Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mộ Yến Lệ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cô thực sự muốn chia tay với Phan Văn Huy sao? Nếu anh ta không đồng ý, cố tình đổi trắng thay đen thì cô phải làm sao?”
Lâm Khinh Châu hừm một tiếng: “Cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không ở bên cạnh loại người cặn bã như anh ta."
Mộ Yến Lệ nói: “Vậy tôi gửi thứ này cho cô, có lẽ cô có thể sử dụng đến
Sau đó, cô đã gửi đoạn video của Phan Văn Huy và Mộ Ngọc Tú ôm hôn nhau tại sân bay vào ngày hôm đó qua.
Lâm Khinh Châu thắc mắc: “Đây là cái gì vậy?”
Sau đó, cô ta bấm mở ra xem.

Sau khi xem hết cả đoạn video này thì cô ta rõ ràng cảm nhận được máu của mình đang chảy ngược, cả người như thể đang ở trong hồ băng vậy, bất thình lình cảm thấy rùng mình và có một cảm giác buồn nôn dâng lên.

“Đây, đây là chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Mộ Yến Lệ nói: "Là ngày chúng ta gặp nhau vào lúc mua xe, tôi đến sân bay đón người.

Anh ta nói đi công tác nhưng thực ra là đang cùng Mộ Ngọc Tú diễn vừa đi công tác về, tôi đã tình cờ nhìn thấy họ ở trước cửa nhà vệ sinh.
Lâm Khinh Châu cúi đầu, giống như sắp khóc vậy, Mộ

Yến Lệ lập tức có chút luống cuống: “Này, đừng khóc chứ, loại cặn bã như vậy cũng không đáng để cô vì anh ta rơi lệ!” “Tôi mới không khóc vì anh ta đấy, chỉ là tôi thương xót bản thân tôi.

Tôi đúng là khờ khạo mà, hết lần này đến lần khác tin vào những lời đường mật của người đàn ông đó.

Lâm Khinh Châu nói.
Mộ Yến Lệ đưa tay ra khoác lấy vai của cô ta: “Được rồi, không ai là hoàn hảo cả, tôi cho cô xem không phải muốn làm cô buồn, mà là để cho cô và người nhà của cô nhận rõ bộ mặt thật của anh ta.

Những lời nói đường mật thực sự có thể kích thích dây thần kinh thích nghe lời ngon ngọt, nhưng chúng ta suy cho cùng vẫn là con người, không thể nào mãi lừa mình dối người được.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này không mắc phải sai lầm tương tự là được rồi.”
Lâm Khinh Châu lau nước mắt và đưa tay ra ôm lấy Mộ Yến Lệ: “Yến Lệ, cám ơn cô.
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Không có gì, đi về đi!” Sau khi hai người tách ra thì Mộ Yến Lệ cũng bước ra ngoài, Dung Tư Thành vẫn đang đợi cô ở trong xe.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, liền bước nhanh về phía chiếc xe.
Hôm nay Dung Tư Thành tự lái xe, Mộ Yến Lệ do dự một hồi rồi vẫn bước lên chỗ ghế phụ: “Ngài Dung.

Dung Tư Thành đáp lời: “Cô và cô ta quen biết từ lúc nào vậy?” Mộ Yến Lệ bật cười: “Vào sáng nay đẩy, lúc tôi đến thì tình cờ gặp phải cô ta đang cãi nhau với Phan Văn Huy ở sảnh lớn.

Phan Văn Huy sống chết cũng không chịu thừa nhận anh ta đã cắm sừng, mà còn ra tay đánh cô ta, nên tôi nhân tiện đã giúp đỡ cô ta!”
Dung Tư Thành dở khóc dở cười: “Ý của cô là đến trễ không phải vì kẹt xe mà là vì giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay cứu giúp sao?”
Mộ Yến Lệ có chút đắc ý vênh váo mà quên mất chuyện này, cô nhìn anh cười mỉa nói: “Cảnh tượng lúc đó, nếu anh thấy được thì anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ đấy.”
Dung Tư Thành liếc cô một cái: “Tôi không có thói quen nhúng tay vào chuyện gia đình của người ta.”
Mộ Yến Lệ bị anh tức đến nghẹn lời: “Nếu chỉ là hai vợ chồng trẻ cãi nhau thì tôi cũng có thể khuyên hoà giải chứ không khuyên chia tay, nhưng chuyện này đã liên quan đến vấn đề giới hạn đạo đức.

Cái tên đàn ông cắm sừng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đánh người vợ chưa cưới của mình, bây giờ vẫn còn chưa kết hôn mà đã như vậy rồi, sau này kết hôn rồi còn không chắc sẽ như thế nào đấy.

Tôi chỉ là giúp cô ta sớm nhận rõ phẩm chất của tên cặn bã đó thôi.
Cô có chút kích động và tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.
Dung Tư Thành nhìn cô và khẽ ngạc nhiên: “Tôi chỉ là phân tích theo lý trí, chỉ với vài câu cãi nhau ở sảnh thì thực sự không đủ để phán đoán ai đúng ai sai.
Mộ Yến Lệ nhìn anh: “Lý trí? Phụ nữ chúng tôi dùng giác quan thứ sáu cũng có thể phán đoán được ai đúng ai sai.


Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy cái tên đàn ông cặn bã đó ôm hôn với Mộ Ngọc Tú, là bọn họ không có giới hạn đạo đức, là bọn họ sai, dựa vào cái gì mà muốn Lâm Khinh Châu nuốt trôi nỗi uất ức này chứ?"
Dung Tư Thành có chút ngạc nhiên nhìn cô, chả trách sao cô lại kích động như vậy, hoá ra là có liên quan đến Mộ Ngọc Tú.
Anh thoả hiệp nói: “Được, cô làm đúng lắm!”
Một câu nói hời hợt của anh cũng đã khiến cho Mộ Yến Lệ hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vì sao cô lại kích động như vậy chứ?
Là vì cô đã liên tưởng đến chính mình.
Vào đêm hôm đó của bảy năm trước, cô cũng giống như Lâm Khinh Châu vậy, đều bị đàn ông cặn bã cắm sừng.

Chẳng qua là Lâm Khinh Châu đã sử dụng phương pháp la lối khóc lóc để chất vấn, còn cô thì ăn miếng trả miếng!
Nhưng phương pháp của Lâm Khinh Châu, chẳng phải vẫn không cứu vãn được gì sao? Thay vào đó còn khó chịu nhiều hơn.
Đối với đàn ông cặn bã như vậy thì nên để anh ta cút càng xa càng tốt.

“Xin lỗi, tôi đã quá kích động rồi.”
Dung Tư Thành nhìn cô cười nói: “Không sao.

Nhưng trong lòng anh lại thắc mắc, tại sao cô lại kích động như vậy.
Trong xe nhất thời chìm vào sự tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Mộ Yến Lệ mới nói: “Hôm nay đã khiến anh khó xử rồi, thực ra tôi cũng không sao.

Chuyện đã qua rồi thì thôi đi, không cần thiết vì tôi mà đắc tội với bạn của anh"
Dung Tư Thành nói: “Là tôi xin lỗi, đều là do tôi đem đến rắc rối cho cô, tôi nên cho cô một lời giải thích."
Mộ Yến Lệ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng không thể nói như vậy, bọn họ cũng không phải là trẻ con, làm sai còn muốn tìm người chịu lỗi.

Người trưởng thành hiện nay, đến cha mẹ cũng không cần thiết phải chịu trách nhiệm thì huống chi các anh chỉ là bạn bè!” Ủ*ng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Dung Tư Thành nhìn cô, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu rọi lên khuôn mặt của cô, khiến cho cả người của cô đều mang theo một loại ánh sáng.

Làn da mịn màng đến mức không thể nhìn thấy một cái lỗ chân lông, giống như là một sinh viên còn đang đi học.
Nhưng đâu nào biết được, cô đã là người mẹ của một đứa trẻ sắp lên bảy rồi!
Tâm tư mềm nhũn lạ kỳ, cô rất xinh đẹp, cũng rất hiểu chuyện, biết tiến lui và đôi khi còn có phần hài hước.
Anh nhìn có chút lâu, có chút thần thờ...

Lâu đến mức khiến cho Mộ Yến Lệ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh không nhìn đường mà cứ mãi nhìn cô là có ý gì?
Cô họ nhẹ một tiếng, tỏ ý bảo anh nên định thần lại, cổ ý tìm chủ đề: “Anh nói anh tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
Dung Tư Thành dường như cũng vừa mới nhớ ra, vươn tay lên lấy ra một chiếc chìa khoá từ hộp đựng đồ ở phía trước xe và đưa cho cô.

“Nhà của cô đã có quá nhiều người biết đến rồi, không an toàn.

Tôi đã giúp cô tìm một căn nhà mới, ở bán đảo Hà Liên”
Mộ Yến Lệ từ chối theo bản năng: “Không cần, không sao đâu.”
Dung Tư Thành nghiêm mặt nói: “Cầm lấy đi, cũng sẽ có người làm việc không qua suy nghĩ.

Hôm đó cũng may thằng bé không có ở nhà, nếu không thì cũng không biết sẽ như thế nào nữa.

Cô cũng phải suy nghĩ cho con mình, bán đảo Hà Liên cũng không xa trường học và studio của cô, hơn nữa cùng một chung cư với Lâm Hà Vinh, như vậy các người cũng có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau.
Mộ Yến Lệ cám ơn sự cẩn thận của Dung Tư Thành, mặc dù cô không ở trong nước nhưng cô cũng từng nghe Lâm Hà Vinh nói rằng bán đảo Hà Liên là khu vực vô giá, hoàn toàn không có nhà dư, nếu không thì anh ta cũng sẽ không sắp xếp cho cô ở chung cư Đa Nguyên.
Mà Dung Tư Thành lại lợi hại như vậy, cũng chỉ mới hai ngày kể từ hôm xảy ra chuyện mà anh đã sắp xếp ổn thoả rồi.

“Vậy thì cảm ơn anh, bao nhiêu tiền tôi trả lại cho anh.
Dung Tư Thành nói: “Không cần, xem như là tôi trả phí chữa bệnh cho cô!”
Mộ Yến Lệ có chút bất lực mỉm cười: “Thực sự chân thành cám ơn vị khách hàng đầu tiên chính là ông nội của anh kể từ khi tôi về nước phục vụ, thoáng cái đã giải quyết vấn đề ấm no của tôi trong nửa đời sau!”
Dung Tư Thành cười và nói: “Mau chóng tìm công ty chuyển nhà và dọn qua đi!”
Mộ Yến Lệ nói: “Được, vậy ngài Dung cho tôi xuống đi, tôi phải đi đón nhóc con trước.

Dung Tư Thành vừa định nói để anh đưa cô thì điện thoại của Mộ Yến Lệ vang lên..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK