Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mộ Yến Lệ thiếu chút nữa dọa sợ, lo lắng giải thích: "Tôi, tôi gọi đồ ăn nhanh” Trình Gia Dật nhíu mày: "Sao lại gọi đồ ăn nhanh? Tôi không ở đây sao?”
Mộ Yến Lệ chột dạ giải thích: "Tối qua anh đã uống rất nhiều, tôi đây không phải là để cho anh ngủ thêm sao!” "Làm một bữa ăn sáng cũng không thành vấn đề, cô mua gì vậy?” Trình Gia Dật nghi ngờ nhìn vào hộp cơm mà Mộ Yến
Lệ xách theo.

Mộ Yến Lệ mơ hồ trả lời: "Có rất nhiều, có tôm hùm đất cay Gia Hạo thích ăn.

Cô vừa nói vừa mang theo hộp thức ăn vào phòng ăn.

Điều quan trọng là cô chỉ biết có tôm hùm đất, còn lại thật đúng là không biết Dung Tư Thành đã làm cái gì.

Trình Gia Dật hung hằng nhíu chặt mày: "Sáng sớm cô đã cho thằng bé ăn tôm hùm đất cay? Món này không kích thích dạ dày sao? Cô nên ăn một cái gì đó nhẹ vào buổi sáng.


Mộ Yến Lệ vội vàng trả lời: "Tôi biết, thằng bé hôm qua muốn ăn, hôm nay tôi tôi đã gọi cho thằng bé.

"Cửa hàng ăn sáng Cẩm Thành còn có bán tôm hùm đất?"
Mộ Yến Lệ lập tức đáp: "Ừm, có một địa điểm kinh doanh 24 giờ, bất cứ khi nào đều có."
Nói xong, mở hộp cơm, vừa lấy ra ngoài vừa nói: "Tôi còn mua bánh ăn sáng, trứng mộc nhĩ, cần tây nấu với hoa hương, cháo đậu đỏ...!
Trình Gia Dật nói: "Sao lại gọi nhiều như vậy?” “Phải, tôi mua vì thèm ăn.” Mộ Yến Lệ nói.

“Đàn anh, anh ăn trước đi, tôi đi gọi Gia Hạo thức dậy Cô nói xong chạy trốn vào phòng ngủ của Gia Hạo.

Sau khi vào cửa, trái tim cô vẫn còn đập loạn, cô sờ sờ môi mình, đại khái là có chút sưng lên, Dung Tư Thành chết tiệt ôm được liền hôn không ngừng, cũng may không bị đàn anh phát hiện.

Trình Gia Dật ngược lại không phát hiện, Mộ Yến Lệ bị hôn đến môi sưng lên, dù sao toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu trốn tránh anh ta, nhưng anh ta phát hiện bữa sáng trên bàn ăn có chút kỳ lạ.

Nhiều như vậy, căn bản không thể mua toàn bộ trong một cửa hàng, nhưng vừa rồi cô lại cùng lúc lấy ra, hơn nữa còn mang về trong cùng một túi nhựa.

Điều này là điều không thể, phải không?
Anh ta đứng dậy muốn tìm hoá đơn thanh toán thức ăn nhanh, kết quả tìm một lúc lâu cũng không tìm được.

Trình Gia Dật nhíu mày thật chặt, Mộ Yến Lệ đang lừa gạt anh ta.

Ai đã chuẩn bị cho cô bữa ăn sáng?

Khi Mộ Yến Lệ dẫn Gia Hạo đi ra từ trong phòng ngủ, Trình Gia Dật cũng đã dọn dẹp xong, ngồi ở bàn ăn.

"Chào buổi sáng chủ Trình!” “Chào buổi sáng Gia Hạo, nhìn mẹ cháu mua cái gì cho cháu này?” Mộ Gia Hạo cũng đã nhìn thấy, ánh mắt nhất thời sáng ngời: "Tôm hùm đất cay?”
Cậu bé trèo lên ghế, cầm đũa hướng tôm hùm đất mà gắp, sau đó đưa cho Trình Gia Dật: "Cho chú Trình!”
Trình Gia Dật ngược lại kinh ngạc không ngừng: "Cho chú sao?”
Mộ Gia Hạo tối sầm lại: "Lột vỏ tôm
Trình Gia Dật tức giận lại buồn cười: "Suýt chút nữa thì cảm động”
Mộ Yến Lệ cũng không nói gì, muốn cầm lấy găng tay trong tay Gia Dật: "Để cho tôi!”
Trình Gia Dật trốn tránh cô: "Không cần, tôi làm cho nhanh.

Mộ Gia Hạo cười hì hì chờ đợi, đợi Trình Gia Dật lột sạch đưa cho cậu bé, cậu cũng rất lại hiểu chuyện đưa thịt tâm đến bát Trình Gia Dật: "Miếng đầu tiên cho chú Trình!”
Trình Gia Dật có chút kinh ngạc, đẩy đĩa đến trước mặt cậu bé: "Cháu ăn trước đi.

Mộ Gia Hạo nói chuyện như người lớn: "Chú ăn trước đi, làm trước thì phải ăn trước.

Mặc dù nói xong câu này, cậu bé vẫn bất giác nuốt nước miếng.

Trình Gia Dật có chút nhịn không được cười, chỉ có thể tăng tốc động tác trên tay, rất nhanh lại lột sạch cho cậu một miếng.

Mà Mộ Gia Hạo này lại trực tiếp đưa đến trong bát Mộ Yến Lê.

Mộ Yến Lệ cười vui mừng: "Bảo bối ăn trước đi.”
Mộ Gia Hạo lại kiên trì, Mộ Yến Lệ cũng không từ chối, trực tiếp đưa thịt tôm vào miệng.


Ngay sau đó, Trình Gia Dật hỏi: "Ai đã gửi bữa sáng cho cô vậy?”
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ nhất thời hoảng sợ, vừa mới đưa đến miệng thịt tôm, cảm thấy không đúng, thì vị cay trong nháy mắt sặc vào cổ họng, ba phút sau, Mộ Yến Lệ ho khan liên tục.

khiến cho Trình Gia Dật cũng sợ tới mức trợn tròn mắt, anh ta vội vàng rót cho Mộ Yến Lệ một ly nước: "Mau uống chút nước đi.” 
Mộ Yến Lệ cầm lấy ly nước, ực ực uống hơn nửa ly mới đỡ hơn.

Cô vỗ nhẹ ngực, đau vì họ, vẻ mặt oán hận nhìn Trình Gia Dật: "Không phải nói rồi sao? Gửi đến tất nhiên là người giao đồ ăn nhanh rồi!” Trình Gia Dật lạnh lùng liếc cô một cái: "Vậy cô nói cho tôi biết, đây không phải là đồ ăn trong cùng một quán, làm sao có thể đóng gói một cái túi đưa tới đây?”
Mộ Gia Hạo đang bận ăn tôm ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Mộ Yến Lệ.

Mộ Yến Lệ cùng lúc, cảm thấy toàn bộ trái tim mình đột nhiên trầm xuống, xong rồi! Cô liền biết, với sự thông minh của đàn anh, nhất định sẽ phát hiện manh mối, làm sao bây giờ?
Lời nói này dường như đã thuyết phục Trình Gia Dật, anh ta tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: "Cô còn không biết xấu hổ khi nói thế sao? Hôm qua Hoa Linh cùng Lâm Hà Vinh đều gọi điện thoại cho tôi nói muốn mời tôi ăn cơm, không muốn đi cũng không được, cô nói với bọn họ, tối mai, mấy người chúng ta đi ra ngoài tụ tập.

“Được, một lát nữa tôi sẽ gọi cho họ.”
Trái tim Mộ Yến Lệ được thả lỏng, cuối cùng cũng giấu trời qua biển.

Chẳng qua, lần này là chuyện giữa cô và Dung Tư Thành không giấu được Thẩm Hoa Linh..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK