Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 221: Không nỡ sao?
Dung Uyển Nga nghiêm túc nhìn anh ta: "Nhưng trên thế giới này, có rất ít đàn ông biết rằng con gái là quý giá.

Thực tế, hầu hết bọn họ đều là đồ cặn bã.

Anh Dật, tôi không ép anh phải thích tôi nhưng tôi cũng mong anh sẽ không bắt tôi phải từ bỏ việc thích anh.

Những lời này khiến Trình Gia Dật trong chốc lát thực sự không nói nên lời.

Dung Uyển Nga đưa chiếc túi nhỏ trong tay của mình ra: “Đây là thứ tôi mua cho anh, anh mang nó lên máy bay ăn đi nha.


Trình Gia Dật một lần nữa lại trở về vẻ thờ ơ thường ngày: "Không!" Anh ta lướt qua cô ta và nhanh chóng rời đi.

Dung Uyển Nga thấy vậy vội vã đuổi theo: “Anh Dật, đợi tôi với!
Trình Gia Dật lần này không nghe mà trực tiếp đổi thẻ lên máy bay.

Dung Uyển Nga đang cầm túi trong tay lên đuổi không kịp anh ta, đành ném thứ đồ đó xuống đất và chạy nhanh chóng về phía trước.

Sau đó, chặn anh ta lại: “Anh Dật
Trình Gia Dật lúc này đã nóng nảy, nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đã nói những gì nên nói rồi, cô nhất định phải chuốc lấy phiền phức à?"
Dung Uyển Nga không quan tâm đến thái độ của anh ta, trực lấy lấy một chú cá heo xanh nhỏ ra khỏi chìa khoá, đưa cho Trình Gia Dật.

“Tôi đã luôn mang theo con cá heo nhỏ này, nó chính là may mắn của tôi.

Bây giờ tôi đưa nó cho anh, hy vọng rằng nó cũng có thể truyền may mắn của tôi cho anh”
Trình Gia Dật định từ chối nhưng Dung Uyển Nga đột nhiên bước tới và ôm chầm lấy anh ta.

Dung Uyển Nga ngay sau đó buông ra trước khi Trình
Gia Dật đẩy cô ta ra.

“Tạm biệt, anh Dật.

Thượng lộ bình an!” Nói xong, cô ta xấu hổ bỏ chạy.

Trình Gia Dật nhìn chằm chằm bóng lưng đang bỏ chạy kia, anh ta cảm thấy sởn gai ốc.

Theo bản năng của anh ta nhìn theo, một người phụ nữ cao và gợi cảm, mặc chiếc áo khoác kaki, đứng cách đó không xa, nhìn anh ta với nụ cười trên môi.


Trái tim anh ta chùng xuống, và có một lúc thấy hoảng sợ, vì sợ Yến Lệ có thể hiểu lầm những gì xảy ra giữa anh ta và Dung Uyển Nga.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại bình tĩnh trở lại, nếu cô quan tâm đến anh ta nhiều như vậy, cô sẽ không đứng tận đó nhìn anh ta, và anh ta cũng không cần phải đi như này.

Lúc này, anh ta cảm thấy có sự tham gia của Dung Nguyệt, anh ta không đến nỗi xấu hổ.

Anh ta và cô, bốn mắt chạm nhau và có lúc anh ta chợt mỉm cười.

"Chưa đầy 40 phút nữa, thần xe AG đã xuất hiện trở lai!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi bảo anh nhẹ nhàng, lén lút rời đi, lại còn không cho tôi đến tiến, hoá ra là có hẹn với mỹ nữ trước rồi.” Trình Gia Dật liếc nhìn Dung Uyển Nga, người đã đi rồi, nhàn nhạt đáp: "Tôi đã nói là không cần cô tới, cô vẫn tới!"
Mộ Yến Lệ cười nói: "Nếu anh không bảo tôi sớm là có người tiễn rồi, tôi sẽ không tới đây quấy rầy anh, khiến tôi bây giờ ở cũng không được mà đi cũng không xong.

Sau đó, cô nhìn con cá heo xanh nhỏ trên tay của
Trình Gia Dật.

"Rất đẹp!"
Trình Gia Dật cũng liếc nhìn: “Nếu cô thích thì tặng cô!" Mộ Yến Lệ vội vàng cự tuyệt: “Tôi không cần, đây là tấm lòng của người ta.

Cho dù Dung Uyển Nga có chút kiêu ngạo, nhưng mà, thích một người thì cũng không có gì là sai cả.

Chỉ cần đàn anh thích, tôi sẽ chúc phúc hai người.”
Trình Gia Dật nhìn cô, trong mắt cô thực sự chỉ có niềm vui, không hề có chút ghen tị.

Lúc này, tiếng phát thanh vang lên thúc giục mọi người lên máy bay, Trình Gia Dật nhìn cô nói: “Được rồi, quay về đi, tôi đi đây.” Vừa nói, anh ta vừa quay người rời đi.


"Đàn anh."
Mộ Yến Lệ dang tay ra.

Trình Gia Dật đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh ta không nói gì, nhưng không khó để nhận ra anh ta đang dùng sức siết chặt như thế nào!
Anh ta thật không nỡ rời xa cô!
Mộ Yến Lệ đương nhiên biết nên cô chỉ nhẹ vỗ lưng anh ta một cái: “Đàn anh, khi nào thì đến?" Trình Gia Dật buông cô ra, cười nói: "Chưa biết, rất có thể, tôi sẽ trở về nước!”
Mộ Yến Lệ ngạc nhiên: “Thật hay giả đấy?" “Nói sau đi.” Trình Gia Dật ném một câu không rõ ràng như vậy.

Mộ Yến Lệ bĩu môi.

Trình Gia Dật mỉm cười sờ sờ đầu cô: “Được rồi, tôi đi đây, cô về đi, có chuyện gì thì gọi điện, đừng quên yêu cầu của tôi.” Nói xong anh ta liền bước vào trong.

Mộ Yến Lệ thất thần nhìn Trình Gia Dật rời đi, yêu cầu của anh ta, cô không đồng ý, cô không thể kết hôn.

Đột nhiên một bóng người cao lớn đứng bên cạnh, kèm theo giọng nói trầm ấm gợi cảm: “Còn nhìn nữa à?"
Mộ Yến Lệ không nhìn lại, cũng không trả lời, nhưng cô nghiêng đầu trực tiếp vào vai người đàn ông.

Dung Tư Thành tự nhiên ôm cô vào trong lòng, trong giọng nói có chút cưng chiều: “Làm sao vậy? Không nỡ sao?" “Một chút!” Mộ Yến Lê nói.

Dung Tư Thành thực sự tức giận khi anh nghe được lời này, đẩy cô ra, ép cô nhìn mình: “Nhìn tôi đi, tôi đã bị em che giấu bao nhiêu ngày rồi, em phải bù đắp cho tôi!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK