Trương Linh Đan nhún vai, nhìn Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh đang ngồi đối diện, ngượng ngùng đáp: "Anh đừng có làm loạn, có người ngoài đang ở đây mà!" Lâm Hà Vinh không quan tâm: "Họ không phải là người ngoài, họ đều là những người anh em sống chết cùng với anh, quan trọng giống như em vậy."
Thẩm Hoa Linh cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, giống như bị nhét một cục bông vào đó.
Cô ấy hít sâu mấy hơi, dường như cũng muốn tránh đi một chút.
"Yến Lê, nhà cậu có rượu không?" Mộ Yến Lệ liếc mắt nhìn, biết tâm tình cô ấy không tốt nên nói: "Có! Bia thì chỉ có một chai nhưng có rượu trắng.
Thẩm Hoa Linh nói: "Cũng được!"
Mộ Yến Lệ đứng dậy và nhanh chóng lấy một bình rượu trắng trong tủ rượu, rót cho mỗi người một ít.
Cô ấy nhìn Trương Linh Đan: "Hay là cô uống bia?" "Chị Yến Lệ, tôi thật sự không uống được, một chút cũng không uống được.
Trương Linh Đan nói rồi nhìn Lâm Hà Vinh, chỉ là âm thầm gào thét với Lâm Hà Vinh.
Lâm Hà Vinh phản ứng ngay lập tức: "Yến Lệ, đừng để cô ấy uống, tôi sẽ uống thay cô ấy!"
Mộ Yến Lệ cũng không kìm nổi lòng, thở dài: "Được." Thẩm Hoa Linh nhìn Trương Linh Đan và nói: "Chúng tôi thực sự muốn uống với cô, nhưng nếu cô không uống thì để Lâm Hà Vinh uống thay cho cô."
Vừa nói, vừa uống một hớp rượu lớn, sau đó ra vẻ bình thường nhìn Lâm Hà Vinh và cười nói: "Đừng quên uống phần của chính mình!"
Lâm Hà Vinh ngay lập tức trả lời: "Đó là đương nhiên, tôi sơ cô à?"
Nói rồi uống hai ngụm lớn, một nửa cốc rượu trắng đã xuống bụng.
Chưa kịp ăn đã nghe thấy lời của Thẩm Hoa Linh: "Yến
Lệ, cậu không uống rượu với người bạn mới à?"
Mộ Yến Lệ biết Thẩm Hoa Linh chỉ muốn dùng rượu để trút nỗi buồn, không muốn cô ấy khiến bản thân mình trở nên thảm hại như vậy, nhưng không đành lòng để cô ấy đối mặt với tình cảnh hiện tại.
Là chủ nhà, cho dù cô ghét người phụ nữ trước mặt nhiều đến mức nào nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt, cô nâng cốc lên: "Nào, lần đầu gặp mặt thế nào cũng nên uống một lỵ, cốc này tôi kính hai người.
Cô Trương không uống được rượu thì uống nước ngọt nhé!" “Được rồi chị Yến Lê, chị cứ gọi em Linh Đan là được rồi." Trương Linh Đan nói rồi nâng cốc trong tay lên.
Thẩm Hoa Linh cũng nâng ly: "Tôi cũng mời hai người một ly!” Cô ấy vừa uống vừa nói.
Lâm Hà Vinh uống cạn rượu ly rượu trong tay, nhìn Thẩm Hoa Linh nói: “Bản thân muốn uống rượu lại còn tìm một cái cớ, lúc nữa uống say rồi ai cõng cô về
Thẩm Hoa Linh cười nói: "Cậu đừng nói nhảm, cậu cống tôi khi nào? Câu này khiến bạn gái cậu hiểu lầm thì không hay đâu."
Mộ Yến Lệ bất lực thở dài trong lòng, xem ra cô ấy bề ngoài cười không kẽ hở, trong lòng hẳn là đang rỉ máu nhỉ? Lâm Hà Vinh vô tâm nói: "Này, cô không thừa nhận sao? Lần trước bị tên cặn bã kia lừa gạt, cô đã say mèm không phải là tôi cõng cô về hay sao?" “Là chị đây đá anh ta được không?” Thẩm Hoa Linh nói.
“Vậy cô nói có chuyện đó hay không?” Lâm Hà Vinh thờ ơ nói.
"Tôi không nhớ."
Lâm Hà Vinh nhìn Mộ Yến Lệ: "Yến Lệ, cô nói đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mộ Yến Lệ cười nhẹ: "Được rồi hai người, trước mặt bạn gái cậu nói vấn đề này không sợ bạn gái cậu ghen à?"
Trương Linh Đan lập tức hào phóng xua tay: "Không sao, không sao, biết các người đều là bạn thân nhất của anh ấy."
Một bữa cơm ăn mất hai tiếng, không có gì khác ngoài chuyện uống rượu.
Cả ba người uống hết hai chai rượu, có thể tưởng tượng rằng tửu lượng của Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh tốt đến mức nào?
Thẩm Hoa Linh nằm bất động trên bàn.
Mặc dù Lâm Hà Vinh uống số lượng dành cho hai người, nhưng tửu lượng của anh ta tốt hơn Thẩm Hoa Linh một chút, nên có vẻ không sao mà còn đứng dậy nói lời từ biệt.
"Tôi đi đây, Mộ Yến Lệ cô chăm sóc Thẩm Hoa Linh đi, trông chừng đừng để cô ấy ngủ như chết đấy!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh: "Cậu tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi."
Lâm Hà Vinh cười nhìn Trương Linh Đan nói: "Không sao, còn có Linh Đan ở đây, không sợ"
Nói xong, anh ta choàng tay qua vai Trương Linh Đan rồi lắc lư bước ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Mộ Yến Lệ cảm thấy như được giải phóng, có lẽ cô không nên gọi cuộc điện thoại này.
Bây giờ nó trở thành như thế này.
Cô đi về phía bàn ăn: "Hoa Linh? Cậu sao rồi? Say thật rồi sao?" "Bọn họ đi rồi à?"
Thẩm Hoa Linh có vẻ khá say, má cô ấy đỏ bừng, nhưng vẫn có vẻ tỉnh táo đôi chút.
"Một người bạn gái mới gặp cậu ta mười ngày, ở trong lòng cậu ta quan trọng như chúng ta sao? Yến Lệ, xem ra địa vị của cậu bị hạ xuống rất nhanh nha!"
Mộ Yến Lệ cảm thấy khó chịu ôm lấy cô ấy: "Bữa cơm hôm nay biểu hiện của cậu tương đối tốt, không có mất mặt.
Bây giờ không có người ngoài, có thể khóc rồi!"
Thẩm Hoa Linh cười, những giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, cô ấy nâng mu bàn tay lên lau đi: "Khóc cái gì chứ, đây là chuyện tốt mà tớ khóc làm cái gì!"
Tuy là nói như vậy nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào ra, khoé môi cũng quật cường cổ nở nụ cười
Mộ Yến Lê đứng bên cạnh thì thào: "Hoa Linh đừng như vậy, khó chịu thì khóc đi!"
Thẩm Hoa Linh mếu miệng, đột ngột ôm lấy cô và kìm nén, im lặng mà khóc.
Mộ Yến Lệ không biết làm sao để an ủi, nên chỉ có thể vuốt tóc cô ấy.
Từ trong vòng tay cô, âm thanh rầu rĩ của Thẩm Hoa Linh phát ra: "Tớ quen biết cậu ta cũng sắp bảy năm rồi, bảy năm! Chúng tớ đã từng uống say, cùng nhau phát điên.
Khi cậu ta bị thương rồi nằm viện, cậu ta hôn mê ba ngày ba đêm, tớ ba ngày ba đêm cũng không chợp mắt.
Tại sao, tại sao cậu ta luôn xem nhẹ sự có mặt của tớ chứ?" Cập nhật nhanh nhất t*rên ТгцyeлАРР.cом
Mộ Yến Lệ âm thầm thở dài, tình cảm là như vậy ai cũng không biết là vì sao.
Hai người mà mọi người luôn nghĩ rằng sẽ ở bên nhau, nhưng họ lại chia tay nhau do hiểu lầm! "Nếu cậu đã thích như vậy thì trực tiếp tỏ tình đi!"
Thẩm Hoa Linh đã khóc và nói: "Cậu ta không thích tớ, chính là lần đó cậu ta cũng tớ sau lưng, tớ đã nói với anh ta rồi.
Đó là lúc cậu ta vừa chia tay bạn gái, tớ cũng đá luôn người bạn trai giả tạo của tớ.
Tớ mời cậu ta uống rượu rồi nói với cậu ta, “cậu xem chúng ta đều là những người lạc lõng, hay là chúng ta đến với nhau đi!” Cậu ta nói, cậu ta chỉ xem tớ là anh em, bảo tớ đừng đâm đầu vào cậu ta nữa! Còn nói tớ chỉ là người phù hợp làm anh không hợp nói chuyện yêu đương, Yến Lệ, tớ còn phải nói thế nào với cậu ta? Mặt tớ không có dày đến mức đẩy
Mộ Yến Lệ lại thở dài: "Được rồi, trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, chúng ta thích một người khác."
Thẩm Hoa Linh giở giọng trẻ con: "Nhưng tớ thích cậu ta, thích cũng được bảy năm rồi! Cậu nói xem người phụ nữ đó có gì tốt? Anh này anh nọ cũng không thấy buồn nên sao."
Mộ Yến Lệ thuận theo nói: "Không có gì hay ho, ngoại hình trung bình, không cao, đạo đức giả, làm màu! Làm gì đáng yêu, làm cơm ngon, lại còn xinh đẹp nỗ lực nghiêm túc chung tình như Hoa Linh nhà chúng ta! Mọi mặt cậu đều đè bẹp cái người Trương Linh Đan đó!" "Lâm Hà Vinh là một tên đại ngốc." "Ừ, quan trọng là bị mù!" "Cậu ta có cái gì tốt chứ? Cũng bình thường mà thôi." "Ừ, không có cái gì tốt, suốt ngày chỉ biết chơi game, đổi trắng thay đen.
Quan trọng nhất là hay soi mói, ngày ngày đến nhà cậu ăn trực."
Nghe được lời nói của Mộ Yến Lệ, Thẩm Hoa Linh càng khóc dữ dội hơn: "Yến Lệ, tớ phải làm thế nào?"
Mộ Yến Lệ ôm lấy cô ấy, nhẹ vỗ về: "Đừng lo lắng, chúng ta đi tìm một người đàn ông biết trân trọng cậu để Lâm Hà Vinh hối hận cả đời!"
Thẩm Hoa Linh gật đầu quyết liệt.
"Cậu lên phòng ngủ chút đi!” Mộ Yến Lệ hỏi.
Thẩm Hoa Linh cong môi nói: "Ngày mai cậu hãy mời Dung Tư Thành, hôm nay tớ thực sự không có tâm trạng để dạy cậu." "Được."
Mộ Yến Lệ nói đưa cô ấy vào phòng cho khách: "Hãy ngủ một lúc đi."
Thẩm Hoa Linh gật đầu.
Mộ Yến Lệ đóng cửa và đi ra, cảm thấy khó chịu thay cô ấy.
Nhưng không mời Dung Tư Thành bữa cơm làm sao được? Buổi sáng đã nói xong xuôi rồi mà Cô dứt khoát dựa vào trí nhớ của bản thân để bắt đầu chuẩn bị..
Danh Sách Chương: