Sắc mặt Thẩm Việt bỗng chốc đổi đổi: “Không, không, vừa rồi ta đang muốn ra cửa, trong lúc vô tình nghe được một chút.”
“Vậy tam thúc nghe được nhiều hay ít?”
“Không, không bao nhiêu.”
“Nói như vậy, A Lê đi về trước, nương còn ở nhà chờ ta.” Chu Lê ôm hộp vòng qua bên người hắn, bước nhanh chạy tới đầu hẻm.
“Tam thúc không nghe lén.” Giọng nói Thẩm Việt còn chưa tan mất, nữ tử sớm đã quẹo ra đầu hẻm.
Thẩm Việt lúc này mới nhớ tới, vấn đề hắn hỏi Chu Lê còn chưa trả lời đâu, vội đuổi tới đầu hẻm, lại chỉ thấy ngựa xe như nước, sớm đã không còn bóng dáng Chu Lê
Chu Lê một đường chạy về nhà, giống như chạy nạn. Nàng thấy hắn liền hốt hoảng, đặc biệt là khi nãy nàng vừa mới nhấc đầu lên, liền thấy trên môi dưới của hắn có dấu cắn đã kết vảy, tim càng đập hoảng đến độ sắp nhảy ra ngoài
Khi về đến nhà, Chu Lê chạy vào trong phòng trốn tránh, Lý thị không rõ nguyên do, đi gõ cửa vài cái, Chu Lê chỉ nói mình đột nhiên có chút mệt, muốn ngủ một lát.
Lý thị tuy cảm thấy có chút không thể hiểu được, nhưng cũng không hỏi nhiều, kệ nàng đi.
Thẩm Việt bên kia rũ đầu, có chút chán nản về nhà, bên tai không ngừng vang lên đoạn đối thoại mới vừa nghe, đến tột cùng có cái gì mà tam thúc như hắn lại không biết? Hơn nữa có thể làm Vương Hứa trước đây không dám làm gì, lại tốn tâm tư điêu khắc một cái tượng gỗ tới thổ lộ cõi lòng?
Xem ra thời gian hắn đi ra ngoài khảo thí, đã xảy ra không ít chuyện.
Hắn có chút đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong sân
Không được không được, ngày mai hắn nhất định phải về thôn tìm hiểu một phen.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sau, một buổi chiều này Chu Lê cũng chưa buôn bán được gì, cậu mợ Bảo Nhi, nhà ở huyện thành đột nhiên tìm tới cửa, mặt ngoài nói là muốn đón cháu ngoại trai vào thành sinh sống tốt hơn. Đương nhiên, trong lòng Chu Lê cùng Lý thị biết rõ ràng, mục đích sâu xa hơn, đại khái là vì cái hộp kia.
Mợ là nữ nhân trung niên vẽ mắt như mèo, dáng người đẫy đà, cười rộ lên trông cũng hiền lành: “Tình huống ở nông thôn ta ít nhiều cũng hiểu biết một ít, trong nhà huynh đệ tỷ muội nhiều, học đều nhường cho nam đinh, nữ tử đều không biết chữ, ý ta muốn nói, đây là tập tục xấu, nữ tử nếu không biết chữ, làm sao giáo dưỡng hài tử? Đặc biệt là hài tử lớn đang đến tuổi đi học như Bảo Nhi”
Chu Lê đứng ở trên quầy hàng, cúi đầu đếm tiền đồng, Lý thị ngồi ở quầy bên cạnh, cậu mợ ngồi ở bàn ăn bên cạnh. Bảo Nhi ngồi bên cạnh Chu Lê, hãy còn lật quyển sách thư viện mới phát ra xem, căn bản không để ý tới đôi cậu mợ kia.
Chu Lê sao nghe không ra ý trong lời ngoài của mợ, đây là biến tướng đang nói nàng cùng Lý thị, hương dã thô phụ, chữ to không biết, không có năng lực giáo dưỡng tốt Bảo Nhi.
Mợ Đồng thị thấy hai người không trả lời, trên mặt đắc ý. Lý thị nhìn sắc mặt kia của bà ta liền khó chịu, đang muốn phản bác. Bảo Nhi vẫn luôn an tĩnh trong quầy đột nhiên giơ sách lên, chỉ vào nơi nào trong sách hỏi Chu Lê: “A tỷ, chữ này đọc là gì?”
Chu Lê nghiêng đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Bảo Nhi kêu nàng a tỷ. Có thể thấy được Bảo Nhi cũng hoàn toàn không muốn đi cùng cữu cữu. Tiếp theo mắt hạnh cong cong, thanh âm mang theo ôn nhu dỗ tiểu hài tử tự có: “Chữ này đọc là thiện, đệ xem a, những lời này hợp lại chính là: Nhân chi sơ, tính bản thiện.”
Bảo Nhi bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, lặp lại một lần, sau đó tiếp tục đọc sách.
Đồng thị cả kinh: “Ngươi lại biết chữ?”
Chu Lê cười một cái, không có đáp lại, tiếp tục đếm tiền.
Đồng thị nào nghĩ đến Chu Lê một quả phụ nông thôn, cư nhiên biết chữ? Lời nói kia của bà ta đột nhiên có chút xấu hổ. Đắc ý trên mặt tức khắc giảm đi vài phần.
Thấy cách nói này không mang được người đi, Đồng thị gọi nha hoàn mình đưa tới, lấy một bao bánh mứt táo đã chuẩn bị sẵn ra, đi đến trước mặt Bảo Nhi, cúi người xuống, cười nói: “Bảo Nhi, ngươi nhìn mợ mang theo cho ngươi cái gì? Ngươi thích ăn bánh mứt táo nhất, từ trước không phải ngươi thích nhất bánh mứt táo mợ làm sao?”
Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không phản ứng. Hắn không quên bánh mứt táo bánh, cũng không quên mợ đánh chửi.
Lý thị thấy thế, vội đứng dậy nói: “Các ngươi không nói tới ta cũng quên mất, trên bệ bếp còn có bánh bột ngô A Lê mới làm, Bảo Nhi, đói bụng không, cô mẫu liền đi lấy.”
Nói xong, xoay người đi hậu viện, chỉ chốc lát sau liền lấy một mâm bánh bột ngô, đặt trước mặt Bảo Nhi
“Bảo Nhi, tới, ăn bánh bột ngô.” Lý thị nói.
Đồng thị nhìn bánh bột ngô kia, từng cái màu vàng óng cân xứng, hương thơm nức mũi, vừa thấy liền biết ngoài giòn trong mềm, lại nhìn bánh mứt táo đen thui, lạnh như băng trong tay mình một cái, bĩu môi, lại lần nữa đưa mứt táo bánh cho Bảo Nhi: “Bảo Nhi, ăn bánh mứt táo đi, càng ngọt.”
Bảo Nhi nhìn bánh mứt táo, lại nhìn bánh bột ngô, lại nhìn Đồng thị cùng Lý thị một cái, cuối cùng cầm bánh bột ngô ăn.
Tươi cười trên mặt Đồng thị nháy mắt sụp đổ: “Ngươi đứa nhỏ này, nhiều ngày không gặp, cũng không biết là ai có năng lực như vậy, có thể dạy ngươi thay đổi cả khẩu vị.”
Cữu cữu Phùng Ngọc ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đi tới, đè đè bả vai Đồng thị.
Đồng thị lúc này mới không nói tiếp. Phùng Ngọc cười nói: “Lý tẩu tử, năm đó muội phu chính là ở rể Phùng gia ta, Phùng gia chúng ta không hề tính toán, nên vẫn cho hài tử theo họ cha, nhưng nếu đã là ở rể, đứa nhỏ này tự nhiên là của Phùng gia ta. Tại hạ bất tài, cũng đậu tú tài, hiện tại nhậm chức phụ chính tại Học Chính Viện ở huyện thành, hài tử nếu theo chúng ta, tại hạ tuy rằng chức quan hơi thấp, nhưng ít nhiều cũng có thể nói được đôi ba lời tại Học Chính Viện, tương lai nếu hài tử muốn nhập sĩ, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được đôi chút”
Chu Lê nghe hiểu rõ, Phùng Ngọc đây là đang dùng thân phận tới đè bọn họ.
Chu Lê cười nói: “Nếu ngài là cữu cữu ruột của Bảo Nhi, nghĩ đến cho dù hắn lớn lên cùng ai, ngày sau nếu hắn có khó xử, ngài cũng sẽ ra tay giúp đỡ chứ?”
Lời này vừa ra, nụ cười trên mặt Phùng Ngọc cứng đờ: “Này……”
Mấy người lại nói qua lại vài câu, cuối cùng, hai vợ chồng Phùng Ngọc thấy chắc không thể mang hài tử đi được, hai người liếc nhau, ngầm quyết định
Đồng thị nói: “Thôi thôi, hôm nay thời giờ không còn sớm, lão gia, ngày khác chúng ta lại đến nói chuyện tiếp với Lý tẩu tử”
Chu Lê cùng Lý thị thấy người rốt cuộc cũng chịu đi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là trước khi đi, Đồng thị nắm khăn trong tay, đầy mắt toàn là không nỡ nhìn Bảo Nhi, “Bảo Nhi, tới cho mợ ôm ngươi một cái.”
Bảo Nhi bất động, Đồng thị liền đi vào quầy, lập tức bế Bảo Nhi lên liền đi ra ngoài. Bảo Nhi giãy giụa, Chu Lê cùng Lý thị vội vàng đi kéo người, ai ngờ tất cả gã sai vặt cùng nha hoàn bọn họ mang đến đều xông tới, làm bọn họ té trên quầy hàng.
Bảo Nhi bắt đầu khóc gào, vợ chồng Phùng Ngọc ôm hài tử đi ra ngoài cửa tiệm
Chu Lê thấy thế, quýnh lên, dứt khoát từ dưới quầy chui đi ra ngoài, nhanh chân chạy đến trên đường, chặn được trước xe ngựa bọn họ
Đồng thị đang ôm Bảo Nhi tay đấm chân đá khóc khóc nháo nháo muốn lên xe, bị cản lại như vậy, vội giao Bảo Nhi cho gã sai vặt một bên. Quay đầu lại trừng mắt nói với Chu Lê: “Nha đầu quê mùa nhà ngươi, còn không mau tránh ra!”
Chu Lê tự nhiên không làm: “Trừ phi ngươi buông hài tử ra!”
Đồng thị liền duỗi tay kéo Chu Lê, Chu Lê thấy bà ta người béo sức lực lớn, vội vàng kéo bánh xe ngựa không buông tay, tùy ý động tác bà ta như thế nào, Chu Lê vẫn không buông
Đồng thị nóng nảy: “Đây chính là xe ngựa phụ chính đại nhân Học Chính Viện, một thôn phụ quê mùa như ngươi cũng dám cản?”
Lời vừa nói ra, người chung quanh đi ngang qua đều nghe được, lời nói ra đối với bọn họ hết sức nhạy cảm, nháo nhào dừng bước xông tới.
Chu Lê không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bảo Nhi là nghĩa tử của nương ta, có công văn nhận nuôi quan phủ làm cho, cho dù là tri huyện lão gia tới cũng không thể mang hài tử đi!”
Đồng thị cực kỳ tức giận: “Cái gì mà công văn nhận nuôi? Cút ngay cho ta! Không đi nữa bổn phu nhân sẽ đánh người!” Nói, túm ống tay áo giơ tay lên, ném một cái tát về hướng Chu Lê.
Chu Lê theo bản năng quay mặt đi, ai ngờ, bàn tay thế tới ào ào cũng không thấy rơi xuống. Chu Lê nhìn lại, thấy là Thẩm Việt đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tay Đồng thị, vùng một cái, toàn bộ thân hình Đồng thị bị ném tới trên mặt đất.
Đồng thị tức điên, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Thẩm Việt nói: “Ngươi từ chỗ nào tới, còn dám lo chuyện bao đồng? Ngươi có biết lão gia nhà chúng ta là ai không?”
Thẩm Việt cũng không trả lời, đoạt Bảo Nhi trong lòng ngực gã sai vặt, giao cho Chu Lê. Gã sai vặt vươn tay đoạt lại, Thẩm Việt trực tiếp một chân đá người ngã lăn trên mặt đất.
Phùng Ngọc nổi giận: “Người tới, lên hết cho ta!”
Mấy gã sai vặt nhào về phía Thẩm Việt, ai ngờ Thẩm Việt hai ba lần đã thu thập đám lâu la này nằm đầy trên đất.
Trong lòng Phùng Ngọc hoảng hốt, chỉ vào Thẩm Việt nói: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Thẩm Việt hướng hắn chắp tay thi lễ, sắc mặt lạnh lẽo: “Bẩm Phụ Chính đại nhân, tại hạ Thẩm Việt.”
Phùng Ngọc vừa nghe, tên này quen tai vậy, suy nghĩ một chút mới nhớ tới, Giải Nguyên lang lần này tựa hồ gọi là Thẩm Việt, cũng là người trấn trên này. Lại thấy cả người mặc một bộ trường sam, thật là khí độ của người đọc sách, nửa tin nửa ngờ nói: “Ngươi là kim khoa thi hương, Giải Nguyên Thẩm Việt?”.
Thẩm Việt nói: “Đúng là thảo dân.”
Phùng Ngọc ngẩn ra một chút, biểu tình trên mặt biến hóa như làm ảo thuật, bỗng chốc cười trừ một cái: “Thì ra là tân khoa Giải Nguyên lang, thất kính thất kính.”
Đồng thị thấy lão gia nhà mình đột nhiên khách khí với tiểu tử kia, thò lại gần bất mãn nhỏ giọng nói thầm nói: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi là quan, hắn là dân, ngươi sợ cái gì?”
Phùng Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Ngươi biết cái gì.” Người trúng cử ngay cả huyện quan đều không cần quỳ, trúng cử liền có tư cách làm quan, huyện lệnh bọn họ cũng xuất thân là cử tử, huống chi đây vẫn là Giải Nguyên, chưa biết chừng ngày sau còn là quan lục phẩm thất phẩm nữa thì sao. Hắn chỉ là quan cửu phẩm không đáng vào mắt, sao có thể đắc tội chính Giải Nguyên.
Phùng Ngọc nhìn Thẩm Việt một cái, lại nhìn Chu Lê tư sắc rất xuất chúng bên cạnh hắn, hỏi: “Không biết Thẩm Giải Nguyên cùng vị A Lê cô nương có quan hệ ra sao?”
Thẩm Việt nói: “Nàng gọi ta một tiếng tam thúc.”
Phùng Ngọc hơi kinh ngạc, cư nhiên chỉ là thân thích. Mặc dù vậy, hôm nay chỉ sợ cũng không mang Lý Bảo Nhi đi được, liền chắp tay thi lễ, mượn cớ còn có việc, kéo Đồng thị, kêu mấy gã sai vặt đang ngã lăn trên mặt đất, lên xe ngựa rời đi.
Chờ đoàn người kia đi xa, Lý thị nói lời cảm tạ Thẩm Việt, tiếp nhận Bảo Nhi, nói với Chu Lê: “Bảo Nhi bị kinh hách, ta mang đi vào trước, A Lê, con tiếp đón Việt Lang một chút”
Chu Lê nhìn Lý thị một cái, Lý thị đã ôm hài tử đi vào.
Chu Lê có chút khó xử, đã nhiều ngày giữa nàng cùng tam thúc quá mức xấu hổ, tiếp đón, phải tiếp đón như thế nào đây? Hai người lặng im đứng trong chốc lát, Chu Lê mới nhớ tới hai người bọn họ lúc này còn đứng trên đường, liền nói: “Tam thúc, muốn vào nhà ngồi không?”
Thẩm Việt lắc đầu: “A Lê, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Chu Lê kinh ngạc, Thẩm Việt đã đi đến góc đường ít người qua lại, Chu Lê đành phải đi qua cùng
“Tam thúc muốn hỏi cái gì?” Chu Lê rũ đầu, không dám nhìn hắn, rất sợ hắn lại nghĩ tới vấn đề ở ngõ nhỏ ngày hôm qua
Thẩm Việt nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt tức khắc nổi lên sóng gió cuồn cuộn, lại không giống người thong dong bình tĩnh lúc trước đối mặt cùng Phùng Ngọc. Khi hắn mở miệng, thanh âm cũng không giống nhẹ nhàng như ngày thường, còn mang theo một tia áp lực:
“Trong lúc ta đi tỉnh thành khảo thí, ngươi cùng Lý tẩu tử đi sửa đổi gia phả?”
Chu Lê bỗng chốc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hắn, khi hai mắt kia nhìn về phía nàng, phảng phất như muốn xuyên thủng cả người nàng. Khác biệt rất lớn với hắn ngày thường, lúc này, đột nhiên hơi thở Thẩm Việt có thêm vài phần dồn dập. Vô cùng xa lạ, như đổi thành một người khác.
Tam thúc giống như đang tức giận
Trong lòng Chu Lê hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau này
Thẩm Việt tới gần một bước: “Sửa lại cái gì?”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥 nhamy111: Tam thúc đang giận dữ, còn tui thì đang nhức đầu đâyyyyy 😱😱
Tui đang chọn truyện kế tiếp để edit, ròi tui lăn tăn giữa 2 mô tuýp truyện
1. Truyện 1: Cổ đại - thanh mai trúc mã - phá án
2. Truyện 2: Cổ đại - Bồi đắp tình cảm - Nam chính phúc hắc - Nữ ngây thơ
Nhức cái đầu quạ á á á 🤧