Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mộ Yến Lê:""
Cô bất lực cười tiến về phía trước một bước, đem cái hộp xách kia mở ra, ở bên trong lấy ra một khung ảnh, đưa cho ông cụ Dung.

"Ông nội, cháu hy vọng sẽ ông không ghét nó, chúc ông sống lâu trăm tuổi, Phúc như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn!”
Ông cụ Dung vẻ mặt kinh ngạc nhận lấy, mọi người cũng nhao nhao tiến lên.

Trong lòng thật sự là có chút rung động, một cây bút ghi âm của cậu bé làm cho ông cụ Dung vui vẻ như vậy, thậm chí trong giây lát hạ bệ mấy chục vạn lễ vật của bọn họ, bọn họ ngược lại muốn nhìn xem người phụ nữ này tặng cái gì.

Trong khung ảnh có một nam một nữ, người đàn ông mặc quần áo giống như ngày hôm nay của ông ấy, mà người phụ nữ ngồi bên cạnh hào phóng, mặt mày dịu dàng, trên người cũng mặc một bộ quần áo giốngnhư người đàn ông, ngoại trừ xung quanh vật áo của người phụ nữ chính là hai con phượng hoàng, lần này nhìn giống như một đôi tình nhân với người đàn ông.


Mọi người tiến vào trong nháy mắt nghi hoặc rồi lại tập trung nhìn, đây không phải là ông cụ Dung cùng bà cụ Dung đã mất khi còn trẻ sao?
Cô đã gửi một bức ảnh của một cặp vợ chồng.

Sau đó từng người đấm ngực dừng chân, hối hận mình sao lại không nghĩ tới!
Mà Ông cụ Dung vẫn cúi đầu cầm album ảnh, bàn tay khô rất giống nhau vuốt ve người trong bức ảnh, tựa như tròn cả đời nguyện ý, đột nhiên một giọt nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống.

Ông ấy dường như bị giật mình, vội vàng lau bằng tay, như thể ông ấy lo lắng sẽ làm bẩn bức ảnh.

Khóe miệng Mộ Yến Lê giật giật hai cái.

Xong rồi!
Món quà của con trai cô đã làm cho ông ấy cười.

Sao cô lại làm cho ông ấy khóc?
Cô có chút bất an nhìn về phía Dung Tư Thành.

Dung Tư Thành cho cô một ánh mắt trấn an, anh biết ông nội anh khóc là vì cảm động.Ông nội anh khi còn trẻ ngang bướng, đừng nói là cùng bà nội mặc trang phục tình nhân, ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có, anh nghĩ ông ấy hắn là hối hận, con người chính là như vậy, luôn cho rằng ngày còn dài, đường còn xa, từ từ bước đi, cho rằng người đó có thể đi cùng cả đời cứ như vậy buông tay, quá nhiều tiếc nuối, cũng không thể bù đắp.


Hôm nay Yên Lệ xem như đã giúp ông ấy nhớ lại những tiếc nuối của mình, cho nên ông ấy rất là rung động.

Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, anh không ngờ Mộ Yến Lê muốn ảnh bà nội anh dùng để làm việc này, bộ quần áo của bà nội nhất định cũng là do cô tự tay thiết kế, nếu không cũng không chụp được bức ảnh như vậy.

Mỗi lần ở chung với hai mẹ con bọn họ, đều khiến cho hắn vừa cảm động vừa đau lòng, món quà thật sự không quá đắt tiền, nhưng lại in sâu vào lòng người.

Trong lòng ông cụ Dung một lúc lâu sau mới bắt đầu bình tĩnh lại, ông ấy ngước mắt lên, đôi mắt màu vàng sẫm như có cảm xúc gì đang dâng trào, lại bị ông ấy đè nén xuống.

"Bác sĩ Mộ, cảm ơn cháu, món quà này ông nội rất thích, cháu nhất định tốn không ít công sức phảikhông?"
Bác sĩ Mộ?
Lông mày Dung Tư Thành khẽ nhíu lại, xem ra ông nội không muốn tuyên bố giống anh.

Nghe ông cụ Dung nói thích, một tảng đá trong lòng Mô Yến Lê cuối cùng cũng buông xuống được, cười nói: "Không tốn công, ông nội thích là được rồi!”
Lúc này sắc mặt mọi người khác nhau, ai cũng không thể không thừa nhận, món quà bọn họ tặng quả thật không đáng giả, nhưng nó lại chạm đến trái tim ông ấy.

Vương Bích Hà híp mắt, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Cảnh Mai Chi, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được hỏi: "Cô không nói với người đàn ông kia sao?"
Cảnh Mai Chi bực bội nói: "Nói rồi, tôi cũng tự hỏi tại sao lại không tới đây?"
Vương Bích Hà suy nghĩ một chút: "Anh ta không có thiệp mời làm sao vào được?"
Cảnh Mai Chi đột nhiên nhận ra: "Ừ nhỉ, tôi đi ra ngoài xem một chút!”

Cô ta vừa định đi, lại bị Vương Bích Hà kéo lại: "Chờ đã, người ta cũng không sao, cô cho anh ta vàocó ích lợi gì?"
Cành Mai Chi kinh ngạc Vương Bích Hà cũng không có suy nghĩ gì, nhỏ giọng hỏi: "Chị còn có kế hoạch gì nữa?"
Vương Bích Hà nhìn về phía cô ta: "Chẳng lẽ những thứ này cô cũng không cân nhắc sao?"
Cành Mai Chi: "" “Tôi nghĩ rằng chỉ cần để cho anh ta nhìn thấy cô ta đến." Cái này cô ta đương nhiên là Mộ Yến Lê.

Vương Bích Hà từ từ nói: "Chuyện này có thể nói rõ vấn đề gì? Đừng nói, người ta vẫn là bác sĩ của ông cụ Dung, lại là người làm quần áo cho ông cụ Dung, tới đây sinh nhật ông ấy cũng không có gì quá đáng cả?"
Cảnh Mai Chi nhíu mày: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Vương Bích Hà nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực, chỉ nói: "Bây giờ cô còn có thể làm gì? Không thể để cho cô ta uống say, làm hai người bọn họ ở chung một phòng, phải không? Cô ta uống rượu tốt như vậy, lần này cứ như vậy đi, sau này lại tìm cơ hội."
Cảnh Mai Chi lại âm thầm bắt đầu mưu đồ, cô ta cảm thấy chọn ngày tốt chi bằng hôm nay! Uống rượu say? Sẽ ổn hơn nếu cho thêm một cái gì đó vào?
Lần trước ở tiệc rượu đã may mắn để cho cô chạythoát, lần này nhất định phải thành công
Nhiều người như vậy, cô nhất định không thể tránh né được, trước mặt nhiều người như vậy, để cho cô xấu xí cũng tốt
Nghĩ đến đây, khỏe môi Cảnh Mai Chi gợi lên một nụ cười xấu xa.

Vương Bích Hà thấy bộ dạng của cô ta liền biết, cô ta đã làm theo lời mình..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK