Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 297: Tôi đã không còn là tôi của năm đó
Mộ Yến lệ bỗng nhiên có chút hiểu ra thù hận của Dung Tư Thành, một người cha vô trách nhiệm, lại thiết kế người mẹ ngậm đắng nuốt cay, đặt địa vị vào anh cũng sẽ lựa chọn trả thù.


Cô nghi hoặc nhìn về phía anh: "Vào lúc đẩy Phan Tố Trinh và Dung Bạc Nam chắc rất phòng bị anh? Anh làm sao để tồn tại được? Lại có thể âm thầm giúp mẹ anh và Tề Vấn Tiêu?"
Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhìn về phía Dung Tư Thành: "Tề Vấn Tiêu nói sẽ không phải là sự thật chứ?"
Cô không phải không tin tưởng Dung Tư Thành, mà trạng thái hôm nay của Dung Tư Thành, rõ ràng là rất hối hận và tự trách nếu như chuyện này không có liên quan đến anh, anh sẽ không có thái độ này!
Dung Tư Thành ngước mắt nhìn một cái: "Em tại sao cũng cho rằng như như vậy”
Mộ Yến Lệ vội vàng giải thích: "Tôi biết không phải là anh, nhưng trạng thái của anh khiến tôi cảm thấy chuyện này cũng có liên quan đến anh?"
Dung Tư Thành nói ra: "Đúng! Mẹ tôi rời khỏi nhà họ Dung xảy ra tai nạn xe, tôi chính là khi bọn họ đi rồi, bắt đầu âm thầm bồi dưỡng người của mình, tôi không có tiền nhưng lúc đó ông nội thương tôi, tiền tiêu vặt của tôi rất nhiều.


Phạm Thạch chính là người đầu tiên lúc đó tôi đào tạo, khi tuyển bảo vệ anh ta bị quét sạch nhưng tôi nhìn thấy ông ta có mấy lần tìm anh ta, không phải cho tôi, tôi ở nhà họ Dung có ông nội bảo vệ, Dung Bạc Nam và Phan Tổ Trinh cho dù có muốn táo bạo cũng không làm gì được tôi, cho nên tôi phải anh ta âm thầm đi bảo vệ mẹ tôi và Vấn Tiêu.

Anh ta cũng tận tâm bảo vệ mẹ tôi hơn ba tháng, giải quyết các chuyện phiền phức lớn nhỏ, một ngày kia bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh ta, nói là anh ta lái xe không cẩn thận đâm trung vào xe của mẹ tôi ngồi, mẹ tôi đang ở bệnh viện cấp cứu.

Nói đến đây, Dung Tư Thành thở phào nói: "Vẫn là tuổi trẻ không có kinh nghiệm gì, không có nghĩ sâu xa được, sau này lớn lên tôi mới rất nhiều chuyện xảy ra quá ngẫu nhiên rồi, Phạm Thạch là người của tôi nhưng lại đâm mẹ tôi, mục đích trực quan nhất chính là gây chia rẽ anh em phản bội, tôi cũng có thể nhìn thấy cho dù hôm nay Vấn Tiêu vẫn là sẽ tin, mục đích thứ hai chính là diệt trừ đi mẹ tôi để tránh hậu họa, thứ ba không có mẹ tôi Vấn Tiêu cũng coi như xong.

Nhưng lúc đó tôi không hề nghĩ được nhiều, Phạm Thạch quỳ trên đất xin tha, tôi cũng chỉ trừng trị anh ta một trận, sau đó đưa vào cục cảnh sát đợi tôi nghĩ thông suốt thì anh ta cũng biết mất, nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn tìm kiếm anh ta, tôi rất tự trách mình, tại sao lúc đâu không nhìn ra thủ đoạn của bọn họ"
Mộ Yến Lệ mặt cũng đầy căm ghét, an ủi: "Một là anh còn trẻ chưa va chạm nhiều, thêm nữa người bình thường ai cũng không nghĩ tới bọn học có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy! Nhưng người anh vẫn luôn tìm kiếm bỗng nhiên xuất hiện, anh không cảm thấy bất thường sao?"

Dung Tư Thành nói: "Ừm, bọn họ là cố ý gây chia rẽ quan hệ của tôi và Vấn Tiêu, đại khái là nhìn ra tôi và Vấn Tiêu qua lại gần nhau, cho nên mới thả người đàn ông này ra để gây rối."
Mộ Yến Lệ hỏi: "Là Phan Tố Trinh và cha anh sao?"
Dung Tư Thành một mặt nham hiểm: "Ngoài bọn họ ra thì còn có thể là ai?"
Mộ Yến Lệ mặt đầy vẻ lo lắng: "Nhưng bây giờ anh làm sao giải thích với Tề Vấn tiêu? Dù sao Phạm Thạc thực sự là người của anh, anh nói tôi đều có thể nhưng Tề Vấn Tiêu chưa chắc!"
Dung Tư Thành bàn tay nắm chặt vào nhau, các ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay của cô, khẽ nói: "Bọn họ thả Phạm Thạch ra, đoán không chừng Vấn Tiêu và tôi sẽ giống như năm đó trở thành thù, nhưng bọn họ quên rồi, tôi đã không còn là tôi của năm đó nữa, nếu như không phải nể mặt ông nội, có thể bọn tôi sớm đã trở mặt, bây giờ tôi chỉ muốn để ông nội an tâm mấy năm cuối cùng của tôi, nợ của bọn họ, tôi sớm muộn sẽ tính với bọn họ, hơn nữa tôi còn có đủ lý do để Vấn Tiêu tin lời của tôi".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK