**********
Chương 207: Mộ Yến Lệ cô ta hãm hai tôi
Cảnh Mai Chi đột nhiên xông ra, hơn nữa cái bộ dạng thảm hại đó của cô ta, làm cho Mộ Yến Lệ giật nảy mình.
Cô lùi về phía sau theo bản năng.
Dung Tư Thành tiến lên đỡ lấy cô, Trình Gia Giật cũng theo bản năng đứng phía trước Mộ Yến Lê, Lâm Hà Vinh lập tức kéo Mộ Gia Hạo vào trong lòng mình.
Chưa tới ba giây, ba người đàn ông bảo vệ Mộ Yến Lê và Mộ Gia Hạo vô cùng kín kẽ.
Nhìn thấy hai người đàn ông kia không những không có hiềm khích, mà còn đứng về một phía cùng bảo vệ Mộ
Yến Lệ, Cảnh Mai Chi cảm thấy đau đớn như trái tim mình bị ném vào chảo dầu.
Cô ta vừa khóc vừa cười chỉ tay vào bọn họ: “Các anh bị ngu à, một người phụ nữ bắt cá hai tay như cô ta mà vẫn hết lòng bảo vệ như vậy!”
Mộ Yến Lệ biết cô ta bị thuốc phát tác ra hành hạ mất hết lý trí, cô từ phía sau Trình Gia Giật đi lên, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
“Mời cô hãy nói đúng trọng điểm!” “Ha ha." Cảnh Mai Chi nhìn cô cười lớn, chỉ tay vào cô nói: "Cô thật thâm độc! Là cô cố ý để tôi uống ly rượu kia?"
Mộ Yến Lệ nhíu mày, nhìn cô ta bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
Cô hãm hại cô ta? Cô thậm độc sao?
Cô còn chưa tìm cô ta tính sổ, nhưng cô ta ngược lại lại đúng tình hợp lý đến đây mắng cô thâm độc?
Đồ điên!
Không phải cô ta nên rời đi một cách lặng lẽ, rồi âm thầm tìm một người đàn ông giúp cô ta giải quyết sao? Mặt Dung Tư Thành bình tĩnh, đi lên vài bước hỏi: "Sao thế?”
Cảnh Mai Chi nhìn thấy Dung Tư Thành, ngay lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức, sự hoảng sợ và ấm ức trong lòng khiến nước mắt cô ta rơi tí tách.
“Dung Tư Thành, Mộ Yến Lệ cố ý gài bẫy hãm hại em!”
Khóe miệng Mộ Yến Lệ cong lên một nụ cười, trong nụ cười đó có ba phần giễu cợt, nhưng giọng điệu lại rất vô tội: "Cô Cảnh, tôi không hiểu cô đang nói gì!”
Cảnh Mai Chi đã tức tới nỗi mất hết lý trí, chỉ tay vào Mộ Yên Lệ lớn tiếng mắng: "Chính là cô, cô ở đây giả vờ vô tội cái gì? Cô đã biết trước ly rượu đó bị hạ độc, cho nên mới cố ý làm vỡ cái đĩa, sau đó đổi chén rượu với tôi, nếu không tại sao cô không xảy ra chuyện gì?”
Mộ Yên Lệ thật sự cảm thấy nực cười: "Không biết cô Cảnh nói ly rượu bị hạ độc là ly nào nào? Có phải là ly mà cô tự mình bưng đến cho tôi không?”
Cảnh Mai Chi sững sờ, vừa nãy cô ta giận quá, làm cô ta quên mất ly rượu đó là cô ta đưa cho Mộ Yến Lê: "Là cô cố ý đưa ly rượu bị hạ độc cho tôi!”
Mộ Yên Lệ khoanh tay trước ngực, nhìn thấy cô ta giống như một tên hề đang cố gắng dãy dụa trong vô vọng: "Nếu như cô đã nói như vậy, vì sự trong sạch của tôi, tôi chỉ có thể mời anh Dung điều tra chân tướng"
Dung Tư Thành dần hiểu được chỗ mấu chốt, anh nhìn về phía Mộ Yến Lệ, vẻ mặt khó tin: “Cô ấy hạ độc cô?”
Mộ Yến Lệ đang định nói, thì thấy Vương Bích Hà đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy Cảnh Mai Chi đang không tỉnh táo: "Mai Chi, Mai Chi, cô uống say rồi?” Cảnh Mai Chi nằm trong lòng của Vương Bích Hà nói: "Mộ Yến Lệ cô ta gài bẫy tôi."
Vương Bích Hà vội vã kéo cô ta, nói với Dung Tư Thành: “Dung Tư Thành, các anh đưa bác sĩ Mộ ra ngoài đi, Mai Chi uống rượu, tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Nói xong, ngay cả lôi cô ta cũng phải đưa Cảnh Mai
Chi rời đi.
Sắc mặt Dung Tư Thành trầm xuống: “Đợi đã!”
Vương Bích Hà không thể không dừng lại, giọng nói van xin: "Dung Tư Thành, để tôi đưa cô ấy đi trước đã.
Lục Việt Anh và Tần Dương Đức đều biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao bọn họ đều ở trên bàn, chỉ là bây giờ không phải thời cơ tốt để tính sổ.
Hơn nữa để cho Cảnh Mai Chi người không ra người quỷ không ra quỷ cãi nhau ở đây rất mất thể diện.
Hai người đều khuyên: "Thôi bỏ đi, đợi lúc bữa tiệc kết thúc điều tra sau, bây giờ anh giữ lại cô ta, cô ta cũng nói không rõ.
Mộ Yến Lệ cũng nói: "Để cho cô ta đi, làm ầm lên người bị ảnh hưởng chính là nhà họ Dung các anh, tôi cũng không sao!”
Cuối cùng Dung Tư Thành không nói thêm gì, Vương Bích Hà mới vội vã đưa người đi.
Mọi người đều bàn tán: “Có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?” “Hình như là bác sĩ Mộ hạ độc Cảnh Mai Chi nên cô ta mới như vậy!” “Gì chứ, mọi người đều chưa hiểu rồi, là Cảnh Mai Chi cố ý gài bẫy hãm hại bác sĩ Mộ, kết quả là cầm nhầm ly rượu, uống nhầm ly của bác sĩ Mộ.
“Tôi nghĩ chắc là bác sĩ Mộ phát hiện ra ly rượu bị hạ độc, cho nên mới cố ý đổi ly rượu với Cảnh Mai Chi”
Mọi người bàn tán rất nhiều, Dung Tư Thành nghe thấy hòm hòm, anh cũng cảm thấy, cô bạn gái này của anh không phải là người dễ bị người khác bắt nạt, rất có khả năng người đàn ông nói cuối cùng mới là người nói đúng.
Mộ Yến Lệ thấy chuyện đã giải quyết xong, cô cũng không định ở lại.
Cô nói với Dung Tư Thành: "Anh Dung, vậy chúng tôi về trước đây.
Ánh mắt của Dung Tư Thành có chút xin lỗi, có chút không nỡ, còn có chút cảm xúc muốn nói rồi lại thôi, nhưng tất cả đều bị anh đè xuống, anh chỉ trả lời khách sáo: “Yên tâm đi, chuyện hôm nay, tôi sẽ có một lời giải thích rõ ràng cho em”
Mộ Yến Lệ nói: "Không sao, tôi cũng không chấp!”
Dung Tư Thành: "Tôi biết, trong lòng tôi hiểu rõ!” Mộ Yến Lệ vuốt nhẹ cằm, xoay người rời đi.
Mộ Gia Hạo nháy mắt với Dung Tư Thành, vẫy tay với anh: "Chú Dung, tạm biệt!”
Dung Tư Thành gật đầu cười với thằng bé, nhìn bóng dáng hai mẹ con đi càng ngày càng xa, sắc mặt anh cũng dần dần trầm xuống.
Dung Tư Thành xoay người trở về.
Lục Việt Anh và Tần Dương Đức cũng đi phía sau, chuyện này mặc dù không thể trách bọn họ, nhưng không hiểu sao họ cảm thấy mình cũng có chút trách nhiệm.
Dù sao Dung Tư Thành vi không yên tâm nên mới để Mộ Yến Lệ ngồi vào bàn của họ, nếu không phải người ta có ý thức phòng bị mạnh mẽ, thì hôm nay có lẽ bộ dạng thảm hại của Cảnh Mai Chi, chính là Mộ Yến Lệ.
Cũng khó trách Dung Tư Thành lại nổi giận như vậy!
Cuối cùng Dung Tư Thành đi vào một căn phòng, bỗng nhiên anh nhìn hai người đi đằng sau, mắt anh ta giống như một thanh đao.
Lục Việt Anh cảm thấy cổ lành lạnh, ngượng ngùng giải thích: "Anh nhìn chúng tôi như vậy làm gì? Chúng tôi cũng không biết cô ta lén lút làm nhiều chuyện mờ ám như vậy.
Dung Tư Thành tức giận hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?".
Danh Sách Chương: