Sắc mặt của Mộ Yến Lệ tái nhợt, cô thật sự tức giận.
cô còn nghĩ rằng Mộ Ngọc Tú có thể thiết kế ra tác phẩm gì khác, hóa ra chính là sao chép mà không cần dùng một chút đầu óc sao?
Người mẫu cũng dừng bước và hoài nghi nhìn Mộ Yến
Lê.
Người dẫn chương trình không hiểu rõ chuyện gì cho nên cũng bước đến phía trước: “Cô Mộ, cô làm sao vậy?” “Đây là thiết kế của ai?” Mộ Yến Lệ tức giận nói.
Người dẫn chương trình sững sờ một chút: “Bốn mẫu thiết kế này đều là cô Mộ Ngọc Tú thiết kế.
Mộ Yến Lệ nói: “Gọi cô ta lên đây!”
Mộ Ngọc Tú ở sau hậu trường luôn chú ý đến tình hình trên sân khấu, cô ta không thể nào không lo lắng.
Cô ta luôn nghĩ rằng Mộ Yến Lệ là một thí sinh dự thi.
Cô ta còn nghĩ đến lúc Mộ Yến Lệ nói rằng thiết kế của cô là đạo nhái thì cô ta sẽ nói rằng cô đang cố ý cạnh tranh và vu khống cô ta, dù sao cô cũng không có bằng chứng, nhưng làm thế nào cô ta cũng không ngờ rằng Mộ Yến Lệ lại là giám khảo.
Cho đến khi nghe thấy người dẫn chương trình yêu cầu cô ta bước lên, cô ta mới biết chuyện gì nên tới cũng phải tới rồi.
Cô ta hít một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn Tần Ánh đang ở bên cạnh.
Tần Ánh lập tức hiểu ý, bước đến và đỡ cô ta đi lên trên sân khấu.
Cô ta bước đi khập khễnh, trên mặt vẫn còn dấu bàn tay, trên trán còn dán một tấm bằng vải.
Nếu bất luận là ai nhìn thấy, có lẽ cũng phải hỏi một câu.
Người dẫn chương trình hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Cô Mộ bị sao vậy?”
Mộ Ngọc Tú mỉm cười gật đầu với người dẫn chương trình: “Tôi không sao đâu.
Sau đó, cô ta cúi đầu chào mọi người đang ngồi ở trước mặt, cuối cùng cô ta mới nhìn về phía Mộ Yên Lệ và hét lên một cách đáng thương: “Chị à, chị để em tham gia cuộc thi xong rồi có chuyện gì thì trở về nhà chúng ta hãy nói, được không chị?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Lúc này còn phải quay về rồi nói chuyện sao? Khi ăn cắp bản phác thảo thiết kế của tôi, tại sao cô không chào hỏi tôi một tiếng vậy?”
Vừa nói dứt lời, cả hội trường đều xôn xao.
Mọi người còn chưa tiếp thu được, còn nghĩ rằng khi em gái tham gia cuộc thi và chị gái làm ban giám khảo, như vậy liệu có công bằng không.
Nhưng ngay lúc này, chị gái lại tiết lộ tại chỗ rằng em gái mình đạo nhái tác phẩm của mình.
Ha ha!
Tin tức này thật sự sốc.
Bên phía nhà tài trợ cũng có người thì thầm thảo luận: “Thật là thú vị, thí sinh dự thi lại ăn cắp thiết kế của giám khảo cuộc thi sao?” “Không thể nào! Tại sao lại có người làm như vậy mà không sợ chứ?” “Vậy không thể là giám khảo nói dối chứ?” “Cô không cảm thấy vết thương trên người nhà thiết kế đó rất kỳ lạ sao? Tôi thấy chuyện này còn có ẩn khúc gì khác rồi?”
Âm thanh mọi người thảo luận không nhỏ, Dung Tư
Thành có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh quay đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó nhàn nhạt nói: “Chính là cô ta đạo nhái!” Bọn họ trố mắt nhìn nhau, bởi vì Dung Tư Thành nói chuyện cùng với bọn họ.
Bình thường thì không có quan hệ gì, bây giờ có sẵn đề tài ở trước mặt thì người ta lập tức tiếp cận một cách khéo léo.
“Tổng giám đốc Dung biết nội tình trong đó sao?” “Tôi đã nhìn thấy thiết kế này từ lâu lắm rồi.” Dung Tư Thành nói.
Tô Kiệm khẽ nhíu mày, xem ra giám đốc của anh ta đổi với cô Mộ này không bình thường.
Vậy mà đã không thể chịu đựng được vì một vài câu bình luận của người bên cạnh, trước kia từ khi nào đã buôn chuyện như vậy.
Dưới sân khấu vô cùng sôi nổi, tình thế trên sân khấu cũng vì thế mà căng thẳng.
“Chị
Mộ Ngọc Tú ngừng lại, nước mắt của cô ta rơi xuống, trông rất đáng thương: “Chị đừng nghĩ đủ cách để ngăn cản em nữa, vì cuộc thi này mà em đã bận rộn từ tháng chín đến hôm nay.
Nhiều năm như vậy, chị nói gì em cũng nghe theo, bây giờ chị hãy cho phép em thi đấu đi chị”
Mộ Yến Lệ chỉ vào mấy người mẫu và chế nhạo: "Cô có chắc vì những thiết kế này mà cô bận rộn từ tháng chín đến hôm nay không?”
Mộ Ngọc Tú gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhân viên ở phòng làm việc của em có thể làm chứng cho em.
Còn những giám khảo của cuộc thi này, họ đã chọn ra em trong hơn hàng nghìn tác phẩm!”
Đám đông khán giả lại bắt đầu thảo luận: “Tại sao Mộ Yến Lệ lại không cho Mộ Ngọc Tú thi đấu?” “Sợ đe dọa đến địa vị của mình.” “Vậy rốt cuộc lai lịch của Mộ Yến Lệ này là gì? Tôi chưa bao giờ nghe qua!” “Tôi cũng chưa nghe qua, tôi đoán là không cạnh tranh nổi nữa nên mới nhờ vậy để lộ diện” “Tôi nhớ khi bắt đầu quảng bá cuộc thi này, không nói rằng có thể mời đến bậc thầy thiết kế quốc tế Angel sao?” phải “Ai biết được chứ, không chừng là một mánh khỏe quảng cáo thôi!”
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Ngọc Tú, trên môi cô nở một nụ cười xấu xa và chậm rãi ngồi xuống: “Được rồi, vậy cô hãy nói cho tôi nghe về lý tưởng và nguồn cảm hứng thiết kế của cô, cũng như ý định thiết kế ban đầu của tác phẩm này!”
Nhìn thấy Mộ Yến Lệ ngồi xuống, trong lòng Mộ Ngọc Tú hơi thoải mái.
Về phần ứng phó với những vấn đề này, cô ta đã sớm chuẩn bị xong xuôi.
Cô ta chỉ vào tác phẩm trên người của người mẫu và giới thiệu: “Mai, Lan, Trúc, Cúc được mọi người gọi là tứ quý, chúng luôn là biểu tượng cho tình cảm và khát vọng của con người nước ta, nó thể hiện sự say mê của người dân trong nước qua các thời đại.
Hoa Mai thanh cao, kiêu hãnh và nở rộ vào mùa xuân.
Hoa lan thanh lịch, tao nhã và quý phái.
Trúc khiêm tốn lễ độ, lại kiên cường và bền bĩ.
Hoa cúc là loài hoa lạnh lùng, thuần khiết, giản dị và tao nhã.
Tất cả đều kiêu hãnh giống nhau và được người đời yêu thích, tôi cũng muốn mượn biểu tượng này để thể hiện tấm lòng tôn trọng của riêng cá nhân.”
Mộ Yến Lệ gật đầu cười nói: “Công tác chuẩn bị làm cũng rất tốt, ý tưởng thiết kế này cũng tìm kiếm trên Google không ít ấy nhỉ?” Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРP.cом
Mộ Ngọc Tú nhìn cô như vậy, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ trong khỏe mắt muốn rơi nhưng không rơi được, cô ta lại nói với vẻ đáng thương: “Chị à, em biết rằng chị chưa bao giờ thích em cạnh tranh với chị, nhưng em cũng thích thiết kế.
Đây là lần cuối cùng được không chị?"
Trong lòng Mộ Yến Lệ tràn đầy tức giận, nhưng vẻ mặt của cô lại rất bình tĩnh, cô ta giả vờ và biết diễn xuất hơn cô tưởng.
“Lần cuối cùng đạo nhái đúng không?”
Mộ Ngọc Tú giả vờ kích động, sau đó nước mắt thi nhau rơi xuống: “Em không có đạo nhái, đây đều là những thiết kế của riêng em.
Chị không thích em cũng không sao, nhưng chị không thể vu khống cho em!
Mộ Yến Lệ cười nhạt: “Thật ra cô muốn dùng thì nói với tôi một tiếng là được, cô không cần diễn một tuồng kịch đau khổ như vậy đâu.
Trước mặt mọi người thì khóc thật đáng thương, sau lưng lại dùng thủ đoạn sao chép đạo nhái, thật thật không biết xấu hổ chút nào.” “Chị, em không có làm như vậy, rõ ràng là chị...!Mộ Ngọc Tú đang nói thì lén nháy mắt với Tần Ánh.
Tần Ánh lập tức hiểu ý, cô ta lên tiếng nói: "Người dẫn chương trình, tôi có một đoạn ghi âm, không biết rằng có thể mở lên để nghe hay không?” Mộ Ngọc Tú giả vờ dừng lại: “Tần Ánh đừng mở.
Tần Ánh cũng giả bộ nói: "Chị à, em không thể để những sáng tác cực khổ của chị bị người khác nói là đạo nhái được, em phải cho mọi người biết sự thật!” Người dẫn chương trình hỏi ý kiến của đạo diễn một chút, sau đó nói: “Có thể!”
Tần Ánh bấm điện thoại và mở đoạn ghi âm, bên trong truyền đến một cuộc cãi vã giữa Mộ Yến Lệ và Mộ Ngọc Tú ở phòng khách...
Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Mộ Yến Lệ vì chuyện riêng tư mà vừa đánh người vừa đe dọa.
Họ nhìn Mộ Ngọc Tú đang khóc như mưa, cũng nhìn thấy Mộ Yến Lệ vênh váo tự đắc.
Ấn tượng ban đầu về hai người không thể không đối lập nhau.
“Giám khảo này thật sự khinh người quá đáng đúng không?” “Vì lo lắng em gái sẽ cạnh tranh với mình nên không cho người ta tham gia sao?" “Thảo nào Mộ Ngọc Tú bị thương khắp người vậy.” “Trong đoạn ghi âm có nghe một câu là “Một mình tôi có thể giải quyết cô.
Không phải rõ ràng muốn lợi dụng quyền giám khảo, muốn người khác thân bại danh liệt sao?” “Đúng vậy, thật sự quá tàn nhẫn, mà còn là chị gái nữa chứ!”
Mộ Ngọc Tú nghe mọi người thảo luận ồn ào, trong lòng cô ta vô cùng vui mừng.
Thậm chí cô ta còn nhìn Mộ Yến Lệ với ánh mắt có chút khiêu khích, ăn cắp thiết kế của cô thì thế nào?
Cô có thủ đoạn gì không?
Không phải người cầm ăn hoàng liên có khổ tự mình nuốt hay sao! Không những không thể vạch trần được cô ta, mà còn bị mang tiếng công tư không phân mình và vu khống cho cô em gái này!.
Danh Sách Chương: