít, phần lớn đều chọn sau khi mặt trời lặn về hướng Tây mới lại đến, lúc đó trời mới mát mẻ hơn một ít.
Nhưng mọi người đều tập trung tới cùng một lúc, bàn trong tiệm làm sao đủ chỗ? Vừa lúc cửa hàng bên cạnh cho thuê lại, Chu Lê nhanh chóng thuê về, sau một phen trang trí, nối thành một thể với cửa hàng chính bên này. Đi trên đường nhìn song cửa sổ màu đỏ, hai mặt tiền đều là như thế, vậy mà lại hiện ra một chút khí phái cửa hàng lớn.
"Phu nhân, hôm nay có giữ Lan cư lại cho Chu phu nhân không?" Một tiểu nhị chạy đến trước mặt Chu Lê đang ở trên quầy khảy bàn tính hỏi.
Lan cư là một gian nhã thất ở hậu viện, mỗi lần Chu thị tới đều đến gian đó ăn cơm.
Chu Lê tính tính ngày, Chu thị đại khái ba ngày sẽ qua một lần, hôm nay có lẽ sẽ đến.
"Giữ lại một lát đi, mời khách đến gian nhã thất khác, nếu trời tối hẳn mà Chu phu nhân còn chưa tới, vậy không để lại nữa."
Tiểu nhị gật đầu, đi xuống bận việc.
Đảo mắt liền đến trời tối, khách trong tiệm ra ra vào vào cũng có hai ba đợt, lại không thấy Chu thị tới. Chu Lê nghĩ, hôm nay chắc bà sẽ không tới.
Đúng lúc tiểu nhị chạy tới nói, trong tiệm không còn chỗ, mời khách đến Lan cư được không.
Chu Lê gật gật đầu: "Không giữ lại nữa, đưa khách vào đi."
Tiểu nhị liền dẫn khách băng qua sảnh lớn đi vào hậu viện.
Nào ngờ không bao lâu, Chu thị liền tới.
Chu Lê vốn tính sửa sang lại xong sổ sách thì sẽ về nhà, vừa tùy ý nhấc đầu lên, liền thấy Chu thị được Trương thẩm nâng bước vào cửa. Thần sắc có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa té ngã một cái ở cửa.
Chu Lê vội ra khỏi quầy tiếp đón, đang muốn nói chuyện, liền thấy Chu thị đi thẳng tới chỗ mình, sau đó một tay ôm lấy mình.
Chu Lê sửng sốt: "Chu phu nhân, sao vậy?"
Trả lời nàng, lại chỉ có tiếng khóc bên đầu vai nàng, cùng với nước mắt xuyên qua áo lụa rơi xuống trên vai một mảnh ẩm ướt.
Chu Lê mờ mịt nhìn về phía Trương thẩm, tuy nói nàng cùng Chu thị đã tính rất quen thuộc, nhưng hẳn là còn chưa tới nỗi có thể ôm nhau khóc cùng tâm sự kể lể.
Ai ngờ Trương thẩm cũng đang lấy khăn tay lau nước mắt, là một bộ dạng khóc không thành tiếng.
Ánh mắt khách trong tiệm đều nhìn sang bên này, chính lúc này, Thẩm Việt đi đến.
Hôm nay hắn hạ chức muộn, đoán Chu Lê còn ở trong cửa hàng, liền tới đón nàng cùng về nhà, không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chu Lê nâng Chu thị dậy, Chu thị lau nước mắt, bộ dạng muốn nói lại thôi. Chu Lê thấy bà như vậy, dứt khoát dẫn người tới hậu viện, đóng cửa nói chuyện.
Mấy người ngồi xuống quanh một cái bàn gỗ tròn, Chu Lê hỏi: "Không biết phu nhân tìm ta là vì chuyện gì, sao lại......"
Chu thị hiện giờ đã bình tĩnh lại, mới phát hiện mình vừa rồi đã quá thất thố, chỉ là tin tức kia thật sự làm bà quá mức kích động, khó có thể ức chế. Hiện giờ nghĩ lại, thật ra mình hơi xúc động rồi, việc này còn chưa nghiệm chứng, vạn nhất chỉ là hiểu lầm thì sao? Vậy chẳng phải là quá xấu hổ.
Chu thị ổn định tâm thần, mới chậm rãi nói: "Phu nhân, thật không dám giấu giếm, hôm nay ta tới tìm ngươi, là vì muốn xác nhận một việc."
Chu Lê vốn còn đang suy nghĩ, bà có thể tìm mình xác nhận chuyện gì? Liền thấy bà bảo Trương thẩm lấy một phong thư ra.
"Đúng lúc, Thẩm đại nhân cũng ở chỗ này, trước khi xác nhận chuyện kia, ta muốn nhờ Thẩm đại nhân xác nhận trước một chuyện."
Chu thị nói xong, kêu Trương thẩm đưa phong thư cho Thẩm Việt.
Thẩm Việt cũng cảm thấy kỳ quái, vị phu nhân này bất quá chỉ mới quen biết nàng, sao cần tìm hắn xác nhận cái gì. Nhưng khi nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia, không khỏi ngẩn người.
"Này......"
Chu Lê thò lại gần nhìn, không khỏi nói: "Việt Lang, ta coi chữ này, thật ra có chút giống chữ viết của chàng."
Đâu chỉ là giống...... Thẩm Việt nhíu mày lại, vội mở phong thư sớm đã bị người xé, lấy giấy viết thư bên trong ra, từ đầu tới đuôi nhìn một lần.
Chu Lê cũng nhìn theo một lần, không khỏi kinh hô: "Thư này sao giống chàng viết cho ta vậy?"
Thẩm Việt hỏi Chu thị: "Không biết sao phu nhân có được thư tại hạ viết cho chuyết kinh lúc trước?"
Đây bất quá cũng chỉ là một câu hỏi, nhưng Chu thị nghe xong lại thiếu chút nữa kích động từ trên ghế đứng lên: "Nói như vậy, phong thư này thật sự là do đích thân Thẩm đại nhân viết, mà phu nhân được nhắc tới trong thư, chính là A Lê cô nương?"
Thẩm Việt gật đầu: "Thư này thật do ta viết khi vào kinh đi thi lúc trước, viết cho phu nhân nhà ta, chỉ là thư gửi đi, nhưng phu nhân nhà ta vẫn luôn không nhận được, không biết vì sao lại rơi vào tay phu nhân?"
Chu thị muốn nói chuyện, lại nhịn không được khóc lên, Trương thẩm thấy bà khóc không thành tiếng, vội nói thay: "Là như thế này, Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, nhà của chúng ta buôn bán vải vóc, cũng ngẫu nhiên cho bên ngoài mượn chút bạc, hôm kia có một nhà họ Phùng, nói là Học chính đại nhân cùng phu nhân Đồng thị ở Cam Thủy trấn, tìm tới phủ chúng ta, nói là buôn bán nhà bọn họ cần vốn quay vòng, nên tìm chúng ta mượn chút bạc."
"Biết thiếu gia nhà chúng ta ngày thường đam mê thu thập một ít bảng chữ mẫu của danh gia, liền cầm hai phong thư tới cho thiếu gia nhà chúng ta, nói là năm trước Trạng Nguyên lão gia tự tay viết thư nhà, Trạng Nguyên lão gia là danh gia thư pháp của vùng phương nam từ trước đây, một chữ khó cầu."
"Thiếu gia nhà chúng ta nghĩ a, Trạng Nguyên lão gia năm trước, hiện giờ không phải là tri phủ lão gia của phủ thành chúng ta sao? Lập tức liền hỏi Học chính đại nhân họ Phùng kia, sao lại có được thư nhà của Trạng Nguyên lão gia? Hắn liền nói hắn là thân thích của Thẩm đại nhân. Chúng ta cũng không nghi ngờ gì hắn."
Chu Lê cùng Thẩm Việt liếc nhau, lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhất định là do cậu của Bảo Nhi làm. Đến tận đây, Thẩm Việt mới biết được, vì sao lúc trước thư mình viết không được gửi đến tay tức phụ.
Thẩm Việt nhìn Chu thị nói: "Nói vậy, phu nhân hôm nay đến đây, cũng không phải chỉ vì thư chứ?"
Chu thị lắc đầu: "Ta......"
Trương thẩm thấy bà vẫn nói không ra nguyên nhân, liền lại nói giúp bà.
"Thẩm phu nhân, ngài còn nhớ lúc trước ta có nói, phu nhân nhà chúng ta thời trẻ có bị thất lạc một nữ nhi không?"
Chu Lê gật đầu.
"Là thế này, phu nhân Đồng thị của Học chính đại nhân kia, là người mồm mép mau lẹ, khi đưa phong thư này tới, liền kể với chúng ta thân thế của ngài, phu nhân chúng ta nghe xong, liền có một vài phỏng đoán."
Chu Lê chợt hiểu được, Chu thị phỏng đoán cái gì, kinh ngạc nhìn về phía bà. Chu thị cũng đang hai mắt rưng rưng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu thị quá mức nóng rực, Chu Lê vội thu hồi tầm mắt.
Sao có thể? Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Vì thế nàng nói: "Sao có thể được? Ta vốn có cha mẹ, chỉ là khi còn trong tã lót, gia đình bần hàn, liền đem ta cho phụ mẫu Chu gia thôn nuôi, lúc sau ta mới tái giá đến Thẩm gia thôn."
Trương thẩm nói: "Bất quá chúng ta cũng chỉ là suy đoán thôi, mấy năm nay, phàm là chúng ta nghe nói có nữ tử cùng tuổi cô nương thất lạc của nhà chúng ta, năm xưa có bị mang đi, đều sẽ sinh ra phỏng đoán như vậy, nhưng sau mỗi một lần tra xét kỹ, đều thất vọng chấm dứt, nhưng lần này không giống."
Chu Lê: "Chỗ nào không giống?"
"Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, các ngươi cũng đừng trách nhà chúng ta tự nhìn thư các ngươi, thư kia khi đưa tới tay chúng ta đã bị xé rồi."
Thẩm Việt lắc lắc tay: "Không sao, cũng không viết cái gì quan trọng. Ngươi nói tiếp đi, đến tột cùng không giống nhau chỗ nào." Tuy thường ngày A Lê không đề cập đến thân thế nàng, nhưng hắn biết, nàng đối với cha mẹ ruột của mình, ít nhiều cũng có tình cảm không thể nói rõ.
Trương thẩm nói: "Thẩm đại nhân ngài có từng viết trong thư nhà, đầu vai phu nhân nhà ngài có một vết bớt chu sa hình quả lê?"
Thẩm Việt gật đầu, đích xác có ghi. Đó là khi hắn ở kinh đô, quá mức nhớ nhung tức phụ, liền viết cuối thư một câu thơ: Đẩy cửa sổ thấy được cây mật nhân💥, chợt nhớ vết bớt chu sa hình quả lê nơi đầu vai.
"Đúng rồi, đầu vai cô nương thất lạc của nhà ta, từ trong bụng mẹ sinh ra, đã một cái bớt màu chu sa, hình giống quả lê, bởi vậy khuê danh cũng là một chữ Lê."
Chu Lê nghe xong Trương thẩm nói chuyện, bất chợt đứng lên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Chu thị cách đó không xa.
Chu thị cũng đứng lên: "Hài tử, nơi này không có người ngoài, có thể cho ta nhìn vết bớt đầu vai con được không."
Chu Lê chậm rãi đi qua, sau đó vén y phục đầu vai trái của mình lên, chỉ thấy trên vai tuyết trắng, quả thực có một vết bớt hình quả lê màu chu sa!
Chu thị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là đại hỉ, một tay kéo Chu Lê vào trong lòng ngực, khóc đến không thể thở nổi: "Con của ta! Con của ta!"
Chu Lê đờ đẫn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Bà là nương của ta? Ta thật là nữ nhi của bà sao?"
Chu thị thấy nàng hỏi như vậy, liền đứng dậy, cũng vén y phục ở vai trái của mình ra, ở chỗ đầu vai giống như Chu Lê, cũng có một quả lê chu sa giống như đúc.
"Đây là?" Chu Lê ngạc nhiên nói.
Chu thị: "Đây không phải bớt, đây là ta y theo vết bớt của con trong trí nhớ, tìm người khắc lên. Ta chính là sợ tương lai có một ngày ta già rồi, ngay cả dấu vết duy nhất trên người hài tử cũng quên mất, nếu một ngày kia ông trời mở mắt, cho ta gặp lại nữ nhi ta làm sao nhận ra. Bất quá may mắn, ta còn nhận ra được."
Chu Lê nhìn vai bà, lại nhìn nhìn vai mình, sau đó nhào vào trong lòng Chu thị khóc lớn:
"Nương!"
Thì ra mẫu thân chưa từng vứt bỏ nàng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Cây mật nhân